Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Điện thoại sắp hết pin, tôi mới nhớ ra bộ sạc bị để ở tầng một.
Vì quá lười, tôi quyết định chạy sang mượn của em gái, con cú đêm lúc nào cũng thức khuya.
Vừa đến trước cửa phòng, tôi còn chưa kịp gõ, đã nghe thấy giọng mẹ vọng ra.
“Ngậm chặt miệng lại cho mẹ, Bảo Châu! Chị con từ nhỏ đã đa nghi, lại còn nhỏ mọn. Nếu để nó phát hiện ra, chắc chắn sẽ làm ầm lên không dứt đâu!”
Những lời này như đóng đinh tôi tại chỗ.
Tôi nín thở, nheo mắt nhìn qua khe cửa.
Chỉ thấy em gái tôi, Lý Bảo Châu, đang ngồi khoanh chân trên giường, vui vẻ bóc từng bao lì xì.
“Yên tâm đi mẹ, con chắc chắn sẽ giữ mồm giữ miệng thật chặt!”
Thấy xấp tiền dày cộp trên giường, tôi theo bản năng nghĩ rằng, mẹ tôi lại lén đưa cho Lý Bảo Châu số tiền 18.888 tệ mà tôi lì xì bà.
Trước Tết, em gái tôi cứ lải nhải trước mặt tôi suốt, nói máy tính cũ bị lag, muốn đổi sang một chiếc MacBook đời mới.
Tôi chẳng buồn đáp lời.
Là chị gái, tôi cảm thấy lì xì cho nó năm nghìn tệ đã là quá rộng rãi.
Còn về những khoản chi tiêu xa xỉ khác của nó, tôi không có ý định bỏ tiền ra.
Tối đó, khi nhận lì xì, rõ ràng nó có chút không vui.
Tôi không ngạc nhiên nếu mẹ tôi bí mật bù thêm cho nó.
Về chuyện bà thiên vị em gái, tôi cũng có chút khó chịu, nhưng không đến mức làm lớn chuyện.
Đúng lúc tôi nghĩ mẹ mình lại làm quá, câu tiếp theo của Lý Bảo Châu lại khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.
“Đúng rồi, mẹ, lúc lấy tiền, mẹ chắc chắn không để ai nhìn thấy chứ? Con mà tiêu rồi lại bị bắt trả lại thì khổ lắm!”
Nghe em gái hỏi thế, mẹ tôi bật cười đắc ý.
“Yên tâm đi, mẹ chờ lúc cởi áo khoác cho con bé mới lén lấy ra.
Con bé chạy nhảy đến đổ cả mồ hôi, mẹ giúp nó thay quần áo là chuyện hợp tình hợp lý. Nó sẽ không nghi ngờ mẹ đâu!”
“Vả lại, hôm nay nhà mình mời cơm tất niên, có tận bốn bàn đầy khách, người ra kẻ vào tấp nập. Nó có muốn truy cứu cũng chẳng dám đi hỏi từng người đâu, không khéo còn đắc tội với người ta nữa!”
Năm nay là lần đầu tiên tôi đưa con gái về quê ăn Tết.
Con bé thấy gì cũng lạ lẫm, cứ chạy quanh quẩn hết sờ chó lại đuổi gà.
Sau bữa tối, ba tôi khiêng một thùng pháo hoa ra sân, con bé mừng rỡ đến mức quên cả trời đất.
Sợ con bé nghịch dại, tôi vẫn luôn ở bên trông chừng.
Cho đến khi nó kêu khát, tôi mới quay lại phòng khách rót nước.
Vừa vào, tôi thấy mẹ tôi đang một mình dọn dẹp bàn ăn.
Không nỡ để bà vất vả, tôi chủ động xắn tay áo giúp bà, bảo bà nghỉ ngơi và trông chừng con gái thay tôi.
Không ngờ rằng, đúng lúc tôi cúi đầu rửa bát lau sàn, mệt đến mức thẳng lưng không nổi…
Mẹ tôi lại đang âm thầm tính kế lấy trộm tiền lì xì của con gái tôi.
Sau đó, bà vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa an ủi con bé, vừa thản nhiên đổ lỗi lên đầu tôi.
“Mẹ đã bảo con rồi, phải giữ tiền giúp nó, con cứ khăng khăng không nghe, nói đó là tiền của nó, giờ thì hay rồi, mất sạch chưa!”
Trong phòng, em gái tôi nghe vậy thì vui vẻ nhào vào lòng bà làm nũng.
“Mẹ ơi, mẹ đúng là thiên tài!”
Mẹ tôi cười tít mắt.
“Lúc trước chị con không chịu nộp tiền lì xì, mẹ cũng trị nó y hệt thế này.
Nó đến giờ còn không biết, số tiền đó là mẹ lén lấy lúc nó không để ý. Mẹ còn mắng nó, khiến nó không những không dám khóc, mà còn ngoan ngoãn đi quỳ phạt. Nó đúng là cần được dạy dỗ!”
Nghe đến đây, tôi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Trái tim vốn đã đầy vết thương, giờ lại bị đâm xuyên thêm một nhát.
Cơn giận dữ và uất ức như sóng dữ cuộn trào trong lồng ngực.
Giống như tôi lại quay về cái đêm đông đầy đau đớn năm ấy.
Trước năm sáu tuổi, tôi luôn ngoan ngoãn nộp lại tiền lì xì.
Mẹ nói sẽ giữ giúp tôi, tôi tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhưng về sau, khi em gái ra đời, mẹ tôi cũng nói sẽ giữ giúp nó.
Ngay sau đó, bà liền mua một con lợn đất béo tròn, đặt ngay trên đầu giường em gái tôi, bên trong chứa đầy phong bao lì xì mừng đầy tháng của nó.
Mẹ còn bảo với ba tôi rằng, đợi em gái lớn hơn sẽ mở một tài khoản riêng, rồi dạy nó tự mang tiền đến ngân hàng gửi.
Tôi rất ngưỡng mộ.
Thế nên năm sau, tôi bám riết lấy mẹ, muốn bà cũng mua cho tôi một con lợn đất.
Mẹ không đồng ý, còn mắng tôi một trận.
“Toàn nghĩ đến mấy thứ linh tinh! Nhà mình lấy đâu ra nhiều tiền rảnh rỗi để mua mấy thứ vô dụng này cho con?”
Tôi rất buồn: “Nhưng em gái có mà!”
Mẹ tôi lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Con có mua cũng chẳng có tiền mà bỏ vào.”
Tôi phản bác: “Đó là vì mẹ đã tiêu hết tiền của con rồi!”
Mỗi lần nhận lì xì xong, tủ quần áo của mẹ sẽ xuất hiện rất nhiều bộ đồ mới.
Trên cổ em gái tôi cũng sẽ lủng lẳng thêm một chiếc khóa vàng sáng lấp lánh.
Nhưng khi đôi giày bông của tôi bị rách, mẹ lại không chịu mua cho tôi một đôi mới.
Bà nói: “Chỉ rách một chút thôi chứ có hỏng đâu, vẫn đi được mà.”
Vậy nên tôi chỉ có thể vụng về cầm kim chỉ khâu lại, cố gắng đi tiếp cho đến tận bây giờ.
Mẹ không bao giờ thấy được sự chật vật của tôi.
Bà tức giận, vặn mạnh miệng tôi:
“Con tưởng con lớn lên mà không tốn xu nào sao? Cái ăn, cái mặc của con có thứ nào không cần tiền? Không biết thông cảm cho cha mẹ thì thôi, giờ còn dám cãi lại à!”
Nhưng đôi giày kia thực sự rất lạnh…
Về sau, mỗi lần Tết đến, khi nhận lì xì, tôi đã lấy hết dũng khí, lén giữ lại một phong bao.
Tối hôm đó, tôi vừa háo hức, vừa lo lắng bất an.
Tôi không biết nên dùng tiền để mua một con lợn đất tiết kiệm, hay mua một đôi giày bông mới.
Tôi do dự rất lâu, nhưng còn chưa kịp quyết định…
Mẹ tôi đã phát hiện ra bí mật của tôi.
Mẹ tôi tức giận đến phát điên, cầm cành liễu đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết.
“Tuổi còn nhỏ mà đã không biết điều, còn học được thói dối trá! Mẹ nuôi con cực khổ như vậy, tại sao con không biết thông cảm chứ?”
Dứt lời, bà nhét thẳng phong bao lì xì đó vào con lợn đất của em gái tôi.
Tôi ấm ức đuổi theo hỏi vì sao.
Mẹ tôi lạnh lùng đáp: “Đây là hình phạt dành cho con.”
Tôi buồn bã suốt một thời gian dài.
Cứ ngỡ rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ có một con lợn đất của riêng mình.
Nhưng rồi, ba tôi đã mua cho tôi một con.
Không chỉ vậy, ông còn nói:
“Nhàn Nhàn của ba lớn rồi, từ giờ tự giữ tiền của mình nhé.”
Mẹ tôi sa sầm mặt, nhưng cũng không phản đối.
Cái Tết năm đó, tôi vui đến mức lâng lâng, suốt mấy ngày đều chìm trong hưng phấn.
Cho đến khi trở về nhà.
Mẹ tôi đột nhiên hỏi: “Tiền lì xì của con đâu?”
Vừa sờ vào túi áo trống trơn, tôi sững sờ tại chỗ hồi lâu.
Bắt gặp vẻ mặt “biết ngay mà” của mẹ, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị bà mắng xối xả.
“Suốt ngày đòi tự giữ tiền, bây giờ hay rồi, làm mất sạch rồi chứ gì?
Mau ra ngoài tìm lại cho mẹ!”
“Con nghĩ số tiền đó là người ta cho không con chắc?
Là tiền của mẹ!
Mẹ phát ra bao nhiêu, vất vả lắm mới lấy lại được một ít, con lại làm mất sạch!”
“Số tiền đó vốn để đóng học phí cho con, bây giờ thì hết rồi, đừng đi học nữa! Học nhiều vậy cũng chẳng ra gì đâu!”
Bà mở toang cửa chính, kéo tôi đẩy ra ngoài.
Láng giềng qua lại tò mò nhìn, bà càng nói hăng say hơn.
Không chỉ công khai chuyện tôi làm mất tiền lì xì, bà còn lôi hết chuyện cũ ra kể.
Nào là tôi nghịch ngợm, không biết thông cảm cho cha mẹ.
Người đứng xem càng đông, giọng bà càng to.
Cuối cùng, bà còn hét lên, bắt tôi ra ngoài nhặt rác bán ve chai, để tự mình nếm trải cái khổ khi kiếm tiền.
Sự xấu hổ và nỗi sợ hãi như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi bám chặt lấy khung cửa, cuống quýt cầu xin.
“Mẹ ơi, con sai rồi! Con sẽ không tự giữ tiền nữa!
Sau này con sẽ giao hết tiền lì xì, mẹ đừng đuổi con ra ngoài, cũng đừng không cho con đi học!”
Nhưng mẹ tôi vẫn không tha.
Bà bắt tôi đập vỡ con lợn đất, rồi còn buộc tôi quỳ trên ban công viết bản kiểm điểm.
Tôi vừa khóc vừa làm theo từng việc một.
Chỉ đến lúc đó, buổi “xét xử” này mới chấm dứt.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ dám lén giữ lại dù chỉ một phong bao lì xì.
Về sau, khi quần áo chật, tôi muốn mẹ mua cho mình một bộ mới.
Bà liền đen mặt, nói rằng vì tôi làm mất tiền lì xì nên trong nhà không còn tiền mua đồ.
Tôi không dám nhắc lại chuyện đó nữa.
Đôi giày bông rách nát của tôi, trong lần thi kéo co ở trường, bị người khác giẫm đến bung cả đế.
Mẹ tôi vẫn không chịu mua mới.
Thế nên tôi chỉ có thể lôi đôi dép sandal từ năm ngoái ra đi tiếp, suốt từ hè đến tận tháng mười một.
Bạn học hỏi tôi có lạnh không.
Tôi vội giấu chân ra sau ghế, run rẩy trả lời: “Không lạnh chút nào.”
Tối hôm đó về nhà, em gái tôi đi giày bốt mới mẹ mua, chạy đến khoe khoang với tôi.
Đôi giày đó thật đẹp.
Giây phút ấy, tôi đột nhiên hy vọng rằng, giá như tôi và em gái chênh nhau ít tuổi hơn một chút.
Biết đâu, tôi có thể mang lại những đôi giày mà nó vứt xó, không thích đi nữa.
Nhưng làm gì có nếu như.
Mẹ tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt tôi chăm chú nhìn em gái, lập tức sa sầm mặt.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng phải tại con làm mất tiền sao!”
Câu nói đó như tiếng vọng ám ảnh cả thời thơ ấu của tôi.
Thậm chí trong suốt mấy chục năm sau đó, tôi đã dùng vô số phong bao lì xì để bù đắp “món nợ” với mẹ.
Chỉ là, đến tận bây giờ, tôi mới biết…
Tất cả chỉ là những tính toán của bà.
Nghĩ đến đây, tôi không thể kìm nén được nữa, vung chân đá tung cửa phòng.
Lý Bảo Châu giật bắn người, khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của tôi, liền chột dạ trốn sau lưng mẹ.
“Chị bị điên à? Nửa đêm nửa hôm đá cửa phòng tôi làm gì?”
Mẹ tôi sững lại một chút, rất nhanh liền phản ứng.
“Nhàn Nhàn, sao con còn chưa ngủ?
Có phải mẹ trải giường không được thoải mái không?”