Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
“Uyển Uyển… cứu ba với…”
Tiếng cầu cứu lại vang lên từ phòng khách.
Tôi bình thản liếc nhìn đồng hồ, ừm, vẫn còn sớm.
Thảnh thơi dùng tăm xiên một miếng dưa lưới, vị ngọt thanh lan tỏa khắp đầu lưỡi, tôi lim dim tận hưởng từng chút một.
“Uyển Uyển… Uyển Uyển…”
Giọng của ba càng lúc càng yếu.
Tới khi điện thoại sạc đầy pin, tôi mới đứng dậy.
Mở cửa phòng, tôi lập tức thay đổi nét mặt, lao nhanh ra ngoài, vẻ hoảng loạn trên gương mặt vừa vặn tới nơi.
“Ba! Ba sao vậy!”
Tôi thầm tự khen diễn xuất của mình xứng đáng đoạt tượng vàng.
Ba tôi nằm dưới đất, miệng há ra yếu ớt không nói nổi, ra hiệu cầu cứu.
“Ba, ráng thêm chút nữa! Con gọi xe cứu thương ngay đây!”
Tôi lôi điện thoại ra, vừa định bấm số thì khựng lại.
“Số xe cứu thương là gì nhỉ?”
“110? 120? Ba đừng vội, để con tra Google cái đã.”
Ba tôi há miệng như muốn chửi mà không nổi, suýt nữa tôi đã bật cười.
Cứ lần lữa vậy đó, đến khi xe cứu thương tới nơi, tôi biết rõ: kiếp này, ông không còn cái vận may như kiếp trước nữa đâu.
“Bệnh nhân được đưa tới muộn, người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”
Bác sĩ cấp cứu trên xe nhắc nhở.
Tôi ngoài mặt cau mày gật đầu, trong lòng thì phẳng lặng như mặt hồ.
Chết hay liệt cũng không sao.
Đó là quả báo ông phải nhận.
Tôi im lặng nhìn ông nằm trên giường bệnh, đầu bạc, mang mặt nạ thở, yếu ớt và tiều tụy.
Kiếp trước nhìn thấy cảnh này, tôi đã khóc nức nở, lo lắng khôn nguôi.
Hết lòng hiếu thảo, liều mạng cứu ông, kết quả là gì?
Là những tin nhắn ngoại tình lạnh như băng trong điện thoại ông.
Đàn ông 59 tuổi rồi, còn đi ngoại tình với một người đàn bà 42.
Cuối cùng ôm hết tài sản có thể quy đổi thành tiền trong nhà, lĩnh lương hưu, nuôi tiểu tam với con riêng của ả.
Một người cha như thế, bây giờ chết hay thành người tàn phế cũng chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa.
2
Khi mẹ chạy đến bệnh viện, ba đã được cứu khỏi lưỡi hái tử thần.
Loại gieo tai họa thì thường sống lâu, cuối cùng cũng chỉ bị liệt nửa người.
Mẹ tôi ôm lấy ông, nước mắt như suối, khóc ròng không ngừng.
Cả đời mẹ yêu ông sâu đậm, từ bỏ công việc tốt ở quê, cắt đứt với gia đình ruột thịt, vì yêu mà phiêu bạt nơi đất khách, nửa đời trôi nổi.
Rốt cuộc lại bị phản bội, bị bỏ rơi.
Bà nghĩ mãi không thông, bị chẩn đoán trầm cảm nặng, chữa không khỏi, cuối cùng dùng khăn mặt treo cổ tự sát trong nhà.
Trước lúc chết còn đốt hết những bức thư tình ba từng viết cho bà, người mất rồi như cánh chuồn mỏng manh, cháy xong chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo.
Ba tôi tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ, ánh mắt lờ đờ quét quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng lại nơi tôi.
Ông cố gắng cong ngón tay ra hiệu gọi tôi lại gần.
Tôi vừa bước tới, tay không cắm kim tiêm của ông liền giơ lên.
Ông định tát tôi, nhưng vì quá yếu, tay vừa giơ đã rũ xuống.
“Sao… tới muộn vậy…”
Chưa tỉnh hẳn mà ánh mắt đã hằn học, xem ra vẫn còn sức sống lắm.
Tôi mở to mắt ngây thơ, chớp chớp:
“Ba ơi, con không nghe thấy, con đang nghe nhạc mà.”
Ông tức run người, ngón tay co quắp mà chẳng làm gì được.
Mẹ kéo tôi ra hành lang bệnh viện, mặt đầy lo lắng, mở miệng là: “Uyển Uyển, ba con thế này rồi, không ai chăm thì không được. Mẹ tính xin nghỉ việc về lo cho ổng.”
“Không được đâu, mẹ.”
Tôi mở điện thoại của ba, lôi hết tin nhắn sến sẩm với tiểu tam và cả lịch sử chuyển tiền dài như sớ ra cho mẹ xem.
Môi mẹ run lên, mặt trắng bệch, mắt vừa nhắm liền ngã nhào vào người tôi.
Tôi nghiêng người đỡ mẹ, lớn tiếng kêu cứu.
May mà đang trong bệnh viện, đội cấp cứu tới rất nhanh.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng chạy hối hả tới: “Uyển Uyển, mẹ cháu sao rồi?”
Tôi nhìn kỹ, là chú Trần.
Kiếp trước chú Trần thầm yêu mẹ tôi, từng có ý định theo đuổi và tái hôn với bà.
Nhưng mẹ tôi bị trầm cảm, không còn tâm trí yêu đương, cuối cùng bỏ lỡ nhân duyên ấy.
Tôi nhíu mày, cố nặn ra hai hàng nước mắt, ra vẻ đáng thương hết mức: “Chú Trần, ba cháu thật không ra gì!”
3
Chú Trần nghe tôi kể hết chuyện khốn nạn của ba, mặt tối sầm như đáy nồi, lập tức đồng ý giúp tôi chăm sóc mẹ và hạn chế để mẹ tới gặp ba.
Sắp xếp xong cho mẹ, tôi bước vào phòng bệnh của ba.
Lúc đó ông đang đập bát loạn xạ trong phòng.
“Y tá đâu rồi! Sao còn chưa tới! Mau gọi vợ với con gái tôi! Chết hết ở đâu rồi!”
Tôi bước vào, mặt tươi như hoa.
“Ba, mẹ bị ngất xỉu rồi, không chăm ba được. Vài ngày tới con sẽ thuê hộ lý cho ba.”
Ba tôi cầm đũa ném thẳng vào người tôi.
“Mẹ mày không lo thì mày phải lo! Thuê hộ lý cái gì! Tao nuôi mày lớn để mày đối xử thế này hả?”
“Còn mày, mặt mày còn cười cái gì! Ba với mẹ mày đều bệnh, mà mày còn cười! Đồ vô ơn bạc nghĩa!”
Tôi chỉ cười càng tươi hơn.
“Không có gì đâu, con gặp chú Trần. Chú ấy tốt lắm, con nhờ chú giúp lo thủ tục trong bệnh viện rồi, chú đồng ý rồi.”
Nghe tới tên chú Trần, mặt ba tôi sầm xuống, khịt mũi một cái tỏ rõ sự khó chịu.
Thấy ông khó ở, tôi bồi thêm: “Có chú Trần ở đây, con yên tâm lắm.”
Có chuyện nhờ người, mà lại phải nhịn cục tức, mặt ông đen như đít nồi.
“À mà còn nữa, con phải làm thủ tục nghỉ bệnh sớm cho ba nữa.” Tôi mỉm cười nói.
Nghe đến chuyện nghỉ hưu sớm, ba tôi lập tức nổi đoá: “Tại mày đấy! Nếu không phải mày nghe nhạc rồi chậm cứu tao, tao đâu có bị liệt! Không liệt thì tao đâu phải nghỉ bệnh! Mày biết lương nghỉ bệnh ít hơn bao nhiêu không?!”
Tôi biết chứ, biết rất rõ, vì vậy mới thấy hả hê như vậy.
Tôi lại chớp mắt, ngấn lệ lưng tròng: “Ba ơi, con xin lỗi. Nhưng nếu không có con, chắc ba chết rồi đó.”
Ba tôi nghẹn họng, bắt đầu chửi ầm lên như mưa, cho đến khi bệnh nhân giường bên không chịu nổi phải lên tiếng nhắc, ông mới chịu im.
Sau đó ông quay sang đòi điện thoại.
“Điện thoại của tao mày cầm phải không? Đưa đây, tao cần dùng.”
Tôi tỏ ra sốt sắng: “Ba chỉ cử động được một tay, không tiện đâu. Ba cần gì cứ bảo, con thao tác giúp.”
“Một tay tao cũng dùng điện thoại được! Đừng lắm chuyện! Mau đưa đây!”
Một tay thì đúng là dùng được, nhưng chậm, lại không đeo kính lão.
Cuối cùng ông cũng chịu thua, sai tôi:
“Chuyển cho người tên Hà Hoa Quang Hoa năm ngàn tệ.”
Mắt tôi ánh lên một tia lạnh.
Vừa mới được cứu sống đã vội chuyển tiền cho tiểu tam.
Tình yêu đích thực ha?
“Người này là ai vậy, sao chuyển nhiều thế?” Tôi giả vờ hỏi trong lúc cúi đầu thao tác.
Ba tôi khựng lại một giây, nhưng nhanh chóng bịa ra lý do: “Nhờ người ta mua mấy cây thuốc, hỏi nhiều quá!”
Vậy là tôi biết được mật khẩu thanh toán của ông.
Nhưng tiền thì không chuyển cho tiểu tam, tôi chuyển thẳng vào tài khoản của mình.
Cho tiểu tam còn không bằng cho tôi, coi như phí bồi thường tinh thần.
Nói thật, tôi còn mong đến ngày ông phát hiện ra cơ.
4
Đến khi ba phát hiện tiền bị tôi chuyển mất thì cũng đã một thời gian sau khi ông xuất viện về nhà.
Hôm đó tôi về, thấy hàng xóm bu lại trước cửa nhà, ở giữa là ba tôi, người liệt nửa người, đang vỗ đùi than vãn: “Tôi cực khổ nuôi con, nếu không phải con nhỏ bất hiếu kia chậm gọi cấp cứu, tôi đâu có bị liệt! Nó còn lén chuyển tiền của tôi! Tôi thành ra thế này mà mẹ con nó mặc kệ, bỏ tôi một mình ở nhà! Nuôi bao nhiêu năm chẳng bằng nuôi một con chó!”
Ba tôi nước mắt nước mũi đầm đìa, khiến nhiều người hàng xóm tỏ ra thương cảm.
Có người nhận ra tôi, lập tức quay sang trách móc: sao tôi lại có thể đối xử với cha mình như vậy.
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Ba tôi lớn tuổi rồi, người ông bảo tôi chuyển tiền là một người đàn bà không đứng đắn, dì xem tôi có dám chuyển không? Dì qua đây, tận mắt nhìn tin nhắn đi, cháu có nói sai không?”
Nội dung tin nhắn bẩn thỉu đến mức dì phải lấy tay che mắt, mắng một câu “Đồ mất nết!” rồi tức giận nhổ nước miếng vào mặt ba tôi.
Ba chết sững, nước mũi còn lủng lẳng, không ngờ tôi đã biết từ lâu chuyện ông ngoại tình.
“Tôi sợ ba tôi lớn tuổi, đầu óc không tỉnh táo, bị người ta lừa nên mới buộc phải làm vậy. Mà tiền của ba, tôi đâu có tiêu xài bậy, đều dùng để thuê người chăm sóc ông. Vậy mà ông cứ chê, chưa tới một tháng đã thay tới ba bốn người.”
Ba tôi gào lên: “Toàn là đám mày mướn dở hơi! Tao phải tự tìm người!”
“Ồ? Ba tìm được người rồi à?”
Tôi lờ mờ đoán được ông đang toan tính gì.
Ba tôi ưỡn cổ, ánh mắt lóe lên vẻ nôn nóng: “Tao nhờ người quen tìm được rồi! Trẻ hơn mấy đứa mày thuê, hơn bốn mươi, siêng năng, đáng tin hơn nhiều!”
Tôi nở nụ cười đầy ngầm hiểu, gật đầu: “Tốt quá.”
Có lẽ vì nụ cười của tôi quá kỳ lạ, ba tôi nghi ngờ liếc nhìn tôi một cái.
Tôi thì đang thầm khoanh tay chờ xem kịch hay.
Thái Đại Nương, kiếp trước tìm bà cực khổ bao nhiêu, kiếp này rốt cuộc cũng đến lượt bà tự chui đầu vào rọ.
5
“Ọe.”
Tôi nhổ hết cơm trong miệng ra, dằn mạnh đũa xuống bàn, mặt đầy khinh bỉ: “Cô Thái, món này cô nấu gì mà dở tệ thế, đổ bao nhiêu dầu vào vậy?”
Thái Đại Nương bĩu môi: “Cô Uyển, cô không biết rồi, nấu ăn phải cho nhiều dầu mới ngon. Ba cô rất thích ăn món tôi nấu.”
Bà ta liếc mắt đưa tình với ba tôi: “Anh Tô, anh nói xem có đúng không?”