Chương 1
Cập nhật: 3 ngày trước
1.
Ngay sáng ngày đầu tiên sau lễ cưới, mẹ chồng đã dậy sớm làm bánh chẻo.
Đây là sự ưu ái cao nhất của người miền Bắc, nhưng tôi chẳng vui nổi.
Trên bàn có bốn đĩa bánh chẻo.
Ba đĩa thì méo mó, rách nát.
Chỉ có đĩa đặt trước mặt tôi là được bày trên đĩa màu hồng, bánh cũng nắn tròn đẹp đẽ, như thể được chăm chút kỹ lưỡng.
Nhìn là biết có chuyện.
Tôi đâu có oan uổng gì bà ấy.
Ba người vợ trước của chồng tôi, ai cũng bị dán mác “con dâu bất hiếu”, dẫn đến không thể gả đi lần nữa.
Ngược lại, mẹ chồng thì được tô vẽ thành người phụ nữ vĩ đại, đáng thương, bạn bè thân thích ai cũng xót xa cho “số khổ của bà”.
Tin bà ấy, thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn hơn.
Người tốt nào lại ép 3 cô con dâu bỏ đi cơ chứ?
Có lẽ thấy tôi mãi không động đũa, mẹ chồng liền gọi cuộc gọi video nhóm.
Ngay lập tức, năm bà cô và một bà bác bên chồng xuất hiện trên màn hình.
Sáu gương mặt già dặn cùng với mẹ chồng bảy vị phu nhân đồng loạt chĩa ánh mắt về phía tôi.
Bà cô cả mắt sáng rỡ:
“Quế Phương à, chị đối xử với con dâu tốt thật đấy. Hèn gì ba giờ sáng còn nhắn tin cho tôi, thì ra là dậy sớm làm bánh.”
“Chậc chậc, nhìn cái bánh là biết thơm rồi. Nhiên Nhiên, mau ăn đi. Nguội là không ngon đâu, đừng phụ lòng mẹ chồng.”
Tôi cúi đầu, đang nghĩ cách đẩy đĩa bánh đi, thì mẹ chồng chợt đưa tay qua.
Ba ngón tay rướm máu vẫn còn chảy, đúng lúc ai cũng có thể thấy.
“Con không thích thì để mẹ làm lại đĩa khác nhé.”
Vừa dứt lời, đến cả ba chồng và chồng cũng nhìn tôi.
Mấy bà trong điện thoại cũng lộ rõ ánh mắt chỉ trích:
“Thật chẳng biết điều.”
Xem ra hôm nay… tôi buộc phải ăn rồi.
Tôi gắp một cái, cẩn thận quan sát nhân bên trong.
Có vẻ là nhân mướp với thịt, mùi cũng bình thường, giống mùi thịt xay.
Chẳng lẽ tôi đa nghi quá?
Lúc này, chút xíu áy náy cũng kịp nhen nhóm trong lòng… nhưng ngay khi tôi cắn miếng đầu tiên —
Cảm giác như có thứ còn tệ hơn cả phân xộc thẳng lên não.
Trong đầu tôi chỉ còn hai chữ:
Đồ ngu.
Tự mắng mình vì quá tin mẹ chồng.
Cũng mắng bà ấy, vì cái nhân bánh quá sức độc ác.
Khổ qua và gừng sống, hai thứ tệ hại nhất đời gặp nhau trong cùng một cái bánh, đúng là vũ khí sinh học cấp cao.
Gừng ngụy trang thành thịt, thấm đẫm nước hầm xương.
Chưa hết, nhân còn được nêm lượng muối có thể khiến người ta đột tử.
Vừa đắng, vừa cay, lại vừa mặn.
Mới nhai có một miếng mà nước mắt tôi đã ứa ra.
Tôi nhớ lại năm cuộc hôn nhân đã qua, năm bà mẹ chồng dữ dằn mà tôi từng gặp.
Lúc bị họ chèn ép, tôi còn chẳng rơi một giọt nước mắt.
Khi phản công khiến họ phải tái giá, tôi cũng không khóc vì vui mừng.
Nhưng hôm nay, tôi thật sự muốn khóc.
Không thể nhịn được nữa.
Không thể nuốt cục tức này trôi được.
Trong lòng, tôi thầm niệm mười tám đời tổ tiên của mẹ chồng.
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm điềm tĩnh.
Tôi lấy khăn giấy che miệng, lặng lẽ nhổ miếng bánh ra.
Ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước, tôi nhìn mẹ chồng:
“Mẹ ơi, bánh mẹ làm ngon quá trời luôn ấy!”
Một câu khiến bà ấy sững người tại chỗ.
2
Tôi có một tật xấu:
Hễ có phúc thì phải hưởng trước, còn nếu khổ thì… ai cũng đừng mong được yên.
Thế nên tôi cười tươi tắn quay sang ba chồng, gọi một tiếng:
“Ba ơi.”
Rồi làm động tác há miệng “a~” về phía ông.
Ba chồng theo phản xạ cũng há miệng theo.
Tôi lập tức giật đũa của chồng – anh chàng tên là Chu Phàm – rồi gắp một cái bánh chẻo nhân khổ qua với gừng, nhét thẳng vào miệng ba chồng.
Ba chồng theo quán tính nhai hai cái, sau đó bỗng nhiên ôm cổ, há miệng muốn nhả ra.
Tôi lập tức lên tiếng:
“Ba muốn nhổ ra hả? Ba thấy bánh mẹ làm không ngon à?”
Ba chồng khổ sở lắc đầu, im lặng ngậm miệng lại.
Bộ dạng như kiểu: đời này còn gì vui hơn nữa đâu.
Khi ông nuốt xuống, bị nghẹn đến trợn trắng mắt, suýt tí là lăn quay ra đất.
Tôi tranh thủ nhét nửa cái bánh còn lại vào miệng Chu Phàm.
Thậm chí còn chu đáo giúp anh ta ngậm miệng lại.
Chu Phàm nhăn hết cả mặt mày, mỗi lần nhai là một lần siết chặt cơ mặt.
Nhưng vì tôi đang nhìn nên anh ta chẳng dám nhổ ra.
Nuốt xong, uống liền hai cốc nước vẫn còn nôn khan.
Đến ly nước thứ ba thì anh ta đánh một cái ợ hơi rõ to.
Sợ tôi lại đút thêm, Chu Phàm lí nhí:
“Vợ ơi… anh… anh no rồi.”
No rồi càng tốt. Giờ thì tới lượt mẹ chồng yêu dấu của tôi.
Tôi bê đĩa bánh còn lại đi đến chỗ bà, khom người xuống.
Cướp lấy đôi đũa của bà, tôi mặt mày nghiêm túc, gắp một cái bánh chẻo, dí sát vào miệng bà.
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”
Mẹ chồng vội vàng né người ra sau, tránh né tôi.
Tôi ghé mặt sát vào điện thoại của bà.
“Các dì, các bác ơi, mẹ con từ sáng sớm đã thức dậy gói bánh, còn để dành phần ngon nhất cho con.
“Mẹ thương con như vậy, nhưng con không thể không biết điều.
“Trong nhà, mẹ là người lớn nhất, nên phải được ăn món ngon nhất chứ ạ.”
Lời tôi vừa dứt, trong nhóm video, mấy gương mặt ai nấy đều đỏ bừng, Ai cũng gật gù tán thưởng.
“Quế Phương à, con dâu này tốt quá trời, hơn hẳn mấy đứa trước đấy. Mau ăn đi!
“Có con bé Nhiên Nhiên rồi, đời bà giờ mới hưởng được phúc làm mẹ chồng.”
Phải rồi, tôi nhất định sẽ báo hiếu với mẹ chồng.
Báo hiếu đến chết luôn.
Cả nhóm bắt đầu nhao nhao lên khen ngợi tôi.
Mẹ chồng thì mặt mày càng lúc càng xám xịt.
Cuối cùng, bà không nhịn nổi, há miệng định nói gì đó.
Tôi chộp cơ hội, nhét ngay cái bánh chẻo to nhất nhân khổ qua gừng vào mồm bà.
“Các dì thấy chưa, mẹ con ăn ngon lành như vậy luôn đó! Nếu mẹ thích loại nhân này, vậy từ mai con sẽ làm mỗi ngày.
“Ngày nào cũng đút cho mẹ ăn, mấy dì nhớ theo dõi giúp con nha!”
Câu đó khiến trong nhóm lại một phen náo loạn.
Sáu bà lớn tuổi thi nhau khen ngợi tôi như thể tôi vừa đoạt giải con dâu mẫu mực của năm.
Chỉ có ba người ngồi trên bàn ăn là cùng lúc rùng mình một cái.
Ai nấy đều mang vẻ mặt như thể vừa… ăn phải c*t.
Mẹ chồng mượn cớ uống nước, tính chuồn đi.
Tôi lập tức đưa tay lấy ly nước đút tận miệng bà.
Bà thừa biết mấy cái bánh này không phải cho người ăn, nên dứt khoát nuốt sống luôn cái bánh với cả nước.
Tốt quá. Bà vừa nuốt xong, tôi đã nhét tiếp cái thứ hai.
Một tay tôi bưng bát, tay còn lại đè chặt đầu gối bà không cho đứng lên.
Mẹ chồng bị ép ăn hai cái bánh chẻo liên tiếp, mặt đỏ bừng như máu dồn lên não.
Ánh mắt… thấp thoáng như muốn buông xuôi cõi đời.
Đáng đời!
Tôi nở nụ cười hài lòng:
“Các dì thấy không, ăn bánh xong là sắc mặt mẹ con hồng hào ngay liền!
“Mẹ há miệng tiếp đi ạ, hôm nay chỗ bánh này con nhất định sẽ đút hết cho mẹ!”
Mẹ chồng định cãi vài câu, vừa hé miệng đã nôn khan không ngừng.
Tôi đứng chắn trước mặt bà, nhìn vào camera điện thoại đang video với đám họ hàng:
“Mẹ con dạo này cực lắm, lo đám cưới của tụi con mà gầy rộc cả người.
“Nếu còn không chịu ăn uống đàng hoàng, con thực sự rất lo cho sức khỏe của mẹ. Mong mọi người cùng khuyên giùm con ạ.”
Bên kia, nhóm họ hàng vừa nghe xong thì ào ào lên tiếng.
Bảo mẹ chồng không được phép ngắt cuộc gọi chừng nào chưa ăn hết sạch bánh.
Và cứ thế, hơn chục cái bánh chẻo nhân khổ qua với gừng, Tất cả đều lọt sạch vào bụng mẹ chồng tôi.
Sau khi tắt video, mẹ chồng cũng chẳng thèm giả vờ nữa.
Bà hất tay tôi ra, lao thẳng vào nhà vệ sinh để nôn.
Nôn đến nỗi người kiệt sức, suýt úp mặt vô bồn cầu.
Thế mà bà vẫn cố quay lại trừng mắt lườm tôi như muốn lột da.
Tôi thì đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Chiến tích rõ ràng.
Cứ việc mà chơi.
…
Tôi cố ý viện cớ đi ra ngoài.
Dù sao thì với màn sáng nay, nhà họ Chu chắc chắn sẽ có chuyện muốn bàn.
Tôi vào đại một quán cà phê, mở điện thoại, bật camera theo dõi mà tôi đã bí mật cài sẵn trong phòng khách.
Lúc này ba người họ đang ngồi nghiêm mặt trên ghế sofa.
Ba chồng bắt đầu chất vấn mẹ chồng:
“Tiểu Phàm kết hôn tới lần thứ tư rồi, bà còn muốn nó cưới thêm mấy lần nữa? Cái mặt tôi sắp không dám ló ra đường rồi đó!”
“Chuyện bánh chẻo này tôi hy vọng là lần cuối, bà không thể sống tử tế được hả?”
Chu Phàm cũng lên tiếng theo:
“Mẹ à, con rất thích Từ Nhiên. Nếu cô ấy bị ức hiếp rồi đòi ly hôn, thì con thề sẽ không cưới ai nữa, con đi tu luôn cho mẹ coi!”
Mặt mẹ chồng xanh mét, vặn vẹo như muốn nổ tung.
Nhiều lần định mở miệng, có vẻ vẫn chưa bịa ra được lý do, lại ngậm miệng tiếp.
Mãi mấy phút sau, bà mới mở lời:
“Thì… mẹ thấy dạo này Nhiên Nhiên nóng trong người, nên mới bỏ thêm khổ qua.
“Tiểu Phàm lại hay bảo tay chân con bé lạnh, nên mẹ nghĩ bỏ chút gừng vô để ấm người.
“Mẹ đều vì muốn tốt cho nó cả, với lại ba đứa con dâu trước mẹ có xử tệ với đứa nào đâu?”
Tch…
Lý do nhiều như cái chợ luôn.
Chỉ một vòng như thế là tôi đã nắm rõ bà ta là hạng người gì rồi.
Trước mặt thì đạo mạo, sau lưng thì giở trò — đúng chuẩn thể loại trơ trẽn.
Vừa hay, tôi là chuyên trị thể loại đó.
Vì vụ bánh chẻo khổ qua mà ba người nhà họ Chu mấy ngày liền không ai nuốt nổi cơm.
Chỉ có tôi là ăn cực kỳ ngon miệng.
Nhất là mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng ngồi bên kia mặt nhăn mày nhó, tôi liền có cảm giác thèm ăn lạ thường, ăn được tận hai bát cơm.
Không ăn no, thì lấy đâu ra sức mà đấu tiếp với bà?
Mà vụ này… chắc chắn chưa xong đâu.
Quả nhiên, hai ngày sau, điện thoại tôi nhận được cảnh báo từ camera bí mật.
Mẹ chồng nhân lúc nhà không ai, đã lén lắp camera trong phòng ngủ chính của tôi và Chu Phàm.