Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố.

Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi.

Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó.

Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến.

Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước.

Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình.

Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.

Dù sao thì, lúc Chu Hoài xem tin tức, biết tin bạn gái cũ – nay là phóng viên chiến trường – bị kẹt trong vùng khủng bố, anh ta liền bỏ vợ bỏ con muốn lập tức bay sang xác nhận tình hình của cô ta.

Hôm ấy tôi đã bụm lấy bụng đau vì rỉ ối, hỏi anh ta một câu:

“Anh chắc chắn là muốn bỏ vợ bỏ con để bay đi thật à? Đó là một đất nước chiến tranh loạn lạc, nếu anh đi, Chu Hoài, em tuyệt đối sẽ không gánh hậu quả thay anh đâu.”

Chu Hoài không trả lời, nhưng tiếng đập cửa dồn dập sau đó đã thay anh ta nói rõ tất cả.

Đã tự mình chuốc lấy cái chết, thì tại sao tôi phải ra tay cứu?

Chu Hoài rất thích xem kênh quốc tế. Trước đây tôi không hiểu, cho đến hai hôm trước, có một bản tin phát sóng:

Một nữ phóng viên chiến trường người Trung Quốc bị phần tử khủng bố bắt cóc khi đang tác nghiệp.

Hình ảnh chỉ lướt qua chớp nhoáng, nhưng tôi đã nhận ra người phụ nữ đó – chính là MC nổi tiếng nhất của kênh quốc tế, Hứa Tinh.

Lúc ấy, tôi đang mang bầu, ngồi trên sofa ăn dưa lưới, còn thở dài tiếc thương cho cô phóng viên.

Còn Chu Hoài thì hoảng loạn làm đổ cả đĩa trái cây trên bàn, khi đứng dậy còn đập đầu gối vào cạnh bàn trà một cú mạnh.

Cú va chạm rõ ràng đến mức bụng tôi cũng theo đó mà siết lại vì sợ, vậy mà anh ta chẳng có phản ứng đau đớn gì.

Anh ta lảo đảo đi vào bếp rót nước, lại nhấn nhầm nút nước sôi, bị phỏng đến nỗi làm vỡ cả ly.

Rửa miệng qua loa bằng nước lạnh rồi lập tức quay về phòng, đóng sầm cửa lại.

Một tiếng sau, Chu Hoài mới mở cửa đi ra, mặt tái mét:

“Anh… anh phải đi công tác gấp.”

Tôi siết chặt tay đang cầm miếng dưa, nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy:

“Chu Hoài, em sắp sinh trong hai ngày tới. Giờ anh đi công tác thật không hợp lý, lỡ em chuyển dạ bất ngờ thì sao?”

“Anh biết đấy, mẹ em cũng mất khi sinh em trai, cả mẹ lẫn con đều không cứu được… Em thật sự rất sợ chuyện sinh nở.”

“Anh không phải luôn mong chờ con gái chúng ta ra đời sao? Anh không muốn là người đầu tiên bé nhìn thấy khi mở mắt à?”

Chu Hoài im lặng, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn nói:

“Chuyến công tác lần này rất quan trọng, anh buộc phải đi. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ về kịp lúc em sinh.”

Tôi cười.

Dù lúc đó, bụng đã bắt đầu đau co thắt, nước ối cũng theo hai chân tràn ra như mở van nước.

“Em đồng ý. Nhưng Chu Hoài, em nói trước – hậu quả của chuyến đi này, anh phải tự chịu. Em sẽ không gánh thay bất cứ phần nào.”

Có lẽ vẻ mặt tôi quá nghiêm túc, nên cơ thể Chu Hoài khẽ run.

Anh ta như đang thề thốt: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ an toàn quay về.”

Nói xong liền hấp tấp vào phòng, vơ vội mấy bộ quần áo, xỏ đại đôi giày rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc thấy anh ta sắp ra khỏi cửa, tôi vẫn không nhịn được mà gọi:

“Chu Hoài, đợi chút.”

Anh ta khó chịu quay đầu lại: “Em đã đồng ý để anh đi rồi mà, giờ còn gọi gì nữa?”

Tôi siết chặt tay, bụng đau càng dữ dội, nhưng vẫn bình thản nói:

“Anh chưa cầm hộ chiếu.”

Nói rồi, tôi lê đôi chân dính đầy nước ối vào phòng, lấy hộ chiếu ra cho anh.

Sau đó tôi còn đưa thêm một thẻ ngân hàng – trong đó là toàn bộ tiền lương Chu Hoài từng chuyển cho tôi suốt bảy năm kết hôn.

Thấy tôi làm vậy, bàn tay cầm hộ chiếu và thẻ ngân hàng của Chu Hoài run rẩy, ngay cả ánh mắt cũng thoáng đỏ hoe.

Có một giây, tôi tưởng anh sẽ vì tôi mà ở lại.

Nhưng rồi anh lại bỏ cả hai thứ vào túi xách, lại thề thêm lần nữa:

“Yên tâm, anh nhất định sẽ về trước khi em sinh.”

Dứt lời, anh ta đóng cửa sầm một cái, vội vã rời đi.

Tôi ngồi đó, nghe tiếng cửa vang vọng trong căn nhà trống rỗng, bình thản gọi 120 và liên hệ với nhân viên trung tâm ở cữ.

Một người đàn ông đến cả chuyện tôi rỉ ối cũng không phát hiện ra, vậy mà còn mơ tưởng lập lời thề thốt sẽ về trước khi tôi sinh?

Thật nực cười.

Tôi và Chu Hoài quen nhau trong câu lạc bộ leo núi.

Khi ấy tôi chịu áp lực công việc rất lớn, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, liều mạng tăng ca.

Chỉ có hai ngày cuối tuần leo núi là khoảng thời gian tôi lấy lại sức lực.

Chu Hoài gia nhập câu lạc bộ vào năm thứ hai tôi tham gia, ban đầu chỉ là hội viên bình thường.

Nhưng càng về sau, số lần tôi và anh ta cùng là người đầu tiên đặt chân lên đỉnh núi càng nhiều.

Tôi và anh ta dần trở nên thân thiết.

Anh ta làm tài chính.

Tôi làm công nghệ.

Anh ta yêu thích thể thao, yêu thích leo núi.

Tôi cũng vậy.

Thế nên, vào lần tôi và anh ta cùng nhau chinh phục ngọn núi thứ một trăm, anh ta tỏ tình với tôi.

Lời tỏ tình chẳng có chút lãng mạn hay mới mẻ gì.

Chỉ đơn giản một câu:

“Lâm Vãn, chúng ta yêu nhau đi.”

Nhưng tôi lại đồng ý.

Dù sao thì ba tôi cũng từng tỏ tình với mẹ tôi theo cách “mới mẻ” — đốt pháo hoa rực rỡ nửa thành phố, kết quả là bị bắt vào đồn công an.

Thế nhưng chuyện đó cũng không cản nổi việc sau khi kết hôn, ông nhất quyết muốn có con trai, khiến mẹ tôi phải uống thuốc bắc suốt nhiều năm, cuối cùng chết trên bàn sinh.

Vì vậy đối với tôi mà nói, sự lãng mạn không quan trọng, mấy trò mới mẻ càng không cần, điều quan trọng nhất là phải thực tế.

Mà Chu Hoài thì rất thực tế.

Hẹn hò chưa từng đến muộn.

Quà tặng không mới mẻ, nhưng luôn có.

Trời mưa thì không chủ động đến đón, nhưng chỉ cần tôi gọi, anh ta sẽ lập tức đến.

Vậy nên khi tình yêu bước sang năm thứ ba, tôi và Chu Hoài kết hôn.

Sau khi cưới, không khác gì trước đó.

Tôi nấu ăn, anh ta rửa chén.

Tôi đi chợ, anh ta về nhà trước để nấu cơm.

Những ngày tháng bình lặng và dịu dàng như thế khiến tôi từng nghĩ Chu Hoài là người phù hợp nhất với mình.

Cho đến ba năm trước, một hôm, bạn đại học của Chu Hoài kết hôn, anh ta dẫn tôi đi dự tiệc cưới.

Trong buổi tiệc độc thân, một người bạn của Chu Hoài say xỉn, cầm tay anh ta mà khóc rưng rức.

“Chu ca, thấy anh sống u ám như thế này, em thật sự đau lòng lắm.”

“Giờ em kết hôn rồi, bước vào lễ đường hạnh phúc rồi, nhưng nhìn anh thế này, em không chịu nổi.”

“Giá mà năm đó Hứa Tinh không ra nước ngoài làm phóng viên chiến trường thì tốt rồi, anh cũng đâu đến mức tuyệt tình tuyệt dục, đóng chặt lòng mình như thế.”

Chu Hoài lập tức theo phản xạ nhìn tôi.

“Em đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta say rồi.”

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Đợi về đến nhà, tôi nói với hàm ý rõ ràng:

“Chu Hoài, em có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm — em rất giỏi dứt khoát với chuyện tình cảm.”

Khi ấy Chu Hoài đứng trong bóng tối, tôi không thấy rõ sắc mặt anh ta.

Nhưng sau hôm đó, Hứa Tinh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi và Chu Hoài.

Cho đến tận bây giờ.

Chỉ vì tôi không nghe điện thoại.

Tôi vừa cho con gái bú xong trong trung tâm ở cữ, thì mẹ chồng vội vàng đẩy cửa bước vào.

“Lâm Vãn, sao con không nghe điện thoại? Con có biết ba con ở đại sứ quán sắp phát điên rồi không?”

“Giờ con lập tức về nhà với mẹ, mang giấy tờ của Chu Hoài đến đại sứ quán.”

Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi chỉ bình thản đáp sáu con số:

“666313.”

Bà hơi khựng lại.

Tôi nhẹ nhàng đắp chăn lại cho con gái, rồi mới giải thích:

“Giờ con đang ở cữ, không tiện di chuyển. Đó là mật mã nhà, mẹ cần giấy tờ gì cứ đến đó lấy.”

Lòng bàn tay mẹ chồng khẽ run.

“Lâm Vãn, sao con có thể vô tình như thế? Bây giờ Chu Hoài đang ở vùng chiến sự, sống chết chưa rõ.”

“Chẳng lẽ con không thấy tin nhắn cầu cứu mà Chu Hoài gửi hàng loạt sao? Nó nói chân bị bắn trúng, giờ đang trốn trong nhà người lạ để tránh đạn đó.”

“Biết là con đang ở cữ, nhưng giờ đang nguy cấp, chẳng lẽ con không thể theo mẹ đến đại sứ quán một chuyến để xác nhận tình hình à?”

Khi mẹ chồng nói những lời đó, cả người bà run lẩy bẩy.

Nhưng tôi chỉ bình tĩnh đáp:

“Con biết tình hình của Chu Hoài. Trước khi gửi tin nhắn hàng loạt, anh ta đã nhắn riêng cho con mấy lần cầu cứu. Nhưng con không trả lời.”

Mẹ chồng chao đảo như bị đánh mạnh một đòn.

Thấy sắc mặt bà như vậy, tôi cũng có phần không đành lòng.

Dù sao thì suốt bảy năm tôi và Chu Hoài kết hôn, mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt, phần nào bù đắp cho khoảng trống mất mẹ của tôi.

Nhưng giờ, tất cả đã bị Chu Hoài hủy hoại.

Tôi bình tĩnh lấy đoạn ghi hình cuộc trò chuyện tối hôm đó giữa tôi và Chu Hoài, đưa cho mẹ chồng.

“Mẹ, đừng trách con vô tình. Đây là lựa chọn của chính Chu Hoài.”