Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1.

“Tôi chọn mẹ.”

Em song sinh của tôi Tăng Khả Doanh, nói ra câu này với vẻ mặt không hề che giấu sự đắc ý, giống hệt ánh mắt lúc kiếp trước nó đưa ra quyết định.

Kiếp trước nó chọn 10 tỷ, rồi kết cục thê thảm đến mức nào, nó là người rõ nhất.

Có vẻ lần này nó rất tự tin với lựa chọn “mới” của mình.

Còn tôi thì chẳng có quyền lựa chọn.

Tôi nhận lấy sính lễ 10 tỷ từ nhà họ Kỷ, gả cho con trai của nhà tài phiệt số một, Kỷ Đình Hiên.

Đám cưới hôm đó rầm rộ chưa từng có, các nhân vật tầm cỡ khắp mọi lĩnh vực đều đến tham dự.

Chỉ duy nhất chú rể là… không xuất hiện.

Kiếp trước, Tăng Khả Doanh cũng cưới anh ta, cũng như vậy.

Buồn cười thật, Kỷ Đình Hiên đúng là một người rất ngây thơ.

Anh ta từ chối tham dự đám cưới chỉ để chứng minh trong tim mình vẫn một lòng với “bạch nguyệt quang”.

Tôi thừa biết, bất kể kiếp trước cưới em tôi hay kiếp này cưới tôi, lý do cũng chỉ vì gia đình thúc ép cưới vợ.

Còn tôi, chẳng qua là người có gương mặt giống người anh ta yêu mà thôi.

Như lời anh ta từng nói: “Tạm chấp nhận được.”

Vì chú rể vắng mặt, hôn lễ trở nên ngượng ngùng cực độ.

Tôi một mình đứng bên người chứng hôn, liếc thấy Tăng Khả Doanh trong đám đông, ánh mắt cô tràn đầy chế giễu.

Kiếp trước khi nó rơi vào cảnh ngộ tương tự, vừa tức vừa tủi thân, đã khóc ầm lên tại chỗ, làm cho buổi lễ vốn đã khó xử lại càng khó coi hơn.

Lần này, nó quyết tâm đến xem tôi làm trò cười.

Em tôi từ nhỏ đã như vậy, không bao giờ chịu nổi việc tôi sống tốt hơn nó.

Hồi bé, nó ham chơi, còn tôi chăm học, luôn được nhà trường khen ngợi.

Nó tức giận, kéo lũ côn đồ trong trường bắt nạt tôi.

Cũng nhờ vậy, tôi rèn được bản lĩnh vững vàng, dần trở nên không sợ thị phi.

Tôi không oán giận gì, chỉ mỉm cười đi hết tất cả các thủ tục trong lễ cưới do MC sắp xếp.

Khi tôi xuống mời rượu, có không ít phu nhân giới thượng lưu khen tôi phong thái đoan trang, điềm tĩnh, gặp tình huống như vậy vẫn giữ được phong độ.

Họ đều tưởng tôi phải chịu uất ức lớn lắm, cố gắng chống đỡ để giữ thể diện.

Nhưng họ đâu biết, tôi thật sự… không quan tâm.

Chỉ là kết hôn thôi mà, có mặt hay không thì đã sao?

Chỉ cần 10 tỷ chuyển vào tài khoản, thế là xong.

Dù sao, tôi đâu có cưới vì gã đàn ông ngu ngốc đó.

2.

Tối hôm tổ chức hôn lễ, vừa bước chân vào nhà, mẹ chồng tôi đã nổi giận đùng đùng với Kỷ Đình Hiên, mắng anh ta là đồ vô dụng, không biết suy nghĩ vì đại cục, suýt nữa khiến Kỷ gia mất sạch mặt mũi.

“Con có biết không, hôm nay nếu không nhờ Khả Doanh chống đỡ cho buổi lễ, nhà ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi!”

Trước sự trách mắng của mẹ ruột, Kỷ Đình Hiên trông chẳng khác gì đang nghẹn cả bụng tức.

Mẹ chồng hằn học như thể hận sắt không thành thép:

“Có thể cưới được một cô gái như Khả Doanh, mẹ không hiểu con còn có gì mà không hài lòng nữa!

Con thật sự tưởng rằng Khả Doanh gả cho con là trèo cao sao?

Mẹ nói thật, là nhà chúng ta trèo cao đấy! Con có biết Khả Doanh rốt cuộc là…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Kỷ Đình Hiên cắt ngang, “Tôi không quan tâm cô ta là ai!”

Vừa dứt lời, anh ta đứng bật dậy khỏi sofa, sải vài bước tiến thẳng về phía tôi, ánh mắt nhìn tôi lạnh tanh, không chút cảm xúc.

“Cô chỉ là một kẻ thay thế. Đã là kẻ thay thế thì nên có tự giác của kẻ thay thế. Nhớ lấy, tôi sẽ không bao giờ chạm vào cô. Đừng mơ tưởng gì ở tôi.”

Trời ạ, cái mùi đàn ông ngu ngốc tỏa ra khiến tôi phát buồn nôn. Nếu không phải còn có mẹ chồng ở đây, tôi thật sự muốn anh ta tránh xa tôi ra một chút. Tôi bị dị ứng với ngu dốt.

Tôi gượng ép nặn ra một nụ cười giả tạo đến mức không thể giả hơn:

“Vậy thì càng tốt.”

3.

Tăng Khả Doanh còn nóng vội hơn tôi tưởng.

Tôi mới kết hôn chưa đầy một tháng, nó đã sốt sắng tìm đến khoe khoang, sợ tôi từ chối, còn bày ra lý do cực kỳ hoàn hảo, rồi nhờ mẹ tôi nhắn lại.

“Mẹ sợ em con bị lừa, nó mới quen một người bạn trai rất tốt. Hay là con đi gặp giúp mẹ, xem thử gã đàn ông đó thế nào?”

Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê, địa điểm là do Tăng Khả Doanh chọn. Vừa ngồi xuống chưa nói được mấy câu, nó đã bắt đầu khoe khoang đây là quán nó thích nhất.

Vừa nói, nó vừa dịu dàng khoác tay Lâm Chí Cường, cười tươi như hoa:

“A Cường cưng chiều em lắm, biết em thích nơi này, liền lập tức mua thẻ hội viên cả năm.”

Tôi đã nói rồi mà, với mức lương 2 triệu tám mỗi tháng của Tăng Khả Doanh, sao có thể kham nổi mấy quán cà phê cao cấp như thế này. Hóa ra là tiêu tiền của người khác để ra vẻ ta đây.

Tôi điềm nhiên, lịch sự mỉm cười:

“Vậy phải cảm ơn anh Lâm đã ủng hộ việc kinh doanh của quán.”

Đúng vậy, quán cà phê này là sản nghiệp của tôi. Dù sao tôi cũng đang nắm trong tay mười tỷ, để cả đống trong ngân hàng lấy lãi thì nhàm chán quá, đem ra đầu tư là điều hiển nhiên.

Tăng Khả Doanh ban đầu còn nâng ly cà phê giả vờ nghệ sĩ, vừa nghe tôi nói xong, lập tức đặt cốc xuống bàn cái “cạch”.

“Có tiền cũng đừng đầu tư bừa, coi chừng phá sản.”

Có lẽ nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lâm Chí Cường, nó bèn đổi giọng, cầm ly lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:

“Ý em là, em giờ nghĩ thông rồi, tiền bạc không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh có thật lòng hay không.”

Vừa nhắc đến chuyện đó, nó liền thao thao bất tuyệt, kể hàng tràng về Lâm Chí Cường tốt thế nào, trẻ tuổi tài cao ra sao, yêu chiều nó đến mức nào.

Tôi nhìn Tăng Khả Doanh, chỉ thấy đáng thương. Cái đứa em gái này của tôi, không biết bị thứ gì che mờ lý trí. Sống lại một đời, mà vẫn không tỉnh ra.

Tiền không quan trọng bằng chân tình của đàn ông? Nó đang nói cái gì điên rồ vậy?

Huống hồ, cái tên Lâm Chí Cường này rốt cuộc là hạng người gì, tôi còn không rõ sao?

4.

Ở kiếp trước, tôi từng có một đoạn tình cảm với Lâm Chí Cường. Chúng tôi quen nhau trong một buổi tiệc tại nhà Ngô Đức Hưng.

Lúc đó, anh ta là học trò cưng của Ngô Đức Hưng, còn mẹ tôi thì đang bàn chuyện cưới hỏi với ông ta.

Lâm Chí Cường bề ngoài sáng sủa, mới ba mươi tuổi đã là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Hơn nữa, anh ta theo đuổi tôi rất quyết liệt, kiểu người như vậy chủ động tiếp cận, tôi thật sự không có lý do gì để từ chối.

Nhưng mẹ tôi nghe theo lời khuyên của Ngô Đức Hưng, nhất quyết không đồng ý mối hôn sự này. Sau đó, Lâm Chí Cường lại đề nghị “lên xe trước, mua vé sau”, tôi lập tức từ chối.

Nào ngờ, chỉ vì một lần từ chối, hắn liền để lộ bộ mặt thật. Hắn bắt đầu tung tin đồn nhảm về tôi khắp nơi, khiến tôi khổ sở suốt một thời gian dài mới dẹp yên được chuyện đó.

Sau này tôi mới biết, sở dĩ hắn nóng lòng muốn cưới tôi như vậy là vì cái danh “chuyên gia hàng đầu” của hắn chỉ là bịa đặt. Thực tế, hắn đã bị đào thải khỏi công ty từ lâu, chỉ muốn mượn danh giáo sư đại học của Ngô Đức Hưng để kiếm một vị trí trong trường.

Loại đàn ông như thế mà cũng gọi là có chân tình? Dù có thì cũng chỉ là thứ rác rưởi mà thôi.

Mà so với những trò bẩn thỉu của Ngô Đức Hưng thì đám chuyện này của Lâm Chí Cường đúng là còn non lắm.

Nhân lúc Lâm Chí Cường đi vệ sinh, tôi quyết định cảnh tỉnh Tăng Khả Doanh một chút. Dù sao cũng là em gái ruột, tôi không muốn nhìn thấy nó bị rơi vào tay tên đàn ông rác rưởi kia.

“Đừng phí công sức lên tên họ Lâm nữa. Ngô Đức Hưng với mẹ chúng ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê, rồi nói thêm:

“Thật ra thì, em quen ai đi nữa, hai người đó cũng sẽ không đồng ý đâu.”

“Chị đừng nói linh tinh ở đây nữa. Chị đang ghen tị đúng không? Chồng chị không chịu đụng vào chị, nên chị khó chịu khi thấy em và A Cường mặn nồng bên nhau.”

“Nói cho mà biết, chú Ngô đối với em rất tốt. Ngày trước chị không hợp với ông ấy là do tính cách chị khó ưa thôi!”

Tôi bật cười khinh miệt:

“Ồ, xem ra em tự cho rằng mình rất được lòng Ngô Đức Hưng nhỉ? Vậy thì chị cũng chẳng còn gì để nói.”

Lời hay chẳng khuyên được kẻ sắp chết, lòng từ bi cũng không độ nổi kẻ muốn diệt thân.

5.

Gần đây tôi rất bận, bận để tiền sinh ra tiền.

Ngoài quán cà phê đó, thật ra tôi còn có nhiều sản nghiệp khác. Khi trong tay có tiền, đầu tư trở nên rất thoải mái, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ làm ăn khi xưa của tôi.

Trước đây tôi từng nghĩ, chỉ cần tiết kiệm đủ, sẽ mở một cửa hàng riêng. Mấy năm đó, công việc nào tôi cũng từng làm qua một lượt.

Từ sản xuất đến bán hàng, rồi cả khâu hậu mãi, tôi đều hiểu rõ từng ngóc ngách.

Nhưng mà, một kẻ làm công quèn như tôi khi đó, muốn tích góp được vốn để khởi nghiệp thì dễ gì? Đến lúc chết tôi vẫn chưa làm được.

Giờ nghĩ lại, cũng chính nhờ những kinh nghiệm quý báu từ tầng đáy xã hội đó, tôi mới hiểu thị trường, hiểu khách hàng, và quan trọng nhất là hiểu nhân viên hơn bất kỳ nhà đầu tư nào khác.

Nửa năm trôi qua, mười tỷ của tôi không những không hao hụt mà còn sinh lời kha khá, nhưng tôi chẳng có ý định kể cho ai biết.

Hôm đó, tôi đang nằm trên giường, nhìn số dư trong tài khoản mà vui vẻ không ngớt, thì Kỷ Đình Hiên bất ngờ xông vào phòng ngủ, mặt mày hằm hằm, trừng mắt nhìn tôi.

“Cô đừng tưởng làm ra vẻ không quan tâm đến tôi thì có thể thu hút sự chú ý của tôi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt của một kẻ đang đối mặt với đồ đần.

Đồ thiểu năng.

Tôi hờ hững:

“Nếu rảnh rỗi quá thì đi kiếm việc gì mà làm, đừng có lởn vởn trước mặt tôi hoài. Tôi còn bận đếm tiền, không có thời gian quan tâm đến anh.”

Không biết cơn điên ở đâu nổi lên, Kỷ Đình Hiên bỗng quay sang xả nguyên tràng vào tôi:

“Tiền, tiền, tiền! Cô cũng chẳng khác gì mấy người đàn bà khác, chỉ biết tiêu tiền!”

Tôi chẳng buồn để tâm. Chỉ biết tiêu tiền thì kết cục thế nào, tôi còn rõ hơn anh ta nhiều.

Dù sao thì… đã có bài học từ Tăng Khả Doanh đó thôi.

Ngày trước nó tiêu xài vô độ, chẳng cần suy nghĩ. Mười tỷ sính lễ chỉ hơn hai năm đã tiêu sạch. Đến khi tiền hết mới nhớ đến chuyện giữ gìn tình cảm vợ chồng. Nhưng quá muộn rồi. Khi đó, Kỷ Đình Hiên đã bị “bạch nguyệt quang” mê hoặc đến điên dại.

Tôi thì khác. Tôi chưa bao giờ có ý định duy trì mối quan hệ vợ chồng vốn chẳng tồn tại này.

Hà tất phải tốn thời gian vào thứ vô nghĩa đó? Tập trung kiếm tiền chẳng phải thơm hơn sao?