Chương 1
Cập nhật: 3 tháng trước
1
Lúc nhỏ, tôi luôn nghĩ bố mình là một người hùng.
“Nhờ bố năm đó tay không bắt dao, con – đứa trẻ bị bỏ rơi này mới không bị bọn buôn người bán vào vùng sâu vùng xa.”
Tin là thật, tôi hào hứng viết chuyện này vào bài văn rồi tự hào nộp lên.
Không những không được khen, cô giáo còn lập tức báo cảnh sát ngay trong ngày.
Bố tôi hoảng hồn, vội vã đưa tôi chạy trốn vài hôm.
“Tổ tông nhỏ ơi, bố chỉ thuận miệng nói thế thôi, con lại tin thật à?”
Mãi sau này tôi mới biết, bố chỉ nói một nửa sự thật.
Tôi đúng là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Còn ông ấy… chỉ là một tên du côn lang thang ở phố Cửu Thế.
Du côn và đại ca có một sự khác biệt rất lớn.
Trong phim Hong Kong, đại ca luôn có hình xăm thanh long bạch hổ trên tay, phía sau là một đám đàn em mặc vest đen đi theo.
Còn bố tôi thì…
Nhìn lại mà ngán ngẩm.
Hình xăm trên hai cánh tay trần của ông ấy chỉ cần xoa nhẹ là trôi mất, còn đâu khí chất đại ca?
Ba công việc chính của ông ấy là:
Lập sòng bài để đòi nợ.
Giả làm người nhà để lừa tiền.
Giả ma dọa dân bám trụ.
Hàng xóm láng giềng ai cũng bàn tán sau lưng, dùng đủ loại tiếng địa phương để đặt biệt danh cho ông ấy.
“Lưu manh, bám váy, đầu đường xó chợ, tên vô công rỗi nghề, kẻ ăn bám.”
Nhưng tuyệt nhiên không ai gọi tên thật của ông ấy – Trình Tử Long.
Người ta hay nói, ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của bố.
Bác Trương hàng xóm còn có bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, còn bố tôi chỉ có mỗi tôi – một đứa trẻ được nhặt về.
Con gái nối nghiệp làm đại tỷ? Cũng khó mà đi xa được, tôi cần phải tự tìm hướng phát triển.
May mà đầu óc tôi nhanh nhạy.
Thứ gì cũng hiểu, học gì cũng giỏi.
Cả sách vở lẫn ánh mắt con người.
Trong con hẻm này, tôi biết rõ hai cha con mình là những kẻ không ai chào đón.
Ngoại trừ chúng tôi, ai cũng mong khu này sớm bị quy hoạch, giải tỏa.
“Ông trời ơi, mở mắt ra đi, cho tôi chuyển sang nơi khác ở đi mà!”
“Ngày nào cũng phải làm hàng xóm với một gã du côn, sống chẳng được lâu đâu!”
Sáng sớm, ngoài kia bàn tán không ngừng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai tôi.
Bố tôi ngủ dậy, vươn vai mở cửa sổ, khẽ “khịt” một tiếng rồi nhổ nước bọt xuống dưới.
Cô Dì Yêu dưới lầu suýt chút nữa không né kịp “mưa nhân tạo”, tức tối lầm bầm rồi quay vào nhà.
“Cái đồ…”
“Mụ đàn bà béo ú, đầu còn chẳng mọc tóc mà lắm mồm thế!”
Vừa dứt lời, bố tôi vội vàng bụm miệng.
“Tiểu Liên, nãy bố nói không hay đâu nhé, con không được học theo đấy!”
Đấy, bố tôi chính là kiểu người như vậy.
Hút thuốc, uống rượu, đánh bạc thâu đêm suốt sáng.
Nhưng lại bắt tôi phải ngủ sớm, dậy đúng giờ, đi học không được đi trễ.
“Học hành cho giỏi, sau này đỗ trạng nguyên, dằn mặt bọn họ một phen!”
Đêm khuya, bố tôi rón rén chuẩn bị ra ngoài.
Tôi đang nằm trên giường, khẽ gọi một tiếng:
“Bố, hình xăm giả của bố quên bóc rồi kìa.”
Dưới ánh đèn hắt bóng, lớp màng nhựa phản quang trên da ông ấy vô cùng rõ ràng.
“Khụ khụ… biết rồi.
“Ngủ nhanh đi, mai còn phải thi nữa đấy!”
Ngoài kia vọng lại tiếng cười đùa thô tục, xen lẫn những lời giục giã bố tôi.
Tôi biết đó là đám người hay tụ tập với ông ấy.
“Bố, thi xong con muốn ăn bánh ong nhỏ.”
“Mua, mua, mua! Cầu xin con đấy tổ tông nhỏ, ngủ nhanh đi, sắp sáng rồi kìa!”
Cánh cửa đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Bánh ngọt có ăn hay không cũng chẳng quan trọng.
Tôi chỉ muốn bố nhớ rằng – luôn có người đang đợi ông ấy về nhà.
2
Hôm sau, tôi đợi đến tối mịt mà vẫn không được ăn bánh.
Bố tôi đuổi người ta thì lại ngã xuống rãnh nước.
Lúc bị người ta khiêng về, ông ấy xấu hổ đến mức tức tối quát tháo, nhất quyết không chịu vào nhà:
“Tiểu Liên mà thấy thì nghĩ sao đây? Chẳng lẽ bố không cần thể diện nữa à?”
Tôi đặt sách xuống, cất giọng gọi to:
“Bố, con đói rồi.”
“Đừng có om sòm! Bố ở ngoài này, vào ngay đây!”
Người đàn ông đứng trước bếp, một chân khập khiễng, vừa nấu ăn vừa lầm bầm:
“Nuôi con gái đúng là nhọc lòng, lo ăn uống vệ sinh đã đành, sau này còn phải lo chuyện cưới xin nữa chứ…”
Tôi thành thạo lấy đĩa đưa qua bàn bếp.
Món xào nghi ngút khói, mùi thơm lan tỏa khắp nhà, không thua gì quán ăn dưới lầu.
“Bố, cô giáo khen con học giỏi, năm nay vẫn được danh hiệu học sinh xuất sắc đấy.”
“Hừ, con của bố sao có thể kém cỏi được?”
Từng miếng thịt to nhất đều bị gắp ra, chất đầy trong bát tôi.
Bố tôi chỉ ăn vài miếng rồi đứng dậy rời bàn.
Chưa đầy hai phút sau, ông ấy đã quay lại, hỏi ngay:
“Rượu của bố đâu?”
“Không biết, bố tự đi tìm đi.”
Mấy lon bia trong tủ lạnh đã bị tôi khui ra từ trước, tàn thuốc cũng bị tôi nhét vào từng lon một. Mấy thứ đó từ lâu đã không còn uống được.
Đợi đến khi chân ông ấy khỏi, chỉ cần cúi xuống là thấy “kiệt tác” của tôi dưới bếp.
“Hừ, con nhóc ranh.”
Người đàn ông hiểu rõ nhưng chẳng buồn tranh cãi với tôi, quay về phòng ngủ một mạch.
Dọn dẹp bát đũa xong, tôi lặng lẽ lấy chiếc hộp nhỏ giấu trong cặp sách, rón rén mở cửa phòng bố.
Người đàn ông nằm trên giường, tay chân dang rộng, tiếng ngáy vang rền.
Chỉnh màu xong, tôi bắt đầu tác phẩm lớn của mình.
Lần đầu tiên trong đời, tôi dùng da người làm giấy vẽ.
Con rồng vàng vẽ bằng sơn acrylic trông sống động như thật, oai phong hơn hẳn mấy miếng dán ba đồng ngoài chợ.
Sáng dậy, bố tôi ngắm nghía hình xăm “mới” trên cánh tay, phấn khởi nửa ngày trời.
“Được lắm! Tay nghề của con còn giỏi hơn cả thằng Lại Bát Tử trong tiệm xăm đấy!”
“Bố cứ yên tâm, thứ này chống nước chống mồ hôi, bao giờ phai con lại vẽ kiểu mới cho bố.”
“Hay thật, hóa ra bố nhặt về một họa sĩ thiên tài, lời to rồi!”
Dưới bóng tối của con hẻm này, cũng có những luật lệ riêng.
Cánh tay trần mà đi đánh nhau thì chẳng có chút khí thế nào cả.
Vài ngày sau, đại ca của bố tôi tới.
Lão Tôn đưa qua một xấp tiền nhỏ, rồi bảo đàn em dắt tôi ra ngoài mua kẹo.
Trước khi cửa đóng lại, tôi thấy bố nhận điếu thuốc từ tay ông ta.
Trên đời này không có gì là miễn phí cả, kể cả mấy viên kẹo QQ.
Chuyện lần trước vẫn chưa xong, chân bị thương của bố đã trở thành con bài để lão Tôn dùng uy hiếp người khác.
Sự việc làm ầm ĩ đến mức cả đài truyền hình cũng kéo tới.
Bố tôi nằm trên cáng rên rỉ suốt cả buổi chiều, bên cạnh có người la hét cãi vã không ngừng.
Đây không phải lần đầu ông ấy đóng vai quần chúng.
Nhưng lại là lần được trả công hậu hĩnh nhất.
Lê cái chân què, bố kéo tôi đến ngân hàng gửi tiền.
Giữa đường có người gọi đi đánh bạc, ông ấy chỉ tôi rồi từ chối thẳng thừng:
“Thằng nhóc này bắt tôi dẫn nó đi chơi, không rảnh đâu!”
Máy lạnh trong ngân hàng mát rượi, thoải mái hơn hẳn cái quạt điện cũ kỹ ở nhà.
Chọn một chỗ khuất ngồi xuống, tôi nhìn sang, thấy bố không hề giục tôi đi bấm số lấy phiếu chờ.
“Đám khốn kia biết bố con bây giờ có tiền, chắc đang chực chờ chia chác đây.
“Hừ, nằm mơ đi! Tiền này còn phải để dành cho con gái bố vào đại học nữa!”
Từ bé, bố luôn dặn tôi phải học hành tử tế.
Thậm chí còn bắt chước phim truyền hình, nói rằng kiến thức có thể thay đổi vận mệnh.
“Bố này, sao ngày xưa bố không chịu học hành đàng hoàng, rồi thi đại học?”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt ông ấy thoáng chút thất thần.
Nhưng chỉ một giây sau, bố lại trở về vẻ lông bông thường ngày.
“Bố bây giờ oai phong thế này, không phải làm việc chín giờ đến năm giờ, cũng chẳng cần dãi nắng dầm sương.
“Con không hiểu đâu.
“Mà cũng chẳng cần hiểu… cứ học hành tử tế đi, đừng quan tâm bố chọn con đường nào.”
Cái kiểu ngang ngạnh của ông ấy thật trẻ con, nhưng tôi có thể nhìn thấu hết những gì giấu sau lời nói đó.
3
Kết quả kỳ thi chuyển cấp đã có, tôi đứng nhất toàn khu.
Cô giáo dẫn tôi vào văn phòng hiệu trưởng:
“Em Trình Liên, khu đã có phần thưởng, mười học sinh đứng đầu sẽ được đưa một phụ huynh đi du lịch Bắc Kinh năm ngày.
“Thứ Tư này sẽ bay, ngày mai nhớ dẫn phụ huynh đến nhận thưởng nhé.”
Bắc Kinh!
Cuối cùng tôi cũng có thể đưa bố đi xem lễ thượng cờ rồi!
Về đến nhà, tôi lập tức báo tin vui cho bố.
Ông ấy bối rối gãi đầu:
“Phụ huynh của con… bố trước giờ chưa từng tham gia họp phụ huynh…”
Vì danh tiếng của tôi, bố luôn nhờ người khác đi thay mỗi lần họp phụ huynh.
Rõ ràng vẫn ở đây, nhưng bố nhất quyết nói dối rằng mình đang làm việc ở nơi khác.
Cô chủ nhiệm Hồ đã gọi điện nhiều lần, bố cũng chỉ mơ hồ đáp lại:
“Cô Hồ, tôi làm công việc tay chân, xin nghỉ không dễ, cô cứ giúp tôi trông nom cháu nó là được.”
Cùng một lời nói dối, kéo dài suốt sáu năm.
Nhưng sự quan tâm và chăm sóc của bố dành cho tôi thì là thật.
Sáu năm, tôi đã ăn hơn sáu nghìn bữa cơm ông ấy nấu.
Mười hai năm nuôi tôi khôn lớn, bố cũng vừa bước vào năm bản mệnh thứ ba của mình.
Bây giờ, đến lượt bố nhận thưởng, nhất định không thể tiếp tục bỏ lỡ.
Cuối cùng, tôi buông lời đe dọa: nếu bố không đi, tôi cũng sẽ không đi.
Bố đành thỏa hiệp.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm từ tinh mơ, kiêu hãnh sải bước của người đứng nhất.
Bố tôi cũng lục ra bộ đồ nghiêm chỉnh nhất, sáng sớm còn tắm rửa chỉnh tề trong nhà vệ sinh cả buổi.
“Chà, bố đẹp trai quá đi!”
“Hừ, con không nhìn xem bố là ai à?”
Nhân viên xác nhận danh tính, ghi lại số chứng minh thư của bố tôi.
“Sắp tới cứ thu dọn hành lý rồi ra thẳng sân bay là được, lịch trình cụ thể đều ghi trong sổ tay du lịch.”
Tôi hăng hái lật xem sổ tay, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đang thì thầm bàn tán về bố.
Những lời xì xào nhanh chóng biến thành tranh luận công khai, chỉ cần một kẻ dám nói thẳng:
“Cái gì? Loại người này mà cũng đòi dùng tiền của Sở giáo dục đi du lịch miễn phí à? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Nhóc con, đừng sợ, có phải hắn ép bố mẹ cháu không? Để chú báo cảnh sát giúp!”
“Đúng vậy! Con cái của lưu manh thì có thể làm nên trò trống gì chứ?”
…