Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

1

“Chu Dự Mặc! Em có biết cái mô hình Luffy này trị giá bao nhiêu không hả? Em dám làm vỡ nó?”

“Đây là bạn anh sang Nhật mua về cho đấy! Em khóc cái gì mà khóc? Khóc có giải quyết được gì không?!”

Anh họ Hạ Mộng Trạch của tôi tức đến toàn thân căng cứng, trán nổi đầy gân xanh, như thể giây tiếp theo sẽ vung tay đánh người.

Em tôi – Chu Dự Mặc – chỉ biết vùi mặt vào lòng mẹ tôi mà khóc thét.

Dù sao thì, nó mới năm tuổi.

May là dì tôi kịp kéo anh họ lại.

Bà nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng dỗ dành: “Dự Mặc đừng khóc, anh họ chỉ đang giận quá thôi.”

Mẹ tôi – Trần Văn Lâm – liếc nhìn đống mô hình vỡ tan dưới đất, vẻ mặt lúng túng: “Mộng Trạch à, em trai con còn nhỏ quá, chắc chắn là vô tình làm rơi thôi…”

Một đứa bé năm tuổi thì chưa hiểu được giá trị đồ vật, nhưng người lớn thì nên hiểu.

“Khóc! Khóc thì giỏi lắm! Đồ không phải của mình mà dám làm vỡ! Em đền lại cho anh cái Luffy đi! Em có biết là anh đã dành cả năm tiền mừng tuổi mới mua được nó không hả, hu hu!”

Dì tôi không nhịn được, vung tay đánh vào mông anh họ một cái, gương mặt đã đầy giận dữ:

“Nhường em một chút thì sao chứ?”

Mọi chuyện có vẻ sắp trôi qua như một màn náo loạn trẻ con thông thường.

Tôi không thể nhịn được nữa, lên tiếng: “Anh họ, cái mô hình đó bao nhiêu tiền? Em đền.”

Hạ Mộng Trạch trừng mắt căm hận nhìn Chu Dự Mặc, giơ năm ngón tay ra trước mặt tôi.

“Tốt! Là em nói đấy nhé, Chu Dự Điệp, em nói sẽ đền – năm ngàn!”

Dì tôi nổi giận: “Hạ Mộng Trạch! Con đang làm loạn cái gì vậy! Em chỉ là vô ý thôi mà, con còn muốn gì nữa?”

Bà quay sang tôi, dịu giọng: “Tiểu Điệp, không cần đền đâu, đừng lo.”

Mẹ tôi cũng hốt hoảng: “Tiểu Điệp, con lấy đâu ra tiền mà đền cho anh? Đừng có nói bậy!”

Người lớn ai cũng tưởng tôi chỉ nói cho có, chỉ có Hạ Mộng Trạch là tin thật.

Không sao, tôi nói thật lòng mà.

“Dì, mẹ, là Chu Dự Mặc làm vỡ mô hình của anh họ, không thể vì là người nhà mà coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Con còn giữ tiền mừng tuổi năm ngoái, phần còn thiếu con sẽ tiết kiệm rồi đền nốt.”

Mẹ tôi kéo tay tôi như điên, không cho tôi nói tiếp.

Nhưng tôi sẽ không để bà toại nguyện.

Kiếp trước, chính vì sự nuông chiều con trai và bất công của bà, mà Chu Dự Mặc mới trượt dài trong sai lầm, khiến cuộc đời cả nhà bị thay đổi hoàn toàn.

Kiếp này, tôi nhất định không để mọi chuyện lặp lại.

Tôi sẽ dạy dỗ em trai cho đàng hoàng, chăm chỉ học hành, thay đổi vận mệnh của tôi và cả nhà.

Sau một hồi giằng co, dì và anh họ cuối cùng cũng dịu lại.

Chỉ có mẹ tôi là vẫn càu nhàu suốt dọc đường về.

“Chu Dự Điệp, mẹ muốn xem mày đền kiểu gì đây? Người ta đã không truy cứu rồi, mày còn đòi đền làm gì?”

“Mày muốn lấy mạng mẹ đúng không?!”

Gió chiều thổi lạnh buốt trên chiếc xe ba bánh.

Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện trong kiếp trước. Lúc đó mẹ tôi làm gì?

Số tiền đó không được đền, nhưng sau đó, gia đình dì tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhà tôi.

Bề ngoài họ nói tha thứ cho Chu Dự Mặc.

Nhưng trong lòng, họ đã gắn mác cho nhà tôi là vô liêm sỉ và nghèo hèn.

Mắt Chu Dự Mặc sưng vù cả lên.

Nó chỉ sợ bị đánh, chứ không biết mình sai chỗ nào.

Tôi giật lấy chiếc xe lửa đồ chơi trong tay nó, mạnh tay ném về phía bờ ruộng.

Chiếc xe “bõm” một tiếng, rơi tõm xuống ruộng, không thấy đâu nữa.

“Chị! Chị làm cái gì thế hả?!”

Nó hoảng loạn, nhào tới định đánh tôi.

2

Giọng mẹ tôi vang lên từ phía trước, mang theo mấy phần lo lắng.

“Chu Dự Điệp! Con đang làm cái gì thế hả! Không được bắt nạt Mặc Mặc!”

Tôi hừ lạnh một tiếng, hai tay giữ chặt lấy tay chân bé tẹo của Chu Dự Mặc, không để nó vùng vẫy như một con lươn nhỏ.

“Chu Dự Mặc, em có biết món đồ em vừa làm vỡ có thể mua được bao nhiêu cái xe lửa đồ chơi không?”

“Chị nói cho em biết, là mua được năm trăm cái lận đấy.”

Chu Dự Mặc ngẩn người, chớp mắt mấy cái, từng giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu lăn dài, miệng lắp bắp:

“Em không cố ý mà… không cố ý mà…”

Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt nó một cái.

“Nói dối! Rõ ràng chị thấy em cầm đồ lên ném xuống đất, em còn dám chối nữa xem chị có đánh chết em không!”

Gương mặt tròn trịa của nó lập tức in hằn một dấu đỏ rực rỡ.

Trẻ con mà, nói khóc là khóc toáng lên, âm thanh chói tai đến đau cả màng nhĩ.

Nó còn đưa tay định cào vào mặt tôi.

Tôi đè tay nó xuống, quát lớn:

“Còn động đậy nữa, chị lại đánh!”

Chiếc xe ba bánh kêu két một tiếng rồi dừng lại đột ngột.

Mẹ tôi lập tức nhảy xuống xe, một tay giật Chu Dự Mặc khỏi người tôi, ôm vào lòng vỗ lưng dỗ dành.

Rồi quay phắt sang trừng mắt nhìn tôi, giận dữ quát:

“Chu Dự Điệp! Con nổi loạn đến mức này rồi à? Ai cho phép con đánh em?”

Trần Văn Lâm phạt tôi úp mặt vào tường, không cho ăn cơm tối.

Tôi bám lấy cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh và mây trắng bên ngoài.

Liền trông thấy tên tiểu quỷ Chu Dự Mặc đang đứng dưới cửa sổ, mút tay ngó tôi.

Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nhưng nó không dám lại gần.

“Chu Dự Mặc, lại đây mở cửa cho chị.”

Thật ra nó không phải đứa xấu, chỉ là bị nuông chiều quá đà.

Sự nuông chiều ấy khiến nó trở nên vô pháp vô thiên, cuối cùng mới gây ra họa lớn.

Kiếp trước, Chu Dự Mặc chưa từng bạc đãi người chị này.

Ngược lại, bất kể tôi gặp chuyện gì, nó cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ.

Vì vậy đời này, tôi phải bắt đầu dạy dỗ nó từ nhỏ.

Tiểu quỷ có hơi do dự, chắc vẫn còn sợ vì bị tôi đánh lúc nãy.

Tôi nhướng mày:

“Mở cửa đi, lát nữa chị cho em kẹo mút.”

Một lúc sau, cửa phòng được mở ra.

Trẻ con, tâm tính vẫn rất đơn thuần. Tôi ngoắc ngoắc tay, nó liền lon ton chạy lại, ngoan ngoãn gọi một tiếng “chị”.

Tôi xoa đầu nó:

“Làm hỏng đồ thì phải đền, nếu không người ta sẽ coi thường chúng ta.”

Chu Dự Mặc ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt như hiểu như không.

Nó giờ như tờ giấy trắng, người lớn dạy thế nào thì vẽ lên thế ấy.

Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ khiến tờ giấy trắng ấy trở thành một bức tranh đẹp đẽ.

“Linh Linh này, trời nóng thế này, sao chị nỡ để hai đứa nhỏ đi nhặt rác thế? Nghĩ gì vậy?”

Trên mặt mẹ tôi lướt qua một tia ngượng ngập, bà vuốt lại mấy lọn tóc đen bị gió thổi tung.

Bà lại cúi xuống hái tiếp mấy lá trà dưới đất.

“À, là con bé Chu Dự Điệp bày ra đấy, tôi thật sự bó tay với nó!”

“Ôi, chị cũng vất vả thật đấy, Hán Sinh mất sớm, một người đàn bà phải nuôi hai đứa con…”

“Em nói thật nhé, con bé học xong cấp hai thì nên đi học nghề, còn có thể đỡ đần kinh tế gia đình.”

Tôi dắt tay Chu Dự Mặc, tay kia kéo theo một chuỗi dài chai nhựa.

Nghe đến đó, tôi liền nhặt một chai nhựa lên, ném thẳng về phía phát ra tiếng nói.

Tôi hét to:

“Ba tôi chết rồi cũng không đến lượt bà chỉ trỏ!”

“Còn nữa! Tôi không đi học nghề đâu, tôi sẽ học đại học!”

Kiếp trước cũng như thế, tôi học nghề từ sớm, tốt nghiệp sớm, đi làm sớm.

Rồi lấy chồng, sống một cuộc đời nghèo khổ.

Đời này, tôi tuyệt đối không để như vậy nữa!

Vợ trưởng thôn tức đến nỗi quay sang mẹ tôi mắng:

“Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Linh Linh, chị nhìn con gái mình đi, nó đang nói cái gì thế hả?”

“Chị nói xem, tôi là có lòng tốt với nhà chị, vậy mà nó không biết ơn, còn dám mắng tôi!”

3

Mẹ tôi vốn cũng là người tính tình mềm yếu, nên lúc đó liền buông tay khỏi công việc đang làm, luống cuống cúi đầu xin lỗi rối rít.

Cuối cùng, về đến nhà thì “tặng” cho tôi một bữa măng xào thịt, đánh cái mông tôi nở hoa.

Vừa đánh, bà vừa mắng:

“Chu Dự Điệp, con còn biết phép tắc là gì không? Dù sao thì dì Lý của con cũng là bậc trưởng bối!”

“Thầy cô không dạy con điều đó à? Mẹ thấy dì Lý nói đúng, con học hành uổng công rồi, thà đừng học còn hơn!”

“Mẹ, bây giờ là thời đại giáo dục bắt buộc rồi, con muốn học, không ai cản được!”

Còn một câu tôi không nói ra.

Tôi không chỉ muốn học, tôi còn muốn đậu vào 985, 211. Tôi muốn học lên cao hơn tất cả bọn họ!

Hôm đó, tôi vẫn dắt theo Chu Dự Mặc ra ngoài nhặt rác.

Bà Vương trong làng chặn tôi lại.

Bà đeo một chiếc găng tay đơn lẻ, găng tay đã đen sì vì bẩn.

Lúc đó bà đang cầm một bao tải:

“Dự Điệp, trẻ con như cháu nhặt rác làm gì? Mau về xem tivi đi.”

Tôi hiểu rõ bà đang có ý gì.

“Bà Vương ơi, cháu với em cháu sang bên kia nhặt nhé.”

Vừa nghe vậy, mặt bà Vương lập tức sa sầm, vẻ không vui hiện rõ.

“Con nhóc này, sao không chịu nghe lời người lớn? Cháu đi bên kia nhặt thì bà còn nhặt được gì nữa?”

“Nếu cháu còn không nghe lời, bà sẽ đi mách mẹ cháu đấy!”

Chu Dự Mặc vừa nghe tới mẹ tôi, lại nhớ đến việc dạo gần đây tôi hay bị đánh, liền ôm lấy tay tôi, nép mình ra phía sau:

“Chị ơi… Hay mình về nhà đi.”

Lúc này xung quanh chẳng có ai, chỉ còn bờ ruộng trải dài vô tận.

“Bà Vương, thế này được không ạ? Cháu và em cháu còn nhỏ, chỉ nhặt mấy vỏ chai nhựa thôi.”

“Cháu tính rồi, mỗi ngày cũng chỉ được ba bốn chục cái. Cháu chia một nửa cho bà được không ạ?”

Bà Vương nheo đôi mắt già nua, nhìn tôi một hồi rồi gật đầu đồng ý:

“Mỗi ngày chia cho bà hai mươi cái là được.”

Tôi gật đầu.

Trên đường về, Chu Dự Mặc ngơ ngác hỏi tôi tại sao phải chia cho bà hai mươi cái chai.

Hai mươi cái chai vốn chẳng đáng bao nhiêu, thực ra nhặt rác cũng chẳng kiếm được là bao.

Nhưng tôi muốn cho Chu Dự Mặc, khi mới năm tuổi, hiểu rằng:

Chúng tôi đã phải mất cả tiếng đồng hồ, đội nắng thiêu đốt để kiếm được số tiền ít ỏi đó,

Mỗi đồng xu đều không dễ dàng, không nên lãng phí.

Khi chúng tôi đã nhặt rác được một tuần, tôi dùng số tiền đầu tiên mua cho Chu Dự Mặc một chiếc xe lửa đồ chơi giống hệt như cái đã làm hỏng.

Nó hít mũi một cái, gương mặt sạm đen vì nắng lại hiện lên biểu cảm sắp khóc.

Nhưng nó kìm lại được, giọng non nớt cất lên:

“Chị ơi… Em sai rồi.”

“Sai ở đâu nào?”

Trên đường trở về, ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai chị em trên mặt đất.

Tôi dắt tay nó, từ từ bước về nhà.

“Em không nên làm vỡ đồ của anh, còn… còn nói dối nữa.”

“Ừ, biết sai biết sửa là đứa trẻ ngoan.”

Ngoài chiếc xe lửa đồ chơi, tôi còn mua cho mẹ một hũ kem dưỡng da tay.

Loại nắp xanh, hiệu Bách Thược Linh.

Mẹ tôi làm ruộng quanh năm, đôi tay vốn dĩ thanh tú nay đầy nếp nhăn, viền móng nứt nẻ, khô khốc như tay bà lão.

Lúc cầm hũ kem trong tay, mặt bà cũng hiện lên vẻ xúc động muốn khóc mà không khóc.

Tôi thấy phiền, phẩy tay nói:

“Mẹ, con biết mẹ cảm động, nhưng giờ chưa phải lúc cảm động đâu.”

“Nếu mai mẹ không phải hái chè, thì dẫn con với Chu Dự Mặc tới nhà dì được không?”

Nhà dì ở thành phố, ngay trung tâm, anh họ học trường cấp hai tốt nhất.

So với họ, nhà tôi đúng là họ hàng nghèo thật sự.

Nếu không phải vì dì còn nhớ đến việc ba tôi từng giúp đỡ bà, e là hai nhà đã cắt đứt từ lâu rồi.

Lúc đến, mẹ tôi mang theo một thùng sữa và một giỏ trái cây.

Anh họ giờ cũng bình tĩnh hơn nhiều, không còn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như muốn giết người nữa.

Tôi dắt Chu Dự Mặc bước đến trước mặt anh ấy, vỗ nhẹ vào tay nó.

Thằng bé rụt rè lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, hai tay đưa cho Hạ Mộng Trạch.