Chương 1
Cập nhật: 3 tuần trước
1.
Lần nữa, khi nửa đêm Ngô Trung Vũ bị Hà Tú Tú gọi đi.
Tôi không làm ầm lên như trước.
Chỉ trở mình, kéo chăn ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Ngô Trung Vũ về nhà, còn mua cả bữa sáng cho tôi.
Thấy tôi không cãi cọ, anh ta tỏ ra rất hài lòng, chủ động giải thích:
“Đêm qua chị Tú Tú buồn, uống say, anh qua nhà chị ấy chăm sóc một đêm. Em yên tâm, anh ngủ trên ghế sofa.”
Lại là màn nhấn mạnh vào sự “trong sáng” và “quang minh chính đại” giữa anh ta và “chị gái kết nghĩa”.
Người đó tên Hà Tú Tú, là đồng nghiệp mới ở công ty Ngô Trung Vũ.
Ly dị, không con, tính tình hoạt bát, vô tư.
Ngày đầu tiên đi làm đã có thể hòa đồng với tất cả các đồng nghiệp nam trong công ty.
Có lần tôi đến đón anh sau buổi tiệc công ty, bắt gặp Hà Tú Tú lần lượt ngồi lên đùi từng người đàn ông trong bàn, cụng ly theo kiểu thân mật.
Trong đó có cả Ngô Trung Vũ.
Khi ấy anh ta còn giải thích với tôi:
“Chị Tú Tú tính vốn thế rồi, vui vẻ, dễ gần. Với lại đâu phải chị ấy chỉ cụng ly với một mình anh đâu, em đừng nhỏ nhen vậy.”
Từ đó, những chuyện kiểu này xảy ra thường xuyên hơn:
Chung nhau một điếu thuốc, chơi trò ôm nhau ép bóng, truyền bài bằng miệng…
Mỗi lần tôi hỏi đến, Ngô Trung Vũ lại thẳng thừng phản bác:
“Em tính toán chi li thế này thì anh sống sao nổi ở công ty? Với lại, nếu anh mà thật sự có gì với chị Tú Tú, em nghĩ còn tới lượt em hỏi tội à? Anh sớm ly hôn cưới chị ấy rồi!”
Chẳng những thế, bạn bè và đồng nghiệp nam của anh ta cũng đứng về phía “chị gái kết nghĩa”:
“Hiếm lắm mới gặp được người như chị Tú Tú, vui vẻ, không kiểu cách. Không ai được bắt nạt chị ấy.”
“Chị Tú Tú là anh em tốt của tụi anh, đâu có như mấy cô khác, lòng vòng tính toán suốt ngày.”
“Chị ấy nói đúng, phụ nữ phiền thật. Ghen bóng ghen gió, đàn ông tụi anh sống sao nổi!”
Đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Cả đám đàn ông đó rõ ràng ôm tâm tư mập mờ, nhưng cứ vờ ngây thơ.
Dùng hai chữ “anh em” để che giấu cái ý đồ mờ ám trong lòng.
Tôi cảm thấy buồn nôn.
Thế là thẳng thắn nói với Ngô Trung Vũ:
Muốn chơi với chị gái kết nghĩa thì chơi, nhưng ly hôn trước đi. Tôi không rảnh lằng nhằng.
Có lẽ thấy thái độ tôi lần này cứng rắn thật,
Ngô Trung Vũ cũng biết điều mà giữ khoảng cách với Hà Tú Tú một thời gian.
Nhưng từ đó, Hà Tú Tú cứ hễ có cơ hội là lại đóng vai “nạn nhân” trước mặt tôi.
Khi công ty tổ chức tiệc có đưa theo người nhà.
Cô ta liền tỏ ra đáng thương:
“Em dâu à, em xem này, A Vũ nghe lời em ghê luôn, giờ ăn cơm còn chẳng dám ngồi cạnh chị nữa. Người đàn ông tốt như thế, em phải biết trân trọng đó nha.”
“Nhưng mà, đàn ông giống như cát trong tay, nắm càng chặt, lại càng dễ tuột. Em cẩn thận đấy nhé.”
“A Vũ à, trễ rồi đó, ăn xong đừng theo tụi chị đi bar nữa nha. Em mà đi, em dâu lại giận cho xem.”
Nói năng đầy ẩn ý.
Mà người ngoài cũng chẳng phải ngu ngốc.
Dù là muốn góp vui, bênh vực cô ta, hay đơn giản là muốn hợp lý hóa cho hành vi của mình.
Tất cả đồng nghiệp nam, kể cả Ngô Trung Vũ, đều chọn đứng về phía Hà Tú Tú.
Từ đó, tôi mang luôn cái tiếng “vợ nhỏ nhen, hay ghen”.
Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu học cách rút dần tình cảm của mình ra khỏi cuộc hôn nhân này.
Đến bây giờ, dù Ngô Trung Vũ có rời khỏi nhà lúc nửa đêm.
Sáng hôm sau về nhà, tôi cũng không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.
Thấy tôi lạnh nhạt, Ngô Trung Vũ ôm lấy tôi, dịu dàng nói:
“Thôi nào vợ yêu, đừng giận nữa. Anh nhớ em nói muốn đi du xuân với anh mà. Tuần này anh chở em đi, chịu không?”
Đúng là tôi từng nói muốn đi du xuân.
Nhưng lúc đó, Ngô Trung Vũ bảo bận công việc, không có thời gian.
Vài hôm sau, tôi lại thấy trong vòng bạn bè của Hà Tú Tú đăng ảnh dã ngoại.
Cảnh liễu rủ, cỏ xanh rì.
Trong ảnh có gương mặt cô ta và bóng lưng một người đàn ông.
Dòng chú thích là:
“Chỉ dám ôm anh bằng ánh mắt. Được lặng lẽ nhìn anh cả đời, em đã mãn nguyện rồi.”
Dù mặt người đàn ông không lộ ra.
Nhưng sống cùng Ngô Trung Vũ bao lâu.
Chỉ cần một bóng lưng là tôi đã nhận ra.
Lúc đó, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta.
Tôi lùi lại một bước, lạnh nhạt nói:
“Em không muốn đi nữa.”
Nói xong, tôi bước vào phòng thay đồ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Thấy vậy, Ngô Trung Vũ lập tức nổi giận:
“Lâm Thiển! Lại nữa hả? Anh đã nói là không có gì với Hà Tú Tú rồi mà!”
“Ừ.”
Tôi gật đầu hờ hững:
“Cô ta chỉ là ‘chị gái kết nghĩa’ của anh thôi mà.”
Ngô Trung Vũ không ngờ tôi lại chẳng thèm cãi lại.
Cơn giận nghẹn nơi cổ họng, đành xìu xuống, gượng gạo hỏi:
“Vậy sao em lại phát điên? Dọn hành lý làm gì?”
Tôi không buồn nhìn anh ta, chỉ lạnh lùng đáp:
“Công ty cử em đi tỉnh khác khảo sát địa điểm mở chi nhánh.”
Ngô Trung Vũ nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm như muốn soi xem tôi có đang giả vờ bình tĩnh không.
Nhưng không.
Lần này, tôi thực sự chẳng còn quan tâm.
Anh ta nửa đêm đi gặp ai, mấy giờ về.
Có làm gì hay không…
… Đều chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
2
Thế nhưng, sự thờ ơ của tôi lại không khiến Ngô Trung Vũ vui vẻ.
Ngược lại, anh ta càng thêm giận dữ.
Cố chấp cho rằng tôi đang cố tình gây sự với anh ta.
Ngô Trung Vũ mở điện thoại, nói:
“Lần này nhất định phải đi du xuân. Anh chuẩn bị hết rồi, đợi em công tác về, dù trời có đổ dao cũng phải đi, được chưa?”
Anh ta tự nói tự nghe, lải nhải không ngớt.
Tôi nghe đến phát bực, cuối cùng cũng ngừng tay, chỉ ra ngoài cửa sổ:
“Bây giờ đã là mùa hè rồi, trời nắng như thiêu, anh định đi du xuân ở đâu?”
“……”
Ngô Trung Vũ sững người, quay đầu nhìn ra mặt đường đang bị nắng gắt nung đỏ, liền im bặt.
Lúng túng, chột dạ, bực bội – đủ thứ cảm xúc rối rắm trộn lẫn khiến nét mặt anh ta khẽ vặn vẹo.
Tôi không buồn để ý.
Trong làn hơi nóng còn sót lại từ bữa sáng, tôi kéo vali đi ra cửa.
3
Vừa đặt chân tới nơi công tác, Ngô Trung Vũ đột nhiên trở nên nhiệt tình lạ thường.
Buổi tối gọi video, sáng sớm nhắn “chào buổi sáng”.
Đến ngày tôi kết thúc công việc, anh ta còn hỏi kỹ giờ hạ cánh để ra sân bay đón tôi.
Tôi không muốn cãi nhau, liền nói luôn.
Lúc bước ra khỏi sân bay, quả nhiên xe của Ngô Trung Vũ đậu không xa.
Thấy tôi, anh ta lập tức xuống xe, bước nhanh đến nhận lấy vali, còn ân cần hỏi:
“Vợ yêu à, công tác mấy hôm chắc mệt lắm rồi phải không?”
Tôi còn chưa kịp đáp, cửa xe bên kia đã bật mở.
Hà Tú Tú đang ngồi ở ghế phụ, váy ngắn cũn cỡn phối với tất đen mỏng.
Đôi chân đi giày cao gót đỏ, khẽ nhún lên nhún xuống.
Cô ta hất mái tóc xoăn dài ra sau, mặt mũi đầy vẻ từng trải:
“Em dâu à, dạo gần đây chị mới chuyển đến nhà bên cạnh em, hôm nay tan làm tiện đường đi nhờ xe A Vũ luôn. Em không phiền chứ?”
Ngô Trung Vũ cất vali vào cốp, thấy tôi vẫn đứng ở trước xe thì tỏ ra hơi lúng túng.
Anh ta giải thích:
“Dạo này bận quá nên quên nói với em. Chị Tú Tú đúng là mới dọn tới cạnh nhà mình, sau này có gì cần thì cứ tìm chị ấy là được.”
Hà Tú Tú nhìn tôi, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt ánh lên vẻ khiêu khích:
“Phải đó em dâu, chị là chị kết nghĩa của A Vũ, cũng là chị của em, chỉ cần em mở lời, chị nhất định giúp hết sức.”
Ngô Trung Vũ cười, tự nhiên hùa theo:
“Vẫn là chị Tú Tú là đáng tin nhất. Sau này rảnh rỗi nhớ dẫn vợ anh đi mua sắm nhiều vào, cô ấy gu ăn mặc quê lắm, cần học hỏi chị nhiều.”
“Giao cho chị là được.”
Hà Tú Tú vươn tay, xoa nhẹ má Ngô Trung Vũ, dịu dàng nói:
“Em là đứa em trai mà chị thương nhất đấy.”
Làm xong mấy trò thân mật đó, Hà Tú Tú mới như chợt nhớ ra gì đó, ra vẻ ngại ngùng giải thích:
“Em dâu à, chị vốn vô tư quen rồi, hay giỡn với A Vũ như vậy, em đừng để bụng nhé.”
Hà Tú Tú vốn giỏi chiêu “lùi một bước tiến ba bước”.
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi đã bị mấy trò giả tạo đó chọc tức.
Nhưng bây giờ, đến cả mí mắt tôi cũng chẳng buồn nhấc.
Tôi bước đến mở cốp xe, lôi toàn bộ hành lý ra ngoài, nói với Ngô Trung Vũ:
“Quên nói, em hẹn bạn rồi, phải ghé công ty một chút. Hai người cứ về trước đi.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe thương mại sang trọng đỗ ngay trước mặt chúng tôi.
4
Cửa xe mở ra, một chàng trai tuấn tú bước xuống.
Không giống vẻ gò bó cứng nhắc trong bộ vest của Ngô Trung Vũ, chàng trai kia mặc bộ đồ thường ngày chất vải cao cấp.
Vai rộng eo thon, nụ cười rạng rỡ, trên người toát lên khí chất năng động của một thanh niên mới ra đời làm việc:
“Chị ơi, không phải nói sẽ đưa em tới công ty rồi tiện xem nhà luôn sao? Chị đừng bỏ rơi em chứ!”
Chàng trai quá nổi bật khiến cả Hà Tú Tú lẫn Ngô Trung Vũ đều sững sờ.
Rất nhanh sau đó, Ngô Trung Vũ sa sầm mặt, chất vấn tôi:
“Hắn là ai?”
“À, em trai nuôi mà em nhận ở chi nhánh,”
Tôi điềm nhiên đáp.
“Nó sang tổng công ty học việc, phải ở tạm một thời gian. Tổng giám đốc nói nó còn lạ nước lạ cái, nhờ em chăm sóc thêm.”
“Chào anh rể, em là Nhậm Bân.”
Nhậm Bân nở nụ cười tươi rói với Ngô Trung Vũ, vẻ rạng rỡ khiến anh ta – người đang có dấu hiệu phát tướng – trông lập tức bị lu mờ.
Không để Ngô Trung Vũ kịp phản ứng, Nhậm Bân đã nhanh nhẹn xách hành lý của tôi bỏ vào xe mình.
Cậu ta vẫy tay với tôi, nói:
“Chị, lên xe thôi, mình đi nào.”
Tôi vừa nhấc chân, liền bị Ngô Trung Vũ kéo lại.
Anh ta liếc Nhậm Bân một cái đầy dè chừng, không vui nói với tôi:
“Vợ à, em không ngồi xe chồng mà lại đi xe đàn ông khác, nghe không hợp lý lắm đâu.”
“Lòng dạ bẩn thì nhìn đâu cũng thấy bẩn,”
Tôi rút tay về, thản nhiên đáp:
“Nó chỉ là em trai nuôi của em. Nếu giữa em với nó thực sự có gì, anh nghĩ em còn để anh ra đón sao?”
“Em…”
Ngô Trung Vũ bị chính câu từng nói nghẹn họng, nhất thời câm lặng.
“Đi thôi.”
Tôi cười nhạt, bước lên xe Nhậm Bân, nghênh ngang rời đi.