Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

01.

Đúng là tôi tên Dư Anh.

Sống ở khu này hơn mười năm, hàng xóm láng giềng ai cũng biết tôi.

Vì thế tôi không thể chối được.

Tôi đáp:

“Cháu đúng là Dư Anh, nhưng cháu không phải con dâu bác.”

Bà ấy tức đến dậm chân:

“Trời đất ơi! Con trai tôi mới cưới cô chưa đến mười mấy năm, cô đã phủ nhận không nhận tôi là mẹ chồng! Sao tôi lại gặp phải đứa con dâu bất hiếu thế này cơ chứ!”

Tiếng gào của bà ấy khiến đám đông kéo đến xem.

Có người hỏi tôi:

“Bà ấy thật sự là mẹ chồng cô à? Sao cô lại không nhận?”

Tôi lắc đầu:

“Không phải…”

Bà ấy lớn tiếng cắt ngang lời tôi:

“Trần Thế Lâm không phải là chồng cô sao? Nó là con trai tôi! Hai đứa cưới nhau mười lăm năm rồi, cô còn sinh được đứa con 14 tuổi, tôi mà không phải mẹ chồng cô thì là ai?”

Tôi buồn cười:

“Tôi sống ở đây hơn mười năm, hàng xóm ai cũng biết nhà tôi thế nào, muốn tìm hiểu cũng không khó.”

Bà ấy tức run người:

“Tôi tự nhiên đi tìm hiểu chuyện nhà người khác làm gì cơ chứ?”

Tôi nhún vai:

“Vậy thì chỉ có bác mới biết thôi.”

Người xem xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào.

“Bà già này không phải là bọn buôn người đấy chứ?”

“Buôn người mà dám đến cổng khu chung cư lừa người à? Gan cũng to ghê.”

“Nếu không phải, sao bà ta lại giả làm mẹ chồng người ta?”

“…”

Bà ấy sốt ruột gào lên:

“Tôi thật sự là mẹ chồng của Dư Anh! Tôi là mẹ ruột của Trần Thế Lâm! Con trai tôi giống tôi như đúc, chẳng lẽ các người không nhìn ra sao? Cháu trai tôi cũng giống tôi đấy!”

Bà ấy rất tự tin, luôn cho rằng gen nhà mình trội, ai cũng phải giống bà.

Nhưng thực tế, chồng tôi giống hệt bố chồng.

Trên mặt anh ấy chẳng có nét nào giống mẹ cả.

Còn con trai tôi thì… càng chẳng giống bà tẹo nào.

Vì thế, vừa nghe bà nói xong, mọi người đồng loạt lắc đầu.

Một bác trai lên tiếng:

“Nhìn kiểu gì bà ấy cũng không giống mẹ Trần Thế Lâm. Có khi đầu óc bà ta có vấn đề cũng nên.”

02

Mọi người lần lượt gật đầu.

“Có lẽ bà ấy mất con trai, tinh thần sa sút nên mới nhận nhầm người.”

“Nhưng có nhầm thì cũng nên nhầm con trai chứ, sao lại nhầm con dâu?”

“Có khi con dâu hiếu thuận hơn con trai nên bà ấy luôn nhớ thương.”

“Có thể con trai bà ấy gặp chuyện, con dâu tái giá, cú sốc quá lớn khiến bà ấy rối loạn tinh thần.”

“…”

Bà ấy tức giận gào lên:

“Các người đừng có nguyền rủa con trai tôi! Nó vẫn sống khỏe mạnh!”

Có người bỗng lên tiếng:

“Đúng rồi nhỉ, bà ấy nói con trai tên là Trần Thế Lâm, còn tên con dâu cũng không nói sai, vậy thì tinh thần bà ấy đâu có vấn đề.”

“Vậy tức là bà này lừa đảo rồi.”

Bà ấy tức giận hét toáng:

“Chính các người mới là lừa đảo! Tôi từ nhà con trai mình tới đây, sao lại nói tôi là đồ lừa đảo?!”

Đám đông chỉ trích:

“Dư Anh hoàn toàn không quen biết bà, bà lại tự nhận là mẹ chồng cô ấy, nếu không phải lừa đảo thì là gì?”

“Nếu bà thật sự có con trai, thì đi tìm con trai bà mà nhận đi, đeo bám Dư Anh làm gì?”

“Nhìn mặt bà ta là biết không phải người tốt. Câu nói đó rất đúng: không phải người già biến xấu, mà là kẻ xấu đã già đi.”

“…”

Bị mắng đến tủi thân, bà ấy bật khóc:

“Ba của Thế Lâm mất sớm, tôi còn trẻ đã phải thủ tiết, một tay nuôi nấng con trai con gái khôn lớn, cưới vợ cho nó, chăm cháu giúp chúng nó, vậy mà giờ con dâu lại không nhận tôi, số tôi thật khổ quá mà!”

Bà vừa khóc vừa đấm ngực dậm chân.

Mọi người nhìn nhau không nói nên lời.

Tôi lạnh nhạt cười thầm trong lòng.

Bà ấy xưa nay vốn thích phóng đại.

Phóng đại chuyện khổ sở.

Phóng đại chuyện bà ấy tài giỏi.

Thậm chí còn bịa đặt trắng trợn rằng là bà ấy cưới vợ cho con trai.

Đợi bà ấy khóc nhỏ lại, tôi mở lời:

“Bà nói bà còn trẻ đã thủ tiết.”

“Nhưng hàng xóm cùng tầng chúng ta đều biết, ba chồng tôi mới mất cách đây năm năm.”

“Tôi và Trần Thế Lâm là yêu đương tự do mà cưới.”

“Bà không bỏ một đồng, cũng chẳng góp một chút công sức nào.”

“Vậy bà có bằng chứng gì chứng minh chính bà là người cưới vợ cho con trai?”

03

Bà ấy không nói nên lời.

Tôi tiếp tục:

“Lúc con trai tôi còn nhỏ, cũng là ông nội nó chăm nhiều hơn.”

“Bà không hề quản chuyện gì cả. Những gì bà nói chẳng khớp chút nào với mẹ chồng tôi cả.”

“Hơn nữa, nếu thật sự bà là mẹ chồng tôi, hàng xóm sao lại không ai nhận ra bà?”

Đúng lúc đó, hàng xóm đối diện nhà tôi bước ra, làm chứng:

“Đúng là vậy, trước kia mỗi năm đến mùa nông nhàn, ba chồng của Dư Anh đều về thăm cháu, còn mẹ chồng thì chẳng thấy đâu cả.”

Bà ấy càng thêm ấm ức, khóc lóc:

“Tôi cũng về mỗi năm mà! Tháng trước tôi còn mới đến nữa cơ mà…”

Tôi mỉm cười:

“Tháng trước mẹ chồng tôi đúng là có đến thật, bọn tôi còn chụp chung một tấm ảnh.”

“Để tôi cho mọi người xem nhé.”

Tôi mở album trong điện thoại, tìm ra bức ảnh, giơ lên cho mọi người xem.

Trong ảnh, mẹ chồng tôi mặc áo phao đỏ mới tinh, đội mũ len thời trang, mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Hàng xóm lập tức gật đầu:

“Đúng rồi, đây mới là mẹ chồng của Dư Anh.”

“Mẹ chồng cô ấy chẳng giống bà già nông thôn chút nào, nhìn cứ như một bà cụ thành phố về hưu sành điệu ấy chứ.”

Bà ấy cũng nhìn thấy tấm ảnh, chỉ vào nói:

“Là tôi đấy mà! Mọi người không nhận ra sao? Chính là tôi mà!”

Hàng xóm đáp lại:

“Bà vẫn còn lừa người à? Mẹ chồng người ta chưa bao giờ mặc quần áo tồi tàn như bà cả.”

Quả thật, bà ấy mặc rất nghèo nàn, áo vải bông xanh cũ kỹ, phần khuỷu tay đã sờn rách.

Gấu quần thì bung chỉ, đi đứng kéo lê như chổi quét sàn.

Bà cố thanh minh:

“Tháng trước trời lạnh, lại là Tết, đương nhiên tôi mặc áo phao. Giờ trời ấm hơn nên tôi thay đồ thôi…”

Tôi nói:

“Vậy để tôi cho mọi người xem thêm vài tấm ảnh khác của mẹ chồng tôi.”

Trong album ảnh của tôi có đủ hình mẹ chồng bốn mùa xuân hạ thu đông.

Tấm nào bà ấy cũng mặc đẹp.

Áo phao thì có cả loại dày lẫn loại mỏng.

Còn có cả áo khoác dài.

Mọi người vừa xem vừa bàn tán:

“Wow, mẹ chồng của Dư Anh có nhiều quần áo thật đấy!”

“Nhiều đồ như thế, mùa này sao mà không có đồ để mặc.”

“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ có đồ tốt mà không mặc, cố tình mặc mấy bộ đồ cũ từ bốn, năm chục năm trước?”

“Con trai con dâu bà ấy cũng hiếu thuận lắm mà, có keo kiệt đến mức không dám mua đồ cho bà đâu.”

“…”

04

Mặt bà ấy đỏ bừng, không nói nên lời.

Trước kia khi ba chồng tôi còn sống, mỗi lần hai người cùng đến thành phố đều ăn mặc rất tươm tất, chỉn chu.

Từ khi ông mất, bà ấy đột nhiên mặc nguyên một bộ vải thô bạc màu lên thành phố.

Chồng tôi từng nổi giận nói:

“Mẹ không có quần áo mặc à? Sao lại lôi mấy bộ đồ từ mấy chục năm trước ra mặc?”

Năm nào vợ chồng tôi cũng mua quần áo mới cho ba mẹ.

Nói bà ấy không có đồ đẹp để mặc là điều không thể.

Vậy mà bà ấy lại lấy đó làm vinh dự:

“Tôi mặc đồ này thì sao? Có ai cấm tôi không? Người ta còn khen tôi tiết kiệm nữa kìa.”

Chồng tôi tức điên lên:

“Người ta khen mẹ là đang chửi con trai mẹ không ra gì, bảo con trai mẹ không có tiền mua đồ mới cho mẹ, chửi con trai mẹ bất hiếu, ngược đãi mẹ!”

Bà ấy thì cười toe toét:

“Tôi biết con trai tôi có tiền, cũng hiếu thuận, đã mua cho tôi nhiều đồ như vậy rồi, tôi để dành đó, sau này mặc.”

Chồng tôi bực bội cãi lại:

“Mẹ định để đến khi nào? Một trăm tuổi mới mặc à?”

Bà ấy trả lời rất tỉnh:

“Tôi để đến hai trăm tuổi.”

Chồng tôi có bực cũng không nỡ bỏ mặc bà.

Nếu không đưa bà về nhà, người cùng khu sẽ bàn tán sau lưng anh ấy, rằng ba mất rồi thì chúng tôi cũng chẳng ngó ngàng đến mẹ, để bà sống cô độc khổ sở.

Anh ấy đành đưa bà đi mua mấy bộ quần áo mới, bảo bà thay đồ rồi mới dắt vào khu chung cư.

Nhưng dù có mua bao nhiêu quần áo mới, bà ấy cũng không mặc.

Mỗi lần lên thành phố, bà vẫn cứ mặc mấy bộ đồ cũ rích.

Chồng tôi rõ ràng đã vứt hết rồi, vậy mà không hiểu sao bà ấy vẫn còn.

Như thể mấy bộ đồ cũ đó vĩnh viễn mặc không hết vậy.

Chồng tôi chỉ còn biết vừa than thở vừa tiếp tục mua thêm cho bà.

Vì thế, hàng xóm chỉ biết rằng mẹ chồng tôi mỗi lần tới đều ăn mặc thời thượng, đẹp đẽ.

Họ không hề biết rằng, bên ngoài khu chung cư, bà ấy trông hệt như một người ăn xin.

Trước đây tôi không muốn can dự, để chồng tự xử lý.

Nhưng anh ấy ngoài việc mua đồ thì chẳng còn cách nào khác.

05

Suốt năm năm nay, chúng tôi đã mua cho bà không biết bao nhiêu bộ quần áo.

Cộng với đồ trước đây nữa, chắc đủ treo đầy một căn phòng.

Thế mà bà vẫn cứ cố tình ăn mặc như vậy lên thành phố tìm chúng tôi.

Lần này, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa, quyết định tự ra mặt, nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Mọi người xem ảnh xong lại càng khinh thường bà ấy:

“Bà già này có phải ghét Dư Anh quá nên mới cố tình mặc như vậy để bôi xấu cô ấy không?”

Người ta thường nói, người cần y phục, Phật cần kim thân.

Mẹ chồng tôi lúc mặc đẹp và khi mặc đồ thô rách đúng là khác nhau một trời một vực.

Thêm vào đó, chẳng ai tin mẹ của Trần Thế Lâm lại có thể ăn mặc tồi tàn như thế.

Vì vậy, ai nấy đều nghĩ người trong ảnh không thể là bà ấy.

Bà ấy nói:

“Tôi thì có thù oán gì với nó chứ? Nó là con dâu tôi, tôi chính là mẹ ruột của Trần Thế Lâm. Chờ con trai tôi về rồi, các người sẽ biết ngay thôi!”

Một bác trai lên tiếng:

“Nếu bà nói Trần Thế Lâm là con trai bà, vậy thì gọi điện cho nó đi, bảo nó quay về, chẳng phải sẽ rõ ngay sao?”

Bà ấy khựng lại:

“Tôi… tôi không có điện thoại.”

Mọi người sửng sốt:

“Giờ còn ai không có điện thoại nữa?”

Có người nghi ngờ hỏi:

“Không phải bà nói bà là mẹ chồng của Dư Anh sao? Mẹ chồng cô ấy có điện thoại mà! Mấy tấm ảnh vừa rồi còn thấy bà ấy cầm điện thoại rõ ràng.”

Bà ấy bối rối đáp:

“Điện thoại của tôi… bị trộm lấy mất rồi.”

Tôi thật sự cũng cạn lời với cái lý do mất điện thoại của bà.

Suốt năm năm nay, bà đã làm mất ba cái điện thoại.

Đây là cái thứ tư.

Có thật là mất không?

Chỉ có bà mới rõ.

Dù sao thì lần này, tôi cũng sẽ không để Trần Thế Lâm mua thêm cái nào nữa.

Bác trai kia lại nói:

“Vậy chắc bà vẫn nhớ số điện thoại của con trai chứ? Nói ra đi, tôi gọi giúp.”

Bà ấy lắc đầu:

“Tôi không nhớ số, trí nhớ tôi kém lắm.”

Bà ấy vốn quen dựa vào danh bạ điện thoại để liên lạc, mỗi lần làm mất điện thoại, lên thành phố tìm chúng tôi, đều là nhờ bảo vệ gọi tên chúng tôi ra.