Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
“Mẹ à, con mong ngày mai mẹ đừng đến lễ đính hôn.”
Gương mặt con gái lớn Hứa Hề đầy ngập ngừng, rõ ràng là nó cũng thấy khó mở lời.
Tôi sững người nhìn nó, như thể vừa nghe một chuyện nực cười tới mức không thể tin nổi.
Hôm nay, nhà trai mời tôi ăn một bữa cơm thân mật, bảo là để thư giãn trước lễ đính hôn.
Tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu quan sát khắp bàn.
Lúc đó tôi mới nhận ra, ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy vẻ chán ghét.
Hứa Hề thấy tôi im lặng, lại lên tiếng:
“Mẹ, chuyện này là bọn con bàn bạc kỹ rồi. Mẹ đừng trách gia đình Lý Thâm.
Lễ đính hôn cũng chỉ là hình thức thôi. Mẹ không cần có mặt, chỉ cần có tấm lòng là được rồi.”
Tôi nhìn vẻ mặt đáng thương như thể bị ép buộc của con gái mà trong lòng như bốc hỏa.
“Lễ đính hôn này mẹ cũng góp tiền góp sức, cớ gì nói mẹ không được đến là không được đến? Các người cũng phải cho mẹ một lý do chứ!”
Con bé há miệng định nói, nhưng ấp úng mãi chẳng thành lời.
Tôi còn chưa kịp nói tiếp, mẹ chồng tương lai của nó đập bàn đứng dậy:
“Sao mà hỏi lắm thế? Đã muốn gả vào nhà tôi thì phải nghe theo nhà tôi! Không thì đừng mong tôi đồng ý cho con cô bước chân vào cửa!”
Nghe vậy, con gái tôi lập tức biến sắc, vội vàng nói với tôi:
“Dù sao lễ đính hôn cũng chẳng cần mẹ giúp gì, mẹ đừng đến nữa!”
Tôi ném đôi đũa xuống bàn:
“Một mình mẹ nuôi con khôn lớn, bây giờ con làm lễ đính hôn, người làm mẹ như mẹ lại không xứng được mời? Vậy đến ngày cưới thì sao? Cũng không được đến à?”
Mẹ chồng tương lai của nó bĩu môi:
“Cô sinh toàn con gái rồi còn ly hôn, thế mà cũng đòi đến lễ đính hôn với thân phận thông gia à? Loại người như cô mà đến, là mang xui xẻo cho hôn lễ đấy! Là điềm gở!”
Tôi quay sang nhìn con gái, nó chỉ cúi gằm mặt không dám nói câu nào.
Lòng tôi lạnh ngắt.
Nó chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo tôi, ra hiệu: đừng nói nữa, đừng làm loạn.
Khi tôi bị mắng mỏ trước mặt mọi người, con tôi lại chỉ nghĩ đến việc “giữ thể diện”.
Tôi giật tay ra, chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà mắng:
“Xui xẻo à? Ai đặt ra cái luật ly hôn thì không được dự lễ cưới? Hay sinh con gái thì không được làm mẹ? Tôi là gả con chứ không phải bán con!”
Con gái tôi như phát điên, hét lên:
“Mẹ! Họ chỉ đang nghĩ cho tương lai của con với Lý Thâm! Mẹ chồng con đã xem rồi, nếu mẹ xuất hiện trong lễ cưới sẽ ảnh hưởng đến con. Họ cũng chỉ muốn tốt cho con! Mẹ không thể rộng lượng như ba con sao?”
Nghe nó nhắc đến cha nó, tôi không kiềm được nữa.
Tay tôi bắt đầu run lên:
“Rộng lượng? Năm đó chính mẹ là người liều mình đưa hai đứa ra khỏi cái nơi địa ngục đó! Bây giờ lại chê mẹ không rộng lượng? Chính ông ta suýt nữa đã bán các con đi đấy!”
Tôi giơ tay, ném mạnh ly nước trước mặt về phía họ, thuỷ tinh vỡ tung tóe.
“Không muốn tôi tới thì trả lại hết tiền tôi đã bỏ ra! Cả sính lễ tôi chuẩn bị cho con cũng trả lại đây! Tôi coi như chưa từng có đứa con gái nào như con!”
Nói xong, tôi không buồn nhìn sắc mặt của bất kỳ ai nữa, xách túi rời đi.
Trong túi là món quà cưới tôi chuẩn bị cho hai đứa.
Nhưng bây giờ… chẳng cần thiết nữa rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ con bé cúi đầu im lặng, không hề bênh vực tôi lấy nửa câu,
Tôi chợt tự hỏi, năm xưa mình cố giữ lấy quyền nuôi con… rốt cuộc là đúng hay sai?
…
2.
Sau khi sinh hai đứa con gái, địa vị của tôi trong nhà chồng ngày càng thấp.
Tôi vừa mới sinh xong, mẹ chồng đã thúc ép tôi sinh thêm đứa nữa.
Ở nhà, bà ta chưa từng có sắc mặt tử tế với tôi hay với hai đứa con gái.
Hôm đó, họ hàng đến nhà ăn cơm khá đông, mẹ chồng lớn tiếng sai tôi vào bếp nấu ăn, còn bà ta thì nằm dài trên ghế sô-pha xem tivi.
Bà ta còn cắt luôn điện máy lạnh trong bếp.
Tôi nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, định ra ngoài cho mát một chút thì bị bà ta trừng mắt mắng:
“Ra đây làm gì? Người đầy mùi dầu mỡ như cô mà cũng muốn làm bẩn không khí à?”
Tôi đành nhẫn nhịn, nhìn con gái đang ngủ mà không dám cãi.
Đến khi khách khứa đã tới đầy đủ, tôi vừa nấu xong món cuối cùng thì thấy cả bàn đã ăn gần xong từ lâu.
Hai đứa con tôi thì không được ai mời, ngồi ở một góc, mắt nhìn chằm chằm vào mâm cơm với ánh mắt thèm thuồng.
Vừa thấy tôi, mẹ chồng liền bắt đầu ra lệnh:
“Giang Yến, sao cô chậm chạp vậy? Cả nhà ăn xong hết rồi, mau đi rửa bát đi!”
Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ ngưỡng mộ:
“Đã nghe nói con dâu nhà bà biết điều, hôm nay xem ra quả nhiên là vậy!”
Mẹ chồng tôi vốn thích thể hiện mình là chủ nhà trước mặt người khác.
Bà ta nhướng mày, làm ra vẻ khiêm tốn mà cười cười:
“Người sinh toàn con gái, có tư cách gì được ngồi vào bàn ăn? Hai đứa con gái của cô ta cũng thế thôi!”
Tôi nén giận, dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, nhìn sang chồng đang ngồi im re từ nãy đến giờ:
“Anh cứ nhìn con mình đói như vậy sao? Anh còn là đàn ông không?”
Chưa kịp mở miệng, mẹ chồng đã nổi giận trước, trợn mắt với tôi:
“Cô mắng con trai tôi làm gì? Tôi nói sai chỗ nào? Đàn bà không sinh được con trai thì không xứng ngồi ăn chung!”
Chồng tôi vẫn im lặng, chỉ ngồi đó nhìn tôi.
Tiếng cười giễu cợt xung quanh như xát muối vào tim, còn mẹ chồng thì được tâng bốc đến mức mặt mày hớn hở, liếc tôi với ánh mắt đầy thách thức.
Tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát cho chồng một cái thật mạnh:
“Anh là đàn ông mà ở trong nhà không có tiếng nói, chuyện gì cũng phải để mẹ anh lên tiếng thay à? Anh là câm luôn rồi sao?”
Mẹ chồng thấy vậy, đau lòng vô cùng, vội vàng chạy đến kéo tôi ra:
“Cô làm gì đấy hả?”
Tôi mặc kệ cái màn diễn “tình thâm mẹ con” trước mặt mình, vung tay tặng chồng thêm một bạt tai nữa.
“Nếu đã vậy thì khỏi ăn nữa! Anh tưởng tôi là người giúp việc nhà này chắc? Ngoài mặt cười cười với người ta, thực ra trong bụng thì ghét cay ghét đắng! Giả tạo!”
Mẹ chồng thấy tôi sắp “bóc phốt” thì hoảng hốt ngay:
“Giang Yến, đừng nói nữa! Đâu phải không cho các người ăn, đợi chúng tôi ăn xong thì kiểu gì cũng còn dư! Con nít thì ăn bao nhiêu chứ?”
Chồng tôi lúc này mới đứng dậy, làm ra vẻ tử tế:
“Đúng vậy mà, sống phải rộng lượng! Người khác ăn chút thì có sao đâu? Trẻ con thi thoảng bỏ một bữa cũng không chết đói.”
Tôi nghe anh ta cứ mở miệng là “rộng lượng”, lạnh lùng cười khẩy:
“Anh muốn giữ thể diện nên giả vờ rộng lượng, mặc kệ người ta đối xử ra sao cũng chẳng nói gì. Cái gọi là rộng lượng của anh, là bắt tôi và con chịu thiệt để anh nở mày nở mặt sao?”
Tôi nói thẳng không nể mặt khiến sắc mặt mẹ chồng lập tức sa sầm.
Đám họ hàng xung quanh thì xì xào trách móc tôi là con dâu mà không biết điều.
Tôi đứng bật lên ghế, túm lấy mấy món ăn trên bàn mà đổ thẳng lên đầu đám người kia:
“Thích ăn lắm đúng không? Vậy thì ăn cho nhiều vào! Ăn đi!”
Có lẽ bộ dạng phát điên của tôi đã dọa sợ bọn họ, không một ai dám cản.
Sau lần đó, tôi quyết tâm ly hôn và dắt hai đứa con gái rời khỏi ngôi nhà đó.
Từng ấy năm trôi qua, hắn chưa từng hỏi han con lấy một lời.
3.
Sáng hôm sau, tôi vẫn quyết định đến dự lễ cưới.
Nhưng xoay chìa nửa ngày cũng không mở được cửa.
Khóa đã bị khóa từ bên ngoài.
Ngay sau đó là tin nhắn của Hứa Hề:
“Mẹ à, lễ cưới sắp bắt đầu rồi. Chắc mẹ không đến kịp đâu, nhưng con sẽ chụp ảnh gửi cho mẹ.”
Tôi không trả lời, vẫn cố kéo cửa vài lần nữa mới xác nhận là bị khóa thật.
Người biết nơi tôi ở vốn không nhiều, mà người biết hôm nay tôi có việc cần ra ngoài lại càng ít.
Lúc ấy hàng xóm đều đã đi làm, gọi thợ mở khóa cũng phải chờ lâu.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, phá cửa trong chốc lát.
Nghe tôi kể xong, một cô cảnh sát trẻ nhìn tôi đầy đồng cảm:
“Cô ơi, loại người như vậy không xứng làm con gái.”
Tôi gật đầu chua chát, không thể ngờ đứa con gái ngày nào còn đáng yêu giờ lại thành ra như vậy.
Cô gái ấy nhiệt tình đưa tôi đến khách sạn rồi mới rời đi, còn dặn nếu có chuyện gì thì cứ tìm cô ấy.
Tôi đến nơi khi hôn lễ vừa mới bắt đầu, khách mời vẫn còn chưa đến đủ.
Chiếc xe cảnh sát dừng lại thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mẹ chồng tương lai của Hứa Hề đang đứng ở cổng nhận tiền mừng, vừa thấy tôi liền sa sầm mặt:
“Sao cô lại tới? Hôm qua nói rõ rồi mà, con gái cô không muốn cô xuất hiện!”
Tôi cười nhạt, ngẩng đầu nhìn dải băng treo bên cạnh, bước lên vài bước rồi xé toạc nó.
“Đám cưới này tôi không được đến? Nếu tôi không đến, mấy người định bôi bác tôi thế nào trong buổi lễ?”
Tấm băng bị xé, chỉ còn một nửa tên, ảnh hai người bị tách ra.
Mẹ chồng tức giận gọi bảo vệ tới đuổi tôi đi.
“Muốn đuổi tôi à? Đám cưới này là tiền tôi bỏ ra! Hóa đơn ghi rõ tên tôi! Bà lấy tư cách gì mà đuổi tôi?”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng của Hứa Hề vang lên từ trong.
Là đoạn phim tài liệu mà họ quay để chiếu về tình yêu đôi trẻ, nhưng tôi chưa từng biết nội dung bên trong.
“Ba mẹ là hai người quan trọng nhất đời con. Ba dạy con biết rộng lượng, mẹ dạy con biết yêu thương.”
Tôi khựng lại, một thoáng không hiểu câu ấy nghĩa là gì.
Đoạn phim vẫn đang chiếu, giọng của chồng cũ tôi vang lên tiếp theo:
“Hứa Hề, cả đời này ba chẳng có gì để cho con, chỉ mong con hạnh phúc.”
Ngọn lửa trong tôi không kìm được nữa, tôi xông thẳng vào giữa đám đông, cắt luôn đoạn phim đang chiếu.
Hứa Hề bị sự xuất hiện của tôi làm cho sững sờ, hạ giọng nói:
“Mẹ! Sao mẹ vẫn tới? Con đã nói hôm nay mẹ đừng tới rồi mà! Bây giờ mẹ làm vậy, con biết ăn nói sao với người ta?”
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía tôi, mẹ chồng tương lai của nó thì lập tức nhào tới định kéo tôi xuống.
Tôi giật micro:
“Trong đoạn phim con nói ba là người quan trọng nhất với con, vậy còn mẹ thì sao? Hôm nay là ngày cưới con, mẹ lại không được tham dự, vì mẹ phá vỡ ‘gia đình hạnh phúc’ của con? Hay vì như người ta nói, mẹ là điềm xui không xứng đến đây?”
Con rể tương lai xen vào dàn hòa:
“Mẹ đừng kích động, chuyện này…”
“Phụ nữ sinh toàn con gái rồi ly hôn thì không phải điềm xui là gì? Hay cậu cũng muốn con gái mình sau này không sinh được con trai?”
Giọng mẹ chồng tương lai vang lên chát chúa bên tai tôi.
Tôi nhìn bà ta đầy khinh bỉ, vung tay tặng cho một cái bạt tai:
“Được thôi! Nếu thấy tôi không xứng tham dự, thì trả lại hết tiền và của hồi môn! Con yêu ba con đến thế thì để ông ta chuẩn bị đồ cưới cho con đi!”
Câu đó khiến tất cả sững người.
“Má! Mẹ nói gì vậy? Nhà cửa, xe cộ tụi con đều xem xong hết rồi, sao giờ lại đòi lại?”
Tôi không thèm nhìn bộ mặt giả tạo của họ nữa, rút điện thoại gọi cho khách sạn, bảo gói hết đồ ăn lại mang cho người vô gia cư.
Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi khách sạn, bỏ lại một đám người đứng trơ ra tại chỗ.
Nhưng ngay khi bước đến góc hành lang, tôi bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.