Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Ta, hoàng hậu nước Đại Doanh, vừa hạ sinh một yêu quái nửa người nửa rắn.
Lúc nó từ trong thân thể ta chui ra, bà đỡ khiếp đảm đến nỗi làm đổ cả đèn cầy.
Ta nằm trên tháp, chẳng thấy được gì cả,
Chỉ nghe thấy tiếng bà đỡ kinh hoảng luống cuống.
Trong khoảnh khắc ấy, ý niệm tệ hại nhất thoáng vụt qua đầu, ta chỉ nghĩ… e rằng là thai chết lưu.
Một đứa trẻ sinh non, mới hơn bảy tháng, thật sự chẳng thể sống sót được.
Vốn dĩ thai tượng ổn định, ta mới theo Tống Phù Chu xuất cung đến Hàn Sơn Tự thăm Thái hậu đang trọng bệnh.
Nào ngờ giữa đường hồi cung, gặp phải thích khách, kinh động đến thai khí.
Khi đó vẫn còn nửa đường mới về đến hoàng cung, máu đã ứa ra, đành phải quay lại chùa.
Giằng co suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng sinh xong đứa bé trong thiền phòng.
Bà đỡ kia vốn dày dạn kinh nghiệm, từ đầu đến cuối không hề rối loạn, vậy mà khi nhìn rõ đứa trẻ lại bật ra một tiếng gào khàn khàn.
Tiếng động kinh hãi ấy khiến Tống Phù Chu đứng ngoài cửa phải chú ý.
Hắn không đợi người ngăn cản, liền đẩy cửa bước vào.
Thấy hắn đến, đám người trong phòng cũng chẳng còn tâm trí nào để nhìn đứa trẻ nữa, chỉ lo vội vàng lên tiếng chúc mừng.
Nhưng ta thấy rõ vẻ thất thần như hồn phi phách tán của bà đỡ, trong lòng liền biết có điều bất thường, chỉ còn hơi tàn mà nói:
“Ra ngoài cả đi.”
Tống Phù Chu ngỡ ta muốn tịnh dưỡng, cũng liền dặn:
“Tất cả ra ngoài nhận thưởng đi.”
Trừ bà đỡ đang đi thắp lại đèn, những người còn lại đều hoan hỉ lui ra.
Khi đèn được thắp sáng trở lại, mới có thể trông rõ diện mạo đứa trẻ.
Tống Phù Chu đưa tay vén lớp tã, dịu giọng nói:
“Hoàng tử hay công chúa cũng đều tốt cả, chỉ cần bình an ra đời là đã tròn tâm nguyện của trẫm.”
Hắn vừa nhìn vừa nói, động tác chậm rãi đầy trìu mến:
“Đầu nhỏ thật, thân thể cũng trắng.”
Ta muốn nhìn, nhưng lại chẳng dám.
Giằng co thật lâu, cuối cùng mới gom đủ dũng khí, mà thứ hiện ra trước mắt ta, lại là một đoạn đuôi rắn.
Trắng muốt, trơn mịn, nối liền nơi eo bụng của thân người.
Sắc mặt Tống Phù Chu ngay lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Bà đỡ sợ đến nỗi không dám thở mạnh, thân mình phục dưới đất run lên bần bật.
Còn ta, thân là mẹ ruột của đứa trẻ, cố gắng chống đỡ thân thể hư nhược, muốn nói gì đó, há miệng ra… nhưng chẳng thốt được nửa lời.
Trong thiền phòng, tĩnh mịch như chết.
Hồi lâu sau, Tống Phù Chu mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin được, cất tiếng hỏi:
“A Oanh, nàng rốt cuộc là thứ gì?”
2
Ta?
Ta còn có thể là gì?
Xuất thân từ một nữ nhi thợ săn ở Bội Châu, hiện tại lại là mẫu nghi thiên hạ.
Thế nhưng bất kể là ai, cũng chẳng thể nào là quái vật.
Dù có vắt óc suy nghĩ, cũng không tài nào hiểu nổi vì sao công chúa lại sinh ra kỳ quái đến thế.
Trong lúc thất thần, Tống Phù Chu đã sớm căn dặn bà đỡ, bảo bà sau khi ra ngoài nhất định phải ghi nhớ điều gì nên nói, điều gì không nên.
Bà đỡ vội vã đáp: “Nô chỉ biết nương nương sinh ra công chúa, những chuyện khác hoàn toàn không rõ.”
Tống Phù Chu trầm mặc giây lát, rồi lại một lần nữa quấn chặt công chúa trong chăn, che kín không để lộ ra chút nào, sau đó bế lấy hài tử bước ra ngoài.
“Hoàng thượng…” Ta yếu ớt gọi hắn, “Ngài định mang con bé đi đâu?”
Tống Phù Chu hơi khựng lại, song không quay đầu nhìn ta, chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Nàng cứ yên tâm tịnh dưỡng.”
Rồi chỉ còn lại một bóng lưng, lặng lẽ khuất dần vào sương sớm, đến khi hòa vào sắc xám mờ của núi non phía xa thì ngay cả bóng dáng ấy cũng chẳng còn thấy nữa.
Lúc này mới phát hiện, giờ hãy còn sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Sau một đêm dày vò, cơn buồn ngủ không thể khống chế tràn đến, đầu chưa kịp chạm gối đã chìm vào hôn mê.
Trong lúc mê man tỉnh lại giữa chừng, có nha hoàn tranh thủ đến đút thuốc. Uống xong, vẫn không sao lấy lại tinh thần, chẳng bao lâu lại tiếp tục thiếp đi.
Lờ mờ nghe thấy giọng của Tống Phù Chu, dường như đang nhắc đến công chúa.
Ta gắng sức muốn nghe rõ hơn, chợt rùng mình một cái, liền hoàn toàn tỉnh táo.
Khi ngồi dậy, đôi mắt nha hoàn đã hoe đỏ: “Ngài đã hôn mê suốt mấy ngày rồi, dọa người lắm. Hoàng thượng cũng ghé qua mấy lần, nhưng chẳng lần nào thấy ngài tỉnh lại.”
“Công chúa đâu?”
“Công chúa…” Nha hoàn lau nước mắt, run giọng nói, “Công chúa sinh thiếu tháng, hơi thở yếu ớt, Thái y… cũng bó tay không cứu nổi.”
Ta sững người: “Nghĩa là… con bé không sống được?”
“Vâng, công chúa đã băng hà. Hoàng thượng đau lòng, đã cấm triều ba ngày.”
Ta không hỏi thêm gì nữa, mà cũng chẳng còn lời nào để hỏi.
Công chúa sinh non là sự thật, nhưng rốt cuộc là vì thân thể yếu ớt mà chết non, hay là bị bóp cổ đến chết… thì chẳng ai biết được.
Một công chúa chẳng khác gì yêu quái, đừng nói là để người ta trông thấy, chỉ cần truyền ra dân gian cũng đủ khiến lòng người hoang mang.
Chỉ có thể cắt đứt từ gốc, mới có thể không để lại hậu hoạn.
Thế nhưng, gốc rễ thực sự là công chúa sao?
Rõ ràng là ta.
Chẳng bao lâu nữa, có lẽ ta sẽ nhận lấy một chén độc dược hoặc một dải lụa trắng.
Không biết Tống Phù Chu có hối hận hay chưa.
Năm xưa vì muốn nâng ta lên ngôi hậu, hắn đã chịu không ít áp lực.
Triều thần, thế gia thay phiên nhau dâng tấu khuyên can.
Thấy Tống Phù Chu không nghe, bèn chạy đến tìm Thái hậu.
Thái hậu bị quấy nhiễu đến phiền lòng, dứt khoát rời khỏi hoàng cung đi tu.
Sau này bệnh đến bất ngờ, chỉ có thể lưu lại tĩnh dưỡng lâu dài.
Hiện giờ ta và người cùng ở một nơi, bà còn cố ý sai người đến nhắn, nếu ta có thể xuống giường, thì đến gặp bà một chuyến.
Ta nghĩ, chắc là bà đã biết chuyện của công chúa rồi.
3
Khi ta cắn răng bước vào, Thái hậu vẫn nằm nghỉ trên tháp, không hề đứng dậy, chỉ liếc ta một cái, lạnh giọng nói:
“Hoàng đế đúng là uy nghi quá lớn, công chúa sinh ra đến nay, vậy mà chưa từng một lần bế tới cho ai gia nhìn qua.”
“Công chúa đã băng hà rồi.”
“Chẳng phải vừa sinh ra đã là thai chết lưu, vậy mà cứ che che giấu giấu, chẳng lẽ sinh ra một yêu thai nên không dám để người ngoài thấy mặt?”
Tuy là lời suy đoán, nhưng từng chữ từng câu lại đều là sự thật. Ta chần chừ, không biết có nên thẳng thắn nói ra hay không, thì Thái hậu đột nhiên lại nhắc đến chuyện xưa.
Người nói Tống Phù Chu năm xưa chính là ở cái vùng quê nghèo nàn Bội Châu ấy mà trở nên hồ đồ, nên mới cố chấp cưới ta – một kẻ không rõ lai lịch – làm chính thê.
Không rõ lai lịch? Cũng không đến mức ấy.
Tuy nghèo thật, nhưng phụ thân ta làm ăn đều là việc chính đáng, suốt năm rong ruổi rừng sâu núi thẳm, sống bằng nghề săn bắn.
Mãi đến năm ta mười tuổi, trong một lần vây bắt mãng xà bị thương nặng cánh tay, mới bỏ nghề, chuyển sang buôn bán dạo khắp phố phường.
Nghĩ tới đây, trán ta bỗng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thái hậu lập tức nhận ra điều khác thường, liền đổi giọng hỏi:
“Hoàng hậu, ngươi làm sao vậy?”
Ta chỉ đáp rằng thân thể suy nhược sau sinh, đúng lúc ấy lại có người đến bẩm báo, nói người bên cạnh hoàng thượng đến gặp ta.
Lúc này Thái hậu mới để ta lui ra.
Người tới là chức sự họ Thôi, kẻ thường ngày vẫn hầu hạ bên cạnh Tống Phù Chu. Khi ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt không sao che giấu nổi sự phức tạp:
“Nương nương, hoàng thượng mấy ngày cấm triều, việc lớn việc nhỏ chồng chất như núi. Vì mãi chưa chờ được người tỉnh lại, đành phải quay về trước vào giờ Mão hôm nay. Người dặn nô tài ở lại truyền lời, đợi xong hết chính sự sẽ đích thân tới đón người.”
Ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ta không trở về.”
Thôi chức sự sững người: “Nương nương chẳng lẽ định noi theo Thái hậu…”
Ta khẽ lắc đầu: “Không. Ta phải ra ngoài một chuyến, đi hơi xa, phiền ngươi chuẩn bị giúp ta một cỗ xe ngựa.”
“Không được! Không có tiền lệ này!”
“Liên quan đến chuyện của công chúa, ta buộc phải đi.”
Nghe đến hai chữ “công chúa”, sắc mặt Thôi chức sự lại biến đổi, lờ mờ hiện lên chút kinh hãi.
Xem ra Tống Phù Chu cũng không giấu hắn.
“Ngươi cũng thay ta nhắn với hoàng thượng.” Ta ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về dãy núi xa xa, giọng nhàn nhạt: “Đừng vội bắt ta trở lại. Ta tự khắc sẽ quay về. Đến lúc ấy, muốn giết hay muốn chém, tùy hắn.”
4
Thôi chức sự không cản nổi ta.
Cuối cùng cũng điều lính canh và chuẩn bị xe ngựa cho ta, trên xe còn trải đệm dày êm ái, dọc đường sẽ có trạm dịch phối hợp tiếp ứng.
Mọi thứ đều chu đáo, nhưng khó tránh khỏi vẫn có chút khổ sở.
Dù sao ta cũng phải đi về phía tây nam, trở lại Bội Châu.
Bội Châu, rất xa.
Từ xưa đến nay vẫn bị người trong kinh thành gọi là nơi hoang vu.
Nó hẻo lánh, nghèo khó, thường được dùng làm nơi lưu đày.
Năm năm trước, Tống Phù Chu khi ấy còn là hoàng tử, vì tranh đấu với huynh đệ mà làm phật lòng tiên hoàng.
Bèn bị đuổi tới đó, chẳng khác nào chó nhà có tang.
Sự xuất hiện của hắn, vốn không mang đến thay đổi gì cho dân chúng Bội Châu.
Ngoại trừ ta.
Ta không chỉ vô tình quen biết hắn, mà còn dấn sâu vào không lối thoát.
Còn nhớ khi đó phụ thân ta chẳng hề ưng thuận.
Người từng dạy dỗ ta: “Hoàng Oanh, tìm phu quân không thể chỉ nhìn mặt mũi. Chỉ đẹp trai thì có ích gì? Tiểu tử họ Tống kia dẫu có mang tội, thì trước đây cũng đã quen được người hầu kẻ hạ. Loại người như vậy, sau này làm sao giúp con giặt đồ nấu ăn, nuôi nấng hài tử?”
Ta khẽ nói: “Hiện tại cái gì hắn cũng tự làm cả, hôm kia còn giúp Trương thẩm sửa mái nhà.”
Nói cho cùng, từ lúc tới Bội Châu, đừng nói là không có nô tài hầu hạ, có lúc đến quần áo bị rách, hắn cũng phải đích thân mang kim chỉ đến nhờ ta dạy cách xâu kim.
Mãi về sau ta mới phát hiện, chỗ rách ấy là do hắn cố tình rạch ra.
Nhưng tóm lại, cuộc sống của hắn vô cùng giản dị.
Dù rơi vào cảnh khốn cùng đến thế, vẫn bị giám sát chặt chẽ.
Ta nhớ hắn từng chặn được một bức mật thư gửi về kinh.
Trong thư mô tả Tống Phù Chu chỉ quanh quẩn trong nhà luyện võ, hoặc cùng ta đá cầu, hoặc cùng nhau trèo lên nóc nhà ngắm trăng.
Toàn là mấy chuyện vụn vặt, tầm thường.
Thế mà cũng phải bị theo dõi.
Bội Châu là cái lồng nhốt Tống Phù Chu.
Ban đầu ai cũng tưởng cái lồng ấy sẽ trói hắn cả đời.
Nào ngờ biên cương tây nam đột ngột xảy ra biến, tướng trấn thủ còn tử trận.
Tống Phù Chu mượn một con ngựa, lập tức lên đường chạy suốt đêm đến doanh trại, chỉ huy binh sĩ nghênh chiến.
Sau khi lập công, triều thần cuống cuồng đưa thánh chỉ đến.
Trong chiếu thư ra lệnh, Tống Phù Chu phải lập tức hồi kinh.
Hắn chắc chắn sẽ phải rời đi.
Hắn còn định đưa ta và phụ thân ta đi cùng.
Nhưng phụ thân ta không chịu rời khỏi Bội Châu.
Chỉ đành để một mình ta theo Tống Phù Chu vào kinh.
Tống Phù Chu sau khi hồi kinh, lại trở thành vị hoàng tử cao quý tôn quý như xưa.
Không khác là bao so với trước kia.
Chỉ có một điều khác biệt—mọi người đều biết bên cạnh hắn có thêm một cô nương tên là Hoàng Oanh.
“Chẳng có gì đặc biệt, nhưng nghĩ đến việc nàng ấy từng ở cạnh hoàng tử khi chốn lao đao, thì chắc cũng có thể cho vào vương phủ làm một nữ quan hầu lễ. Nếu muốn lên cao hơn, có giỏi lắm cũng chỉ làm được chức Lương tì, dù gì xuất thân cũng đặt ở đó rồi, dù có nâng thế nào cũng không vượt qua được quy củ cũ.”
Người ta bàn tán về ta như thế.
Nhưng chẳng ai ngờ, Tống Phù Chu lại hoàn toàn không có ý phong danh vị cho ta.
Ngay cả danh nghĩa thiếp thất cũng không ban.
Cứ như thế, ta ở lại vương phủ một cách mơ hồ mịt mờ.
Khi đó, ta còn tưởng là do bản thân chưa đủ tốt.
Vì vậy bắt chước những tiểu thư nhà người ta, học đàn, học cờ, học thư, học họa. Chẳng bao lâu, cách nói năng của ta cũng trở nên văn nhã khách khí.
Ngay cả tiên hoàng cũng từng nhắc nhở Tống Phù Chu: “Cô nương ngươi mang về từ Bội Châu, rốt cuộc định sắp xếp thế nào? Dù không có bối cảnh gia thế, nhưng phong làm thiếp cũng chẳng trở ngại gì. Cứ để nàng ấy bị lạnh nhạt thế kia, chỉ khiến người ta dị nghị vô cớ.”
Thế nhưng Tống Phù Chu lại đáp rằng hắn tự có tính toán.
Sau đó vẫn không chính thức nạp ta, nhưng cũng không cho ta rời khỏi vương phủ.
Mãi đến khi tiên hoàng băng hà, Tống Phù Chu đăng cơ.
Ngay ngày đăng cơ, lập tức ban chiếu sách lập hoàng hậu.
Nhanh đến mức khiến đám đại thần không kịp mở miệng phản đối.
Tất nhiên, sau khi hoàn hồn thì họ bắt đầu không ngừng dâng tấu phản đối.
Nhưng chẳng ai thành công.
Cứ như thế, không chút vòng vo, ta trực tiếp trở thành hoàng hậu.
Ngoài chuyện phụ thân vẫn không chịu vào kinh, thì những ngày sau đó gần như không có điều gì phiền lòng.
Ban đầu ta từng nghĩ, sau khi sinh hạ tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa, có thể đưa nàng về Bội Châu một chuyến, để phụ thân ta cũng được nhìn thấy.
Nhưng ta chẳng thể ngờ, đến chính bản thân ta cũng không còn cơ hội gặp lại nàng thêm một lần nào nữa.