Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1
Tôi biết Thương Nam có một cô thanh mai tên là Thẩm Tri Dao từ lâu rồi. Năm đó, Thương Nam vì cô ta mà suýt bỏ cả kỳ thi đại học, chỉ vì Thẩm gia đưa cô ra nước ngoài học nghệ thuật.
Con gái nhà giàu không học hành được thì ra nước ngoài “mạ vàng”, sau đó về nước chơi trò cố vấn phòng tranh, nghe vừa thể diện lại vừa sành điệu.
Quan trọng hơn là, lúc ấy Thẩm gia làm ăn sắp sụp, đúng lúc có một người đàn ông giàu có ra tay cứu giúp. Thẩm Tri Dao nhìn mãi rồi cũng động lòng, thế là đi theo người ta ra nước ngoài.
Thương Nam và cô ấy là thanh mai trúc mã, cứ tưởng có thể bên nhau mãi mãi, nhưng rốt cuộc không đấu lại hiện thực. Trong chuyện làm ăn, giúp Thẩm gia chẳng mang lại ích lợi gì cho Thương gia, ba anh ta cũng không chịu giúp, còn “bạch nguyệt quang” thì đành gả cho người khác.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Thương gia và nhà tôi – Cố gia – liên hôn. Tôi và Thương Nam là bạn học, có thiện cảm với nhau nhưng không đến mức yêu ch.t đi sống lại.
Tình yêu của người trưởng thành, dù sao cũng là chuyện lý trí.
Thương Nam nói: “Anh sẽ tôn trọng em, không để em phải chịu ấm ức, cũng sẽ làm một người chồng tốt. Anh tin rằng chúng ta có thể tôn trọng nhau, cùng đầu bạc răng long.”
Hai năm đầu kết hôn, anh ấy giữ đúng lời, tôi cũng giữ được khoảng cách lịch sự.
Về sau, hai nhà làm ăn ngày càng khắng khít, tôi và anh cũng hiểu nhau nhiều hơn, dần giống như vợ chồng thực sự: hẹn hò, ăn uống, đi dạo, cùng nhau đi du lịch.
Đến năm thứ ba kết hôn, tôi mang thai. Nhưng vì công việc quá mệt, sức khỏe tôi ngày càng tệ. Đúng lúc đó, Thương Nam có một vị khách mang theo vợ đến bàn chuyện làm ăn, anh nhờ tôi cả ngày lẫn đêm tháp tùng bà vợ ấy.
Thương vụ lần đó rất lớn, nếu ký được sẽ giúp công ty của Thương Nam bước lên một tầm cao mới.
Sau khi tiễn khách lên máy bay, tôi ngất ngay tại sân bay, bị sảy thai.
Khi tỉnh lại ở bệnh viện, Thương Nam ôm tôi, vuốt tóc an ủi: “Vợ à, chúng ta còn trẻ, sau này sẽ lại có con.”
Nhưng đến khi tái khám, lời của bác sĩ khiến tôi sụp đổ: “Lúc hai người làm kiểm tra trước khi mang thai, tôi đã phát hiện tinh trùng của chồng cô có vấn đề. Lần mang thai này là khả năng một phần triệu. Nhưng lại không giữ được… sau này rất khó có thể có con.”
“Lúc đó định báo với hai người, nhưng cô lại bất ngờ mang thai, tôi còn thấy mừng thay cho hai người. Thật đáng tiếc…”
Tôi chết lặng.
Tôi hỏi: “Chồng tôi có biết không? Anh ấy từng được thông báo chưa?”
Bác sĩ lắc đầu: “Chưa. Giờ thì tôi nói với cô trước, hai vợ chồng có thể bàn bạc hướng tiếp theo.”
Tôi giấu chuyện này, trở về nhà, sắc mặt tiều tụy.
Thương Nam an ủi: “Không sao đâu, sau này dưỡng sức khỏe cho tốt, chúng ta lại có con.”
Tôi hỏi: “Nếu sau này em không thể sinh con thì sao?”
Thương Nam trả lời: “Vậy thì mình đi nhận nuôi một bé gái xinh đẹp giống em, hoặc một cậu con trai, lớn lên sẽ cùng anh bảo vệ em.”
Tôi nằm trong lòng anh, khẽ nói: “Được.”
Có một người chồng như vậy, tôi cảm thấy đã quá đủ.
2
Thời gian ấy, anh ngày nào cũng đưa đón tôi đi làm, tối về ăn cơm cùng tôi.
Chúng tôi thật sự giống như vợ chồng yêu nhau, và tôi… yêu Thương Nam thật rồi.
Nhưng rồi anh ngày càng bận, vì phải mở chi nhánh ở nước ngoài, ba ngày hai bận phải bay đi. Có khi đi cả tháng chưa về.
Dù vậy, ngày nào anh cũng gọi video cho tôi trước khi ngủ, ít nhất cũng nói vài câu.
Bay đi bay về rất vất vả, mỗi lần anh trở về đều rất mệt, quà cho tôi từ chọn lựa cẩn thận thành mấy món nước hoa mua ở duty free sân bay.
Tôi giúp anh thu dọn quần áo bẩn trong vali thì phát hiện mùi nước hoa phụ nữ, không phải loại của anh, mà là mẫu mới nhất của hãng C dành cho nữ.
Tôi vứt thẳng vào máy giặt, không nói gì.
Nhưng mối quan hệ này của Thương Nam không giống như các lần trước.
Mỗi lần từ nước ngoài trở về, mùi nước hoa nữ trên người càng nồng.
Một đêm nọ, anh ôm tôi nói mơ: “Vợ ơi, chúng ta sinh con đi.”
Tôi quay lưng về phía anh: “Bác sĩ nói chúng ta không thể có con nữa.”
Anh tỉnh táo hẳn: “Em nói gì cơ?”
Tôi nhìn vào bóng tối: “Bác sĩ nói… chúng ta không còn khả năng có con.”
Anh im lặng thật lâu rồi nói: “Không sao, cũng không phải tuyệt đối, cứ để thuận theo tự nhiên.”
Nửa đêm, tôi nghe thấy anh dậy, ra ban công hút thuốc cả đêm.
Sáng hôm sau, cô giúp việc quét được một đống tàn thuốc.
Anh ngồi trước bàn ăn, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: “Để anh đi công tác nước ngoài xong, về rồi mình nói chuyện.”
Đúng dịp kỷ niệm ngày cưới, tôi hỏi: “Em qua đó với anh nhé?”
Thương Nam bảo: “Không cần đâu, vợ chồng già rồi, để anh về rồi mình bù sau.”
Nhưng tôi vẫn bay sang M quốc, đến khách sạn anh ở.
Tôi không lên phòng, chỉ ngồi ở sảnh đợi.
Tôi nghĩ, dù là vợ chồng lâu năm, cũng cần có nghi thức.
Tôi mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt ngạc nhiên của anh.
Nhưng khi ngẩng lên…
Thấy Thương Nam bước vào sảnh khách sạn, trong tay là bó hoa, bên cạnh là một cô gái tóc dài như rong biển, mặc váy dài, ánh mắt đầy sao lấp lánh khi nhìn anh.
Thương Nam cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn cô ta dịu dàng đến không tưởng. Từ khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng nhìn tôi như thế.
Họ lên thang máy, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, trao cho cô một nụ hôn lên trán, rồi chuyển xuống môi – nụ hôn đầy tình cảm, như cặp đôi trời sinh.
Tôi nhận ra cô ta – Thẩm Tri Dao.
Thì ra, thời gian trôi qua không thể ngăn được tình cảm thiếu niên mãnh liệt và không thể khống chế của Thương Nam dành cho “bạch nguyệt quang”.
Tôi kéo vali, lên chuyến bay về nước.
Mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, tôi đeo bịt mắt mà vẫn khóc, đưa tiễn mối tình đã chết của mình.
Lời hứa của Thương Nam vẫn văng vẳng bên tai: “Lạc Lạc, anh sẽ mãi mãi yêu em, chăm sóc em.”
Và ngay sau đó, là hình ảnh anh ôm Thẩm Tri Dao bước vào thang máy, hôn nhau nồng nhiệt.
Tối hôm sau, anh gọi về: “Vợ ơi, hôm qua bận quá nên không video được. Anh chọn được quà kỷ niệm ngày cưới cho em rồi, em nhất định sẽ thích.”
Tôi nói: “Không sao, em đợi anh về.”
Tôi hiểu mà. Hôm qua có mỹ nhân trong lòng, ai còn rảnh video với vợ làm gì?
Thương Nam: “Chắc anh về trễ một chút, có chuyện cần xử lý.”
Và rồi… anh đi biệt ba tháng.
Tôi không giục. Tôi chỉ lặng lẽ làm phần của mình.
Thám tử tư gửi tôi một loạt ảnh của Thương Nam và Thẩm Tri Dao – trong các bữa tiệc, cô ta là người phụ nữ đi cùng, được gọi là “bà Thương”.
Lúc khiêu vũ, váy đen trễ ngực khoe lưng trần, Thương Nam nhìn đến ngẩn ngơ.
Họ dắt tay nhau đi dạo công viên, cho bồ câu ăn, hôn nhau dưới mưa.
Ảnh chất đầy bàn làm việc, ép tôi nghẹt thở.
Mùa thu, Thương Nam trở về.
Kéo theo một chiếc vali… và Thẩm Tri Dao.
3.
Thương Nam cẩn thận đỡ cô thanh mai trúc mã đứng trước mặt tôi, ánh mắt anh nhìn tôi, từng chữ rõ ràng và chậm rãi:
“Tri Tri đã mang thai ba tháng rồi. Lạc Lạc, chúng ta ly hôn đi. Em không thể sinh con, nhưng nhà họ Thương vẫn cần có người kế thừa.”
“Ly hôn rồi anh sẽ không bạc đãi em. Mình chia tay trong hòa bình.”
“Anh không thể để người thừa kế tương lai của nhà họ Thương có xuất thân đầy khiếm khuyết.”
Thẩm Tri Dao nhìn sắc mặt tôi, khẽ kéo tay áo Thương Nam:
“A Nam, hay là để hôm khác hẵng nói nhé? Em thấy sắc mặt cô Cố không được tốt lắm.”
Tuy tôi đã sớm biết sự thật, nhưng vẫn mở lời:
“Phải ly hôn sao? Vậy còn dự án hợp tác giữa hai nhà Thương – Cố, khoản đầu tư đã bỏ vào, anh đã nghĩ kỹ chưa?”
Thương Nam đáp rất dứt khoát:
“Anh đã nghĩ hết rồi. Dự án hợp tác không thay đổi, anh sẽ nhượng lại cho Cố gia thêm ba phần trăm lợi nhuận để bù đắp.”
“Cái thai của Tri Tri không thể chờ được. Nếu kéo dài, sẽ lộ rõ bụng, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy. Anh không thể để cô ấy chịu tủi nhục đó.”
Cho nên, anh chọn để tôi chịu tủi nhục này.
Thẩm Tri Dao đứng rụt rè bên cạnh Thương Nam, nhìn tôi dịu dàng nói:
“Cô Cố, tôi không muốn phá hoại gia đình hai người. Nhưng tôi đã mang thai đứa con của A Nam. Tôi biết mình hiện tại chưa xứng với anh ấy, nhưng tôi thật lòng yêu anh ấy, tôi muốn sinh đứa trẻ này cho anh ấy.”
“Chỉ cần để đứa trẻ có một thân phận đàng hoàng, nếu cô thật sự không đồng ý, vậy chờ sinh xong, tôi sẽ để đứa trẻ lại cho A Nam, tôi sẽ ly hôn với anh ấy, rời đi thật xa. Chỉ cầu xin hai người đối xử tốt với đứa nhỏ này, cô Cố, như vậy được không?”
Ngực tôi như bị đè nén bởi tảng đá lớn, nghẹn đến mức không thở nổi. Tôi nói:
“Cô không muốn phá hoại gia đình tôi? Khi cô và Thương Nam ở bên nhau, chẳng lẽ không biết anh ấy đã có vợ? Cô có thể dâng mình lên giường, giờ lại giả bộ làm đóa bạch liên hoa, vì muốn đứa bé có một thân phận chính đáng? Sao vậy? Lời là cô nói, chuyện là cô làm, giờ còn muốn đóng vai đáng thương nữa sao?”
Cô ta ôm bụng, lùi lại một bước, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt, nhìn Thương Nam:
“A Nam, em không phải… em không cố ý làm kẻ thứ ba phá hoại hai người, em chỉ là… yêu anh mà thôi.”
Thương Nam đỡ lấy cô ta, ánh mắt đầy thương xót:
“Anh biết.”
Anh quay đầu nhìn tôi:
“Lạc Lạc, em đâu cần phải ép người quá đáng như vậy. Tri Tri không phải loại người đó. Cô ấy chẳng biết gì cả, đến chuyện ly hôn phân chia tài sản cũng không hiểu, muốn trắng tay ra đi. Cô ấy làm tất cả chỉ vì anh. Người như cô ấy, sao em lại nghĩ cô ấy xấu xa đến vậy?”
Tôi quay đi, không muốn nhìn anh nữa. Nước mắt tôi, tôi không muốn để anh thấy một giọt nào.
Người phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, tôi có thể nghĩ tốt cho cô ta đến mức nào? Loại phụ nữ như vậy, muốn gì chỉ cần liếc qua là biết, chỉ có điều Thương Nam không muốn nhìn mà thôi.
Thẩm Tri Dao bước lên một bước, giọng mềm mại:
“Cô Cố, cô biết rõ mình không thể sinh con. A Nam thành công như vậy, xuất sắc như vậy, sao cô có thể trơ mắt nhìn anh ấy không có lấy một đứa con ruột? Làm người, thực sự không thể quá ích kỷ, đúng không?”
Không thể sinh con? Tôi từng có một đứa con.
Tôi nhìn chằm chằm Thương Nam:
“Tôi cũng muốn có con. Nhưng đứa con đáng thương của tôi đã không còn… Thương Nam, trong lòng anh không rõ sao?”
Anh quay mặt đi, tránh né:
“Anh biết là lỗi của anh. Anh có lỗi với em. Anh sẽ bù đắp cho em.”
Tôi hỏi:
“Anh nhất định phải ly hôn sao?”
Anh đứng vững bên cạnh Thẩm Tri Dao, giọng rõ ràng, kiên quyết:
“Phải. Anh nhất định phải ly hôn.”
Trái tim tôi, vốn còn mong manh giữ lại một chút hy vọng, cuối cùng cũng chết lặng. Tôi đứng dậy:
“Được. Vậy để luật sư của tôi làm việc với anh. Thương Nam, những gì tôi đáng được nhận, một đồng cũng không thể thiếu.”