Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01

Năm thứ bảy kể từ khi ta và Chu Phù Nghiễn đính hôn, cuối cùng hắn cũng đỗ Thám hoa.

Ta nấu một bàn đầy rượu ngon món lạ, đợi đến khi trăng treo lơ lửng trên cao, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng người đâu.

Ta bèn cầm đèn lồng đi tìm.

Vừa hay gặp được Ngọc nương bán đậu hũ, nàng ấy bảo quan huyện đang mở tiệc “Lộc minh yến” tại Túy Hương lâu để thiết đãi các tân khoa vừa đỗ.

Thấy ta định quay người rời đi, nàng kéo tay ta, cười đến cong cả mày mắt:

“Sáng nay lúc ta bán hàng, có trông thấy Chu công tử vào tiệm trang sức đấy. Nghe nói chưởng quầy bảo hắn mua một đôi vòng ngọc, trông giống như muốn dùng làm sính lễ vậy đó!”

“Thanh Hà à, Thanh Hà, muội vất vả bao năm qua, giờ cuối cùng cũng sắp thành chuyện tốt rồi.”

Ta cúi đầu, giấu đi nụ cười thẹn thùng nơi khóe môi.

Cả con hẻm Đồng Tâm ai nấy đều biết ta và Chu Phù Nghiễn đã đính ước nhiều năm, nhưng vẫn chưa chính thức thành thân.

Từ xưa việc hôn nhân luôn là do cha mẹ định đoạt, thông qua mai mối. Nhưng ta là cô nhi, không còn thân thích, có nhiều việc chỉ đành tự mình lo liệu.

Ta không phải chưa từng hỏi hắn.

Lần đầu tiên hỏi, hắn bảo con đường công danh còn mờ mịt, không muốn làm lỡ cả đời ta.

Nghĩ kỹ lại, lời ấy cũng có lý.

Hắn xuất thân bần hàn, muốn cầu danh phận cũng là điều dễ hiểu.

Vậy nên ta dốc hết gia sản, thay hắn tìm thầy giỏi, nuôi chí học hành thi cử.

Về sau, hắn thi đỗ cử nhân, coi như có chút thành tựu.

Lần thứ hai ta thúc giục, hắn lại bảo nhà không dư dả bạc tiền, sợ rằng cưới về sẽ khiến ta phải chịu khổ.

Ta có hơi giận, nhưng thím hàng xóm nói, vợ chồng nghèo thì khổ đủ đường, có tiền rồi mới sống yên ổn được.

Thế nên ta dậy sớm thức khuya, bắt cá, bán rau, tích góp từng đồng.

Khó khăn lắm mới đợi đến bây giờ — năm thứ bảy, hắn rốt cuộc cũng đỗ Thám hoa.

Còn ta, cũng đã dành dụm được trăm lượng bạc.

Lần này… chắc là sẽ được viên mãn rồi nhỉ?

Tiễn Ngọc nương về, lòng ta vẫn không sao kìm nổi niềm hân hoan dâng trào.

Ta không nhịn được mà tưởng tượng, vòng ngọc mà Chu Phù Nghiễn mua sẽ thế nào? Là ngọc xanh hay ngọc trắng?

Ngọc xanh thì tôn da, ngọc trắng thì dịu dàng nhã nhặn.

Tóm lại, đều đẹp cả.

Ta cứ thế bước đi mãi, cho đến khi tới trước Túy Hương lâu, trong lòng vẫn còn đang nhấm nháp dư vị ngọt ngào kia, không nỡ nuốt xuống.

Tiệc rượu đã qua nửa buổi, quan huyện sớm rời đi, chỉ còn mấy vị tân khoa ngồi uống rượu cười đùa với nhau.

Trên lầu hai, cánh cửa sổ khẽ hé:

“Nghe nói Chu Thám hoa có vị hôn thê đã đính ước nhiều năm, định bao giờ cử hành hôn lễ vậy?”

Túy Hương lâu xây theo kiểu thông tầng, đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh nghe rõ mồn một.

Ta đứng dưới hành lang, tay cầm đèn lồng, nín thở lặng im.

Chỉ nghe hắn nói: “Hứa Thanh Hà xuất thân ngư nữ, vốn không xứng với ta.”

Có người nhắc: “Nhưng nghe đâu nàng ấy đã tích góp trăm lượng bạc, chỉ chờ ngày huynh đỗ đạt mà gả cho huynh đó.”

Giọng Chu Phù Nghiễn như dao nhọn đâm thẳng vào tai:

“Đừng nói trăm lượng, dù nàng ta có dành dụm được nghìn lượng bạc, ta cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một lần.”

Mọi người lặng thinh, khúc nhạc vang lên lần nữa, lại là một tràng tiếng chén ly va chạm.

Một lúc lâu sau mới có người cất lời:

“Hứa cô nương bắt cá bán rau nuôi Chu huynh học hành bao năm, giờ nếu không cưới nàng ấy, chẳng phải sẽ thành chuyện khó coi sao?”

Chu Phù Nghiễn bật cười một tiếng, giọng lạnh lẽo chưa từng thấy:

“Nàng đính hôn với ta khi ta còn nghèo hèn, nhưng chưa chắc không phải là đang đánh cược. Một khi ta đỗ đạt, nàng ta có thể một bước lên mây, làm phu nhân của vị tân khoa.”

“Hơn nữa, ta thi đỗ là nhờ tự mình khổ học suốt bao năm, chứ chẳng phải công lao nàng ta bắt cá bán rau gì cả.”

“Một ả ngư nữ, mắt to bụng nhỏ, đầy bụng toan tính. Muốn làm thê tử của Thám hoa lang, lại bị nàng ta cược trúng, đúng là nực cười.”

Đúng lúc ấy, gió lạnh thổi qua, trận mưa cũ rơi ướt cả người ta.

Trước kia ta đánh cá vào mùa hạ, bán rau vào mùa đông, đôi tay quanh năm ngâm trong nước sông buốt giá, nhưng ta chưa từng thấy lạnh.

Chỉ bởi mỗi lần ta dọn hàng trở về, Chu Phù Nghiễn đều sẽ ôm lấy đôi tay đỏ tấy của ta đặt vào trước ngực hắn.

Hắn thương ta vô cùng, thề rằng nhất định sẽ đỗ đạt công danh, để ta không còn phải chịu khổ nữa.

Mỗi đồng tiền ta bán cá bán rau dành dụm được đều biến thành giấy mực sách vở trên bàn học của hắn, hoặc thành cơ hội để hắn kết giao, mưu cầu danh lợi.

Khi ấy hắn chỉ nói ta cần cù tiết kiệm, biết giữ gìn nhà cửa, là người vợ hiền đức nhất.

Vậy mà giờ đây lại trở thành “mắt to bụng nhỏ, đầy bụng toan tính”.

Lạnh giá len lỏi qua từng khe hở trên thân thể, khiến ta lạnh đến phát run.

Thì ra trong mắt Chu Phù Nghiễn, hôn ước giữa ta và hắn, lại là một cuộc đánh cược của ta.

Giờ hắn sắp bước lên con đường quan lộ, những tháng ngày cùng ta chịu khổ, cùng ta nhẫn nhục, hắn đã sớm không còn nhớ rõ.

Thứ duy nhất hắn còn nhớ, chính là Hứa Thanh Hà xuất thân ngư nữ, thực sự thấp hèn.

Kẻ nghèo sinh tâm cơ, người giàu mới có lương tri.

Tấm chân tình của một kẻ hèn mọn, đương nhiên đều là mưu tính cả.

Vị Thám hoa cao cao tại thượng kia, làm sao có thể nhìn trúng một người như vậy.

2

“Vậy Chu huynh không cưới nàng ấy nữa sao?”

Có tiếng va chạm của chén sứ với mặt bàn vang lên giòn tan, dường như có người ném ly rượu xuống.

Tiếp theo là giọng của Chu Phù Nghiễn.

“Nàng ta đã có bản lĩnh cược trúng, thì ta tất nhiên phải cưới rồi. Hơn nữa, nếu không có chính thê, vậy thì Vãn Nhu sao có thể vào cửa?”

Vài người sững sờ, sau đó bật cười ha hả, ai nấy đều trêu ghẹo Chu Phù Nghiễn thật có bản lĩnh, có thể đoạt được trái tim của giai nhân.

Cái tên Vãn Nhu, ta đã nghe rất nhiều lần.

Nàng là kỹ nữ thanh danh vang dội của Xuân Phong lâu, sắc nghệ song toàn, vừa có thể ngâm vịnh bay hoa lệnh, cũng có thể múa vũ khúc Lục Yêu.

Chỉ cần khẽ nghiêng người tựa trên lầu, liền như tiên nữ giáng trần.

Trong thành, bất kể là thiếu gia thế gia hay thư sinh tài tử, đều tranh nhau theo đuổi nàng.

Nhưng Chu Phù Nghiễn, làm sao lại dây dưa đến nàng ta?

Mưa rơi tí tách hai tiếng, ta bỗng nhớ lại ba tháng trước, công tử nhà Thị lang từng mời hắn đi dự yến.

Hắn không muốn đi, nhưng không thể từ chối, đành phải miễn cưỡng mà đến.

Đêm ấy, hắn suốt đêm không về.

Khi ta trêu hắn là đi gặp giai nhân, hắn lần đầu biến sắc, liên tục nói không ngừng rằng chỉ là công tử nhà Thị lang kéo hắn tâm sự thâu đêm, hoàn toàn không có gặp nữ tử nào cả.

Lúc đó, ta tất nhiên không hề nghi ngờ gì.

Giờ nghĩ lại, mọi chuyện sớm đã có manh mối.

Kẻ phụ lòng bạc bẽo, cho dù có che giấu giỏi đến đâu, cũng sẽ lộ sơ hở.

Cơn mưa lạnh tạt xuống từ sau lưng, khiến ta chợt bừng tỉnh.

Ta bước nhanh lên lầu, đẩy mở cánh cửa gỗ tử đàn.

Mọi người quay lại nhìn, đều kinh ngạc sững sờ.

“Thanh Hà, sao nàng lại đến đây?”

Ta mỉm cười nhìn hắn: “Chàng đã ăn no uống đủ, sao không bảo người nhắn một tiếng, để ta uổng công làm một bàn đầy thức ăn?”

Chu Phù Nghiễn khẽ ho một tiếng: “… Là ta sơ sót.”

Mọi người đều cúi đầu không nói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ai nấy đều im lặng.

Lúc này ta mới nhìn rõ, bên cạnh Chu Phù Nghiễn có một vị cô nương đang ngồi.

Một thân xiêm y màu ngó sen tôn lên làn da trắng như tuyết, dung mạo dịu dàng động lòng người.

Hắn cụp mắt xuống, lặng lẽ đưa tay chắn khẽ, như muốn bảo vệ nàng ta phía sau.

Ta thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, vừa vặn trông thấy cổ tay trắng nõn kia đeo một đôi vòng ngọc.

Màu ngọc hồng phấn như hoa sen, ánh lên dưới ánh nến, trông như một dòng suối trong vắt.

Ta khẽ gật đầu, vẻ mặt thấu hiểu:

“Thì ra là màu này à.”

Không phải bạch ngọc, cũng chẳng phải thanh ngọc, mà là phấn vân ngọc – thứ quý giá nhất trong các loại ngọc.

Nàng ấy là hoa khôi đắt giá, dĩ nhiên xứng đáng đeo ngọc quý như thế.

Còn ta chỉ là một ngư nữ tay thô da sần, đốt ngón thì to.

Thanh ngọc không hợp, bạch ngọc cũng không hợp.

Thứ hợp nhất với ta… có lẽ là sợi dây buộc cá trên thuyền đánh cá mà thôi.

Thì ra, chính là ta si tâm vọng tưởng quá rồi.

Không thể trách ai cả.

Chu Phù Nghiễn có phần chột dạ: “Thanh Hà, ta…”

Ta mỉm cười lắc đầu: “Chu công tử không cần giải thích. Ta chỉ là một ngư nữ, vốn cũng chẳng có gì quan trọng.”

Sắc mặt Chu Phù Nghiễn cứng đờ, những người khác cũng có chút lúng túng.

Chắc hẳn đều biết ta đã nghe thấy mọi lời vừa rồi.

“Ngư nữ như ta, may mắn được gả cho công tử, quả thật là tổ tiên tích đức.”

Chu Phù Nghiễn sửng sốt, vội vàng đứng dậy, định nói điều gì, nhưng bị ta cắt ngang.

Ta điềm nhiên ngồi xuống, gắp một cục than từ lò, châm lại ngọn đèn lồng vừa bị gió thổi tắt.

Nhận sai người thì thôi, chứ không thể chọn sai đường.

“Công tử vừa rồi có một câu nói rất đúng.”

“Ngài nói ta đính hôn với ngài khi ngài còn nghèo là đang đánh cược – quả thật đúng vậy. Nhưng ta không cược vào việc công tử thi đỗ, mà là cược vào một tấm chân tình sẽ cùng ta nương tựa nửa đời.”

“Giờ xem ra, ta đã cược sai rồi.”

“Người hay vung đao vì nghĩa phần nhiều là lũ đồ tể, kẻ hay phụ lòng thường là đám đọc sách.”

Lại một trận gió lạnh quét qua, ta thở ra một hơi đục:

“Chu Phù Nghiễn, ngươi lạnh lùng, ngoài mặt một đằng trong lòng một nẻo, thực sự không đáng để phó thác. Hôm nay đã có đông đủ mọi người, làm phiền chư vị làm chứng một lời – hôn sự này, từ nay chấm dứt.”

Sắc mặt Chu Phù Nghiễn tái nhợt, cả người lảo đảo như sắp đổ.

Mãi đến khi ta bước xuống lầu, từ khung cửa sổ quạnh quẽ phía trên mới vọng ra giọng hắn gần như gào thét:

“Hứa Thanh Hà! Hôm nay nàng hủy hôn, sau này nhất định sẽ hối hận!”

Ta chỉ khẽ cười.

Hai giọt mưa lạnh trượt qua gò má.

Rồi ta xách đèn xoay người rời đi.

Nửa đời sau đó, ta chưa từng hối hận.

Bởi con đường ta đến đây, quá đỗi lầy lội. Nếu cứ ngoảnh lại mãi, chỉ khiến váy ta thêm bẩn.

Ta là Hứa Thanh Hà, xuất thân ngư nữ – nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ là kẻ thấp hèn.

Ngay khoảnh khắc đó, có người vén váy đuổi theo ta.

Chính là cô nương tên Vãn Nhu.

Nàng khẽ khàng vung tay áo, dịu dàng gọi ta một tiếng:

“Cô nương Thanh Hà, đêm mưa trơn trượt, hãy cầm lấy chiếc ô này.”