Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01.

Còn ba tháng nữa là đến ngày dự sinh, cuối cùng tôi cũng đặt xong tên cho con gái.

Từ Sơ.

Ý nghĩa là trong trẻo, thuần khiết và xinh đẹp.

Tôi nói tên này cho chồng tôi, Từ Gia Bình nghe xong cũng rất hài lòng.

“Cái tên này hay đấy, đơn giản mà hiếm gặp.”

Nói rồi anh lấy quyển sổ mà hai vợ chồng ghi chép suốt mấy tháng nay ra.

“Em xem, kín đặc hai trang lớn, đặt được cái tên này đâu có dễ!”

Tôi cảm thán: “Ừ đó, lật từ điển sắp rách luôn rồi.”

Tôi vừa nói vừa dựa vào đầu giường, tay khẽ xoa bụng.

Đây là lần mang thai thứ hai của tôi.

Đứa đầu tiên không có duyên ở lại, mang thai ngoài tử cung nên mất sớm.

Vì lần đó, tôi còn mất luôn một bên vòi trứng.

Lần này có thể mang thai tự nhiên, đúng là ông trời thương xót.

Vì vậy, tôi đặc biệt trân trọng đứa bé này. Lúc đi du lịch Hồng Kông, tôi đã tranh thủ kiểm tra giới tính thai nhi.

Dù trai hay gái, đều là bảo bối của tôi.

Biết trước giới tính là để chuẩn bị đồ dùng cho bé tốt hơn.

Khi biết là con gái, tôi bắt đầu tra từ điển, tìm tên hay cho con.

Nghĩ đến việc tên con là do hai vợ chồng cùng nhau chọn, tôi thấy vô cùng ý nghĩa.

02.

Cuối tuần có buổi tụ họp gia đình, chị chồng cũng đến dù đang mang thai.

Trong bữa ăn, có người hỏi chuyện đặt tên cho con, Từ Gia Bình liền nhanh miệng:

“Tụi em định đặt là Từ Sơ, ý nghĩa là bé gái trong sáng, thuần khiết.”

Có người khen: “Tên hay đấy, chữ này hiếm, chắc ít người trùng lắm.”

Chị chồng – Từ Gia Huệ thì bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Nghe cũng bình thường mà.”

Tôi liền hỏi lại: “Vậy chị định đặt tên gì thật đặc biệt cho bé nhà chị?”

Chị ta nhăn nhó nói: “Tụi chị chưa nghĩ ra, để sau đi.”

Tôi nhìn sang chồng, anh cũng chỉ biết cười khổ.

Chị chồng mang thai bé thứ hai, ngày dự sinh sớm hơn tôi hai tháng.

Chẳng bao lâu sau bữa ăn đó, chị ta sinh con gái như ý.

Mẹ chồng mừng rỡ ra mặt, đi đâu cũng khoe:

“Con gái tôi có phúc thật, giờ có đủ cả trai lẫn gái rồi!”

Ở quê có phong tục phụ nữ mang thai không được đến thăm sản phụ, nên mãi đến khi chị chồng hết tháng ở cữ, tôi mới gặp chị ta và con bé.

Hôm đó, chị ta vào nhà với bộ dạng vô cùng niềm nở, bế con lại gần tôi:

“Ôi chao, mau cho dì xem bé Hứa Sơ của chúng ta nào~”

Tôi tưởng mình nghe lầm, liền hỏi lại:

“Chị nói con bé tên gì cơ?”

“Hứa Sơ mà.” Chị ta cười ngọt ngào, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.

Mặt tôi lập tức cứng lại, Từ Gia Bình cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn chị gái.

Con tôi tên Từ Sơ, con chị ta tên Hứa Sơ.

Nói không phải cố tình, bạn tin nổi không?

03.

Từ Gia Bình không nhịn được nữa, lên tiếng trách chị gái:

“Chị à, chị làm sao vậy? Rõ ràng cái tên đó là bọn em đặt cho con gái mình mà!”

Chị chồng tỏ vẻ vô tội:

“Giờ biết làm sao được, bọn chị làm giấy khai sinh rồi, giờ đổi thì phiền lắm…”

Nghe đến đoạn “làm khai sinh rồi”, Từ Gia Bình đành nghẹn lời, không tiện nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống bàn với vẻ mặt tức tối.

Chị ta lại quay sang tôi, tiếp tục diễn vai người tốt:

“Chỉ là cái tên thôi mà, giống như cái mã số ấy, em đặt tên khác là được rồi.”

Tôi tức đến mức nghiến răng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười bình thản, làm bộ như không quan tâm:

“Ôi, em có mời người xem rồi đó, người ta nói chữ đó phát âm gần giống chữ ‘tử’, không may mắn nên em bỏ rồi. Ai dè chị lại dùng!”

Câu đó vừa dứt, chị chồng lập tức sững người.

Đúng lúc này, bé Hứa Sơ trong lòng chị ta lại không đúng lúc mà bật khóc oà lên.

Tôi liền buông thêm một câu:

“Chị nhìn xem, ngay cả bé con cũng không thích cái tên này kìa~”

Gương mặt chị ta lập tức khó coi như vừa ăn phải thứ gì đó rất ghê tởm.

Ngược lại, khóe môi Từ Gia Bình cong lên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

Mẹ chồng nghe thấy chuyện, vội vàng từ bếp chui ra, lên tiếng trách móc tôi:

“Mạt Lỵ à, con sao lại ăn nói kỳ vậy? Làm chị con buồn rồi kìa!”

Tôi làm bộ ngây thơ:

“Con cũng chỉ nói thật thôi mà, lời thật thì khó nghe. Với lại, ai mà ngờ chị lại lén dùng đúng cái tên con chọn sẵn. Nếu chị nói với con một tiếng trước, con còn khuyên được đôi ba câu ấy chứ.”

Từ Gia Bình cũng chen vào một câu:

“Giờ thì hay rồi, muốn đổi cũng đâu có dễ!”

Tôi không buồn giấu vẻ hả hê, ngả lưng ra sau ghế, ngồi thoải mái nhìn chị chồng mặt mày sa sầm vì tức.

Chị ta tức đến mức nghiến răng, cố nén giận rít ra từng chữ:

“Ai nói tên không đổi được? Đổi dễ thôi!”

Tôi và Từ Gia Bình lại liếc nhau cười:

“Vậy thì mau đổi đi, cái tên này… xui lắm đấy nha!”

04

Tôi cũng chẳng muốn nói chuyện cay nghiệt như vậy, nhưng chị chồng đúng thật là cái đồ không ra gì.

Y như một con phá hoại gia đình sống sờ sờ.

Từ sau khi tôi kết hôn, tôi đã phát hiện chị chồng chuyện gì cũng muốn đè đầu cưỡi cổ tôi.

Không chỉ muốn đè tôi, còn muốn đè cả Từ Gia Bình.

Chị ta thường nói:

“Nếu không phải cha mẹ sinh thằng Gia Bình ra, đổ hết tiền lên người nó, thì chị đã học đại học từ lâu rồi, biết đâu còn được đi du học, định cư nước ngoài nữa ấy chứ!”

Mấy lời ba hoa đó, mục đích quá rõ ràng.

Chị ta chính là muốn làm cho Từ Gia Bình cảm thấy áy náy, để tiện bề thao túng.

Nói trắng ra, là để dễ dàng moi tiền từ chúng tôi.

Khi chị ta sinh đứa đầu, tôi và Từ Gia Bình vừa mới kết hôn.

Vừa mới sinh xong còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, chị ta lập tức nhắn tin cho Từ Gia Bình:

“Chúc mừng em trai, em lên chức cậu rồi đấy!”

Ngay sau đó là một đường link dây chuyền khóa vàng của Chow Tai Fook.

“Cháu trai em rửa cổ chờ đeo khóa vàng nè!”

Từ Gia Bình đồng ý ngay tắp lự:

“Được rồi, cậu mua cho nó.”

Chị chồng lập tức hài lòng.

Một phát tiêu mất gần nửa tháng lương, tôi nghĩ mà vẫn thấy xót.

Chưa kịp xót xong, chị ta lại gửi thêm một link khác.

Lần này là vòng tay vàng cho trẻ em.

“Chúc mừng Mạt Lỵ, em làm mợ rồi nha. Cổ tay cháu trai em lạnh lắm đấy!”

Còn gửi kèm một icon cười che miệng.

Tôi không trả lời, lập tức ném điện thoại cho Từ Gia Bình.

Từ Gia Bình nhìn thấy tin nhắn, mặt tái xanh, nửa ngày mới nghẹn ra một câu:

“Đừng quan tâm đến chị ta!”

05

Thấy tôi không trả lời, chị chồng bắt đầu ngồi không yên, lại gửi thêm một tin nhắn:

“Cháu trai thương mợ lắm, vòng tay tụi chị chỉ cần một cái thôi là đủ rồi nha~”

Hóa ra chị ta còn muốn tôi mua hai cái vòng tay?

Tôi mở Taobao, đặt mua một đôi găng tay trẻ em, sau đó chụp màn hình gửi lại cho chị ta:

“Lạnh tay thì đeo găng tay đi, em đặt hàng rồi, không cần cảm ơn đâu.”

Chị chồng không nhắn lại nữa.

Từ sau lần đó, chị ta bắt đầu ngấm ngầm gây khó dễ tôi trước mặt và sau lưng.

Phần lớn thời gian, tôi đều nể mặt Từ Gia Bình mà nhịn.

Nhưng chuyện cái tên của con gái thì, tôi thật sự không thể nhịn được.

Nghe mẹ chồng nói, sau khi về nhà, chị chồng tức đến mức ê cả răng, nửa đêm còn đi khắp nơi hỏi người quen, tìm người giúp sửa tên cho con gái.

Hừ, cái tên do tôi nghĩ ra, tôi không dùng được thì chị ta cũng đừng hòng dùng!

Sau đó, tên của con gái chị ta được đổi thành Hứa Nặc.

Dù tên đã đổi, nhưng chị ta vẫn ôm hận trong lòng, luôn tìm cơ hội để làm tôi tức.

Một tuần trước khi tôi sinh, chị ta lại chạy tới nhà ăn cơm.

Trong bữa ăn, chị ta cố tình nhắc đến tên con gái tôi:

“Con nít thì nên để ba đặt tên cho, như vậy mới gọi là hiếu thuận với người lớn, cũng là giữ gìn truyền thống gia đình nữa!”

Ba chồng tuy không lên tiếng, nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ biết ông ấy cũng muốn đặt tên cho cháu.

Tôi thì không có ý định biến con mình thành công cụ lấy lòng người khác.

Nên tôi kiên quyết nói:

“Con do tôi sinh ra, tên gọi đương nhiên là tôi quyết định.”

Chị chồng liếc nhìn ba mẹ chồng, cố làm quá lên:

“Em đúng là bất hiếu thật đấy, chuyện này nên nghe theo ý kiến của người lớn!”

Tôi cười nhạt:

“Ba mẹ chồng chị vẫn còn sống mà, sao chị không để họ đặt tên cho con gái chị?”

Chị ta vội gắt lên:

“Hoàn cảnh không giống nhau!”

“Đúng là không giống, một bên là con chị, một bên là con tôi. Xía mũi vào chuyện người khác, nói thì dễ, làm mới thấy khó.”

Chị chồng tức xấu hổ, im bặt, cúi đầu ăn cơm.

Ba chồng thì mặt mũi đen như đáy nồi, chẳng nói một lời.

Tôi liếc sang Từ Gia Bình, anh thì y như chẳng có gì xảy ra, cứ thế gặm chân giò ngấu nghiến.

Đúng là đồ chân giò thật.

06

Ăn cơm xong, chị chồng chui vào phòng mẹ chồng thì thầm to nhỏ cả buổi.

Tôi không phản đối tình mẹ con sâu đậm của họ, nhưng hai người đó mà tụ lại, kiểu gì cũng không bày ra được chuyện gì tốt lành.

Quả nhiên, lúc ra cửa, chị chồng nói với tôi:

“Mạt Lỵ, em cũng là người đã có gia đình rồi, đừng có tiêu tiền bừa bãi nữa.”

Tôi nhìn chị ta, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng chị ta không biết điều, vẫn cố nói tiếp:

“Đồ cho con thì không cần mua nhiều đâu, mấy hôm nữa chị gom một túi quần áo cũ của con trai chị mang qua cho em, toàn đồ còn mới ấy. Còn những thứ khác, cứ để mẹ em chuẩn bị là được, dù gì bà ấy cũng là bà ngoại của bé mà…”

Tôi còn chẳng buồn nghe cho hết câu, lập tức bật lại luôn:

“Mẹ chị chẳng phải đang đứng sờ sờ ở đây à? Chị nói như bà mất rồi ấy!”

Mẹ chồng nghe vậy thì há hốc mồm, không ngờ tôi lôi cả bà vào chuyện, vội nói:

“Sao con lại ăn nói kiểu đó!”

Tôi mặc kệ bà ta, chống nạnh quay sang chị chồng nói tiếp:

“Chị cũng là con gái gả đi rồi, nước đổ đầu vịt, đừng suốt ngày xía vào chuyện nhà mẹ đẻ nữa, kẻo bị người ta ghét.”

“Có bao giờ chị nghĩ cho cha mẹ chưa? Biết rõ họ già rồi, cần dựa vào con trai, mà chị cứ chạy về đây gây sóng gió, sợ mẹ chồng nàng dâu hoà thuận thì chị không còn đất sống đúng không?”

Chị chồng tức đến mức giậm gót chân, quay sang Từ Gia Bình hét lên:

“Em là người chết à? Nghe vợ em nói gì về chị không đó?!”

Từ Gia Bình bực mình nhìn chị ta:

“Không phải chị tự chuốc lấy sao? Rảnh quá không có việc gì thì kiếm cái gì làm đi!”

Vậy là chọc trúng tổ ong vò vẽ, chị chồng ngồi phệt xuống đất bắt đầu gào khóc:

“Em học đại học xong có công việc tốt rồi thì bắt đầu khinh thường chị phải không?!”

Từ Gia Bình lạnh lùng nhìn chị ta, tay vẫn bấm game không dừng, hoàn toàn không có ý định kéo chị ta dậy.

Mẹ chồng thì quýnh lên, vừa đỡ chị ta vừa quay sang mắng Từ Gia Bình:

“Con bớt nói hai câu được không? Chỉ có cái miệng là giỏi!”

Nói xong còn liếc tôi một cái.

Bà ta đúng là chẳng phân biệt trắng đen, mở miệng là hại mình, đóng miệng lại càng oan cho người.

Tôi lập tức giơ điện thoại lên quay cảnh chị chồng đang ăn vạ, vừa quay vừa nói:

“Tôi không chỉ có cái miệng, tôi còn có cái đầu, lại không ngu đến mức mắc bẫy của chị. Muốn phá chuyện nhà tôi à? Không dễ vậy đâu!”

Trong mắt tôi, chị chồng đúng kiểu: vừa gà mờ vừa thích chơi trò lớn, quan trọng là còn không chịu nổi thua.

Mẹ chồng khó khăn lắm mới dỗ được chị ta, đuổi về trước.

Chị ta vừa nhấc chân ra khỏi cửa, tôi liền đăng ngay clip ăn vạ của chị ta lên nhóm họ hàng.

Đồng thời còn share thêm mấy video của mấy blogger tâm lý nổi tiếng:

“Đặc điểm chung của kiểu chị chồng thích gây chuyện”

“Lấy chồng rồi thì nhớ biết giữ giới hạn”

“Con cái không hòa thuận, người lớn là vô đức”

“Chị chồng và em dâu mâu thuẫn, cuối cùng ai chịu thiệt?”

… Một loạt thao tác xong xuôi, nhóm họ hàng náo nhiệt hơn cả mùng Một Tết.

Dì ba sốt ruột nhắn ngay:

“Mạt Lỵ, chị cháu làm sao thế này?”

Dì hai cũng nhảy vào:

“Gia Huệ đừng khóc nữa, có gì từ từ nói.”

… Đến cả ba chồng đang đi câu cá cũng vội gọi điện về:

“Anh mới ra khỏi nhà có chút xíu, mấy người lại làm ầm lên rồi đấy à?!”

Mẹ chồng tỏ vẻ vô tội:

“Không liên quan gì đến tôi đâu, tôi có cãi nhau với ai đâu mà.”

Tôi liền nhắc:

“Đúng là mẹ không cãi với con, mẹ là để con gái mẹ ra mặt thay mẹ cãi đó chứ gì!”

“Dù sao thì tôi không chịu nhịn, cũng không sợ mất mặt. Nếu mọi người không muốn bị họ hàng cười vào mặt, thì từ nay về sau đừng có chọc vào tôi!”