Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

Choàng tỉnh trong mơ, hai chân đau như bị xé nát.

Mở mắt ra, những gương mặt ghê tởm đó vẫn quanh quẩn không tan.

“Sao hả? Còn chưa đủ sướng à? Ngay cả trong mơ cũng muốn nữa?”

Cố Vân Từ ngồi trên ghế bên cạnh, toàn lời mỉa mai.

Cô bạn thanh mai của hắn, Tô Tinh Nguyệt cũng hùa theo:

“Lạc Mộc Lam, cô đúng là thứ hèn hạ! Anh tôi không để ý đến cô, cô liền đi tìm mấy thằng lưu manh để kích thích? Cô nghiện rồi à, mê mẩn cảm giác đó lắm hả?”

“Nếu không thì đã sáu lần rồi, sao mỗi lần vẫn giả vờ như không biết gì, anh ấy vừa gọi là cô lại ăn diện lộng lẫy đi gặp?”

Phải rồi, tôi sao lại ngu đến thế.

Tại sao lại nghĩ, hắn sẽ mở lòng lại với tôi chứ.

Tối qua, Cố Vân Từ lại gọi tôi đến con hẻm đó.

Dù trong lòng đã có nghi ngờ, tôi vẫn ôm chút hy vọng mà đến.

Quả nhiên, vẫn như trước, chờ tôi lại là những cực hình không lối thoát.

Tôi hét lên gọi tên hắn, mong hắn nghe thấy mà đến cứu.

Nhưng lại thấy hắn đang ôm hôn Tô Tinh Nguyệt ở đầu hẻm.

Trọn một tiếng đồng hồ, đến khi bọn lưu manh làm xong định rời đi, hắn mới dẫn người xuất hiện.

Lúc đó, phần dưới của tôi đầy máu, bụng cũng co rút từng cơn.

Chợt nhớ ra đã hai tháng rồi không có kinh, tôi cố gắng đưa tay về phía Cố Vân Từ cầu cứu:

“Cố Vân Từ, bệnh viện… tôi hình như… sảy thai rồi…”

Lông mày hắn cau lại, còn Tô Tinh Nguyệt lập tức ôm chặt cánh tay hắn, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

“Ông trời thật là thiên vị, mất đi cũng tốt, sinh ra chẳng phải cũng là con hoang thôi sao! Con hoang như vậy, một đứa còn chưa đủ à?”

Bụng đau đến mức không còn sức cãi lại, tôi chỉ biết nhìn về phía Cố Vân Từ.

Hắn lại quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu:

“Lạc Mộc Lam, từ khi nào cô trở nên đê tiện vậy?”

Nhưng hắn lại quên, lần trước bị kéo vào hẻm tối, đã là chuyện một năm trước.

Cái thai trong bụng tôi, sao có thể là của người khác?

Cửa phòng bệnh lại mở ra, ý thức tôi trở về.

Bác sĩ bước vào kiểm tra cơ thể tôi.

Chăn bị vén lên.

Bùm một tiếng, đầu óc tôi trống rỗng, nước mắt như trút mưa.

Trên giường bệnh, chỉ còn lại nửa đôi chân tôi.

Tôi phát điên ôm chặt lấy tay bác sĩ, gào khóc:

“Bác sĩ, chân tôi đâu? Chân tôi đâu rồi?”

Bác sĩ nhìn tôi có chút khó xử.

“Chân cô, hôm qua bị gãy rồi.”

“Cô vẫn luôn hôn mê, chồng cô có lẽ sợ tình trạng xấu hơn, nên đã lựa chọn… cắt bỏ.”

Cắt chân?

Cố Vân Từ rõ ràng biết tôi là diễn viên múa.

Cắt chân chẳng khác nào lấy mạng tôi.

Tôi không kìm được mà lao về phía hắn, nhưng lại ngã nhào xuống đất.

Cố Vân Từ không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ rực.

“Lạc Mộc Lam, cô chỉ mất hai cái chân, còn em gái tôi thì sao? Mẹ tôi thì sao?”

“Lấy đôi chân vô dụng của cô đổi lấy hai mạng người, cô lời rồi đấy!”

Trái tim tôi như bị dao đâm, siết chặt nắm tay đến mức móng tay đâm vào thịt bật máu.

“Cố Vân Từ, những gì tôi nợ anh, đã trả hết rồi.”

Ngày xuất viện, tôi về thẳng nhà họ Cố thu dọn đồ đạc.

Con trai sáu tuổi của tôi, Cố Dã đứng một bên, quần áo rách rưới, khắp người bầm tím, nhưng trong mắt lại bốc lên lửa giận.

Tôi không nói gì, chỉ kéo tay nó định rời đi.

Ai ngờ lại chạm mặt Tô Tinh Nguyệt đang khoác tay Cố Vân Từ đi vào.

Thấy chúng tôi nắm tay nhau, Tô Tinh Nguyệt nhếch mép cười khẩy.

“Ôi chà, mẹ con tình cảm thật đấy, đúng là máu mủ ruột rà mà!”

“Cũng chẳng uổng công chị gái tôi ngày xưa nhất quyết sinh ra cái đồ con hoang này.”

Cố Dã vừa nghe đến từ “con hoang” liền lập tức hóa thành con thú nhỏ giận dữ, lao thẳng vào Tô Tinh Nguyệt.

Nhưng vì quá nhỏ, bị Cố Vân Từ tát một cái ngã nhào xuống đất.

“Lạc Mộc Lam, đây là thứ con hoang cô nuôi dạy ra đấy à!”

“Quả nhiên cha nào con nấy!”

Đứa bé này, chính là do Cố Vân Từ ép tôi sinh ra.

Lần đầu bị kéo vào hẻm tối không lâu, tôi phát hiện có thai.

Khi đó tôi muốn bỏ, nhưng Cố Vân Từ không cho, còn cho vệ sĩ canh tôi 24 giờ, bắt tôi sinh bằng được.

Tôi biết, đó là hình phạt của hắn.

Hình phạt để cả đời tôi không quên tội lỗi của mình.

Nhưng tôi không ngờ, hình phạt của hắn còn tàn nhẫn hơn thế.

Đặc biệt là sau khi hắn ở bên Tô Tinh Nguyệt, lại càng dày vò tôi đủ đường, liên tục đẩy tôi xuống đáy vực.

“Cô xách vali làm gì?”

“Tội còn chưa chuộc hết mà đã muốn đi?”

Lúc này Cố Vân Từ mới chú ý đến vali bên cạnh tôi, lập tức đá lật tung.

Quần áo rơi tứ tung, một chiếc hộp văng ra đập vào tường.

Một tiếng “bụp”, miếng ngọc bên trong vỡ vụn.

Là miếng ngọc em gái hắn tặng tôi trước khi mất.

Cố Vân Từ nhận ra ngay, mắt đỏ rực.

“Lạc Mộc Lam, cô còn dám ăn trộm à? Đó là miếng ngọc em tôi thích nhất lúc còn sống!”

Bốp một tiếng, hắn tát thẳng vào mặt tôi.

Tôi sững người nhìn hắn, cứng đầu đáp:

“Tôi không ăn trộm, là cô ấy tặng tôi.”

Nghe xong, hắn càng giận hơn.

“Cô còn dám nói dối?”

“Hồi đó cô ghen tỵ vì em ấy nhảy đẹp hơn cô, bày mưu để em ấy bị cưỡng bức, mất luôn đôi chân, giờ lại ăn trộm ngọc của em ấy! Đồ của nó, cô cũng muốn cướp sạch sao?”

“Người đâu, tháo chân giả của cô ta, bắt cô ta quỳ trước bài vị tiểu thư nhận tội!”

Mấy người làm xông lên giữ chặt tay tôi, tháo chân giả, đè tôi xuống đất.

Chỗ chân cụt chưa kịp lành bị ma sát bật máu.

Cơn đau thấu tim khiến tôi liên tục vùng vẫy, nhưng vì mất thăng bằng mà lảo đảo.

Tô Tinh Nguyệt nhìn thấy thì phá lên cười:

“Anh nhìn kìa, cô ta trông như cái lật đật ấy!”

“Chị à, chị không thể múa nữa thì cũng được, nhưng còn có thể đi diễn xiếc làm hề đó!”

Mấy người hầu bên cạnh cũng cười ầm lên.

Cố Dã đứng một bên, ánh mắt lạnh như băng.

Tô Tinh Nguyệt vẫn chưa hả giận, bước tới đẩy thêm một cái, tôi lại lảo đảo ngã sấp xuống đất.

Tay tôi va vào bài vị của em gái hắn, chỉ một cú, bình tro cốt liền rơi xuống đất, vỡ tan từng mảnh.

Nhìn tro cốt của em gái hóa thành bụi bay tán loạn, Tô Tinh Nguyệt chột dạ, vội lên tiếng:

“Lạc Mộc Lam, cô hại chết em gái, giờ đến tro cốt cũng không tha, định để cô ấy hồn phi phách tán luôn à!”

Cố Vân Từ túm lấy cổ áo tôi, xách bổng lên, răng nghiến chặt phát ra tiếng răng rắc.

“Lạc Mộc Lam! Em gái tôi lúc sống đối xử với cô đâu có tệ, tại sao? Tại sao cô lại đối xử với nó như vậy! Cô với nó có thù hận sâu đậm gì mà phải làm thế!”

Hắn nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt phẫn nộ như muốn nuốt chửng.

Tôi cũng nhìn lại người đàn ông đã đánh mất lý trí, không ngừng lắc đầu, nước mắt nhòe nhoẹt.

Nhìn nhau thật lâu, một tiếng “rầm”, Cố Vân Từ quăng tôi xuống đất, chỉ để lại một câu:

“Cứ để cô ta quỳ ở đây một đêm, mai là ngày giỗ em gái tôi, để cô ta đích thân chuộc tội!”

Tôi bị ghì chặt xuống đất, những mảnh vụn của bình tro cốt đâm vào phần chân cụt của tôi, lập tức thấm máu đỏ cả thảm trắng.

Ý thức mơ hồ dần, sau vài tiếng quỳ gối, tôi cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngất đi.

Bảy năm trước, tôi và Cố Vân Từ từng là cặp đôi trời định khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Tôi và em gái hắn lại càng thân thiết, cùng là thành viên của một đoàn múa.

Hôm đó, tôi và em gái hắn cùng tham gia cuộc thi múa mà chúng tôi đã mong đợi từ lâu, đó là cơ hội để vào Đoàn múa quốc gia.

Mọi chuyện đều thuận lợi, cho đến tối khi cuộc thi kết thúc, tôi vì muốn tiết kiệm thời gian đã dẫn cô ấy đi đường tắt, không ngờ lại gặp vài gã say rượu to lớn.

Chúng tôi kêu cứu điên cuồng, nhưng miệng lập tức bị nhét giẻ.

Bóng tối giăng kín, bàn tay bẩn thỉu bắt đầu chà đạp chúng tôi.

Sáng hôm sau khi có người phát hiện, em gái hắn đã bị gãy lưng chân, bị gập đôi vứt vào thùng rác, thoi thóp.

Còn tôi thì toàn thân bầm dập, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bác sĩ nói chân cô ấy bị gãy, mãi mãi không thể nhảy múa nữa.

Cô ấy không chịu nổi cú sốc, nhảy lầu tự tử.

Mẹ của Cố Vân Từ cũng vì đau lòng quá độ mà lên cơn tim rồi qua đời.

Chỉ trong một đêm, Cố Vân Từ mất đi hai người thân.

Còn suất duy nhất vào Đoàn múa quốc gia của thành phố M, lại rơi vào tay tôi.

Ngay lập tức, tin đồn nổ ra khắp nơi.

Người ta nói tôi vì tranh suất mà bày mưu lập kế ra bi kịch này.

Bởi vì khi đó, người bị đánh gãy chân chỉ có mình cô ấy.

Từ đó về sau, Cố Vân Từ như biến thành người khác.

Còn tôi thì chọn cách lừa dối bản thân, âm thầm chịu đựng.

Dù sao, nếu tôi không chọn đường tắt hôm ấy, em gái hắn đã không phải chết.