Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Sau khi kết hôn chớp nhoáng, cô bạn thân tặng tôi một bộ đồ ngủ hình bướm phượng cho “thêm không khí”.

Dây buộc vòng cổ, vải voan đỏ trong suốt, tuy chỗ cần che thì vẫn che, nhưng tôi vẫn cảm thấy hở quá.

Trong phòng thay đồ, tôi đứng trước gương toàn thân, gọi video với bạn thân.

“Dữu Dữu, cái này có quá nhiều dây, buộc khó thật đấy. Mày xem tao mặc có đúng không? Sao tao thấy gió lùa tứ phía vậy.”

“Đây đã là bản đơn giản nhất rồi đó cưng, yên tâm đi, tao còn lo mày không mặc được hơn cả mày đấy.”

“Nhưng ở giữa nó xẻ sâu, vừa hở eo vừa hở đùi.”

“Hở mới tốt chứ, chồng mày cứ theo đường xẻ mà hành động là vừa đẹp.”

Tôi im lặng, mặt đỏ tưng bừng.

Thẩm Dữu trêu: “Thẹn thùng gì chứ, mày cưới được mối tình khắc cốt ghi tâm thời đại học kia mà! Với dáng mày thế kia, mặc bộ này kiểu gì cũng hạ gục được ảnh cho mà xem!”

“Ba mẹ mày đã cố gắng hết sức để liên hôn với nhà họ Chu rồi, giờ đến lượt mày cố gắng đấy!”

Liên hôn vốn là thỏa hiệp của tôi để ba mẹ có thể ly hôn trong danh dự. Nhưng biết người kết hôn là Chu Hoài Thức, tôi cũng thấy vui.

Nghĩ đến việc sau khi đăng ký kết hôn, Chu Hoài Thức nói tối nay đợi anh, tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Khi tiếng mở cửa vang lên, tôi có cảm giác tim mình sắp nổ tung.

Vừa chạm mắt nhau, yết hầu anh khẽ chuyển động, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Nhưng rất nhanh, anh quay mặt đi, xoay lưng lại.

“Mặc đồ vào, chúng ta nói chuyện.”

Anh nói cái gì cơ?

Tôi mặc rồi mà.

Anh nhìn hết cả rồi còn giả vờ quay lưng đi.

Là ý gì? Định chấm điểm thấp à?

Tôi hơi xấu hổ và bực bội, ngồi phịch xuống ghế sofa, siết chặt dải ruy băng bên váy.

“Tôi sắp ngủ rồi, có gì anh nói nhanh đi.”

Anh mặt lạnh, cởi áo vest khoác lên người tôi.

“Sau khi cưới, ngủ riêng. Ai sống theo kiểu nấy.”

Câu đó như một tảng đá nặng nề rơi xuống, khiến tai tôi ù đi.

Rõ ràng chiếc áo khoác của anh còn ấm, nhưng sao tôi lại thấy lạnh lẽo thế này?

Tôi ngẩng đầu, cố nén giọt nước mắt đang muốn trào ra.

2
Chu Hoài Thức đứng trước mặt tôi, cái bóng cao lớn của anh phủ kín lên người tôi.

“Phải nói rõ với em, anh không có tình cảm với em. Cuộc liên hôn này chỉ là vì bị trưởng bối ép buộc, anh cần một người vợ, thật ra ai cũng được.”

“Với một người vợ trên danh nghĩa, yêu cầu duy nhất của anh là — đừng thích anh.”

“Em cũng không có nhu cầu tình cảm gì với anh chứ?”

Tôi cố tỏ ra thờ ơ, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh nhạt:
“Ồ, tôi với chồng liên hôn chỉ có một yêu cầu — cho tôi tiền tiêu. Anh sẽ cho tôi tiền chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Về mặt vật chất, anh tuyệt đối có thể đáp ứng em.”

“Vậy thì tôi không có vấn đề gì. Dù sao tôi yêu tiền của anh mà.”

Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, đưa cho tôi một chiếc thẻ đen:
“Không giới hạn. Cứ dùng thoải mái.”

Tôi nhận lấy:
“Cảm ơn. Đã nói mỗi người chơi đường nấy, tôi tất nhiên không khách sáo. Nhưng trước mặt người lớn thì chịu khó phối hợp diễn chút được không? Tôi còn cần giữ thể diện đấy.”

“Bên ngoài anh sẽ đóng vai người chồng mẫu mực, không để em mất mặt đâu. Yên tâm.”

Tôi đứng dậy, cởi áo khoác ném lên sofa.

“Ở nhà tôi thích mặc mát mẻ chút. Anh có thể chọn nhắm mắt, hoặc đừng về nhà.”

“Anh hiểu. Dù sao chúng ta kết hôn cũng là để đáp ứng nhu cầu của nhau. Em có thể làm bất kỳ điều gì, không cần thay đổi thói quen. Anh sẽ không can thiệp, em rất tự do.”

3
Trong hội sở, ánh đèn liên tục đổi màu, một nhóm nam người mẫu mặc áo da, đeo kính râm mắt mèo đồng loạt xuất hiện, vây quanh ghế chính giữa nhảy thoát y, lộ ra cơ bụng rắn chắc.

Tên tóc vàng uốn tẩy chì, miệng ngậm que kẹo mút, đưa phần que đến sát miệng tôi cách chưa tới mười centimet.

“Cái này không ổn đâu.”

Thẩm Dữu ghé sát tai tôi:
“Không ổn cái gì mà không ổn! Chính miệng ảnh nói rồi mà — mỗi người chơi đường nấy!”

“Tao còn tử tế đến mức đợi tận chiều mới dám nhắn tin, sợ phá đám bọn mày. Ai ngờ cái tên mù mắt kia!”

“Làm đạo diễn chắc nhìn nhiều mấy bà sao nữ toàn thân gần như không mặc gì rồi nên con mắt bị lệch à? Trong tình huống đêm qua như vậy mà còn không nhào tới mày.”

“Đúng là nên cho đầu ảnh mọc nguyên đồng cỏ xanh mướt cho biết mặt! Tức chết tao rồi!”

Nam người mẫu đối diện chống hai tay lên gối, cúi người nhìn tôi chăm chú.

Tôi phân vân không biết có nên há miệng hay không.

Khóe mắt vô tình liếc thấy Chu Hoài Thức mặt lạnh băng đang băng qua đám đông.

Sao anh ta lại đến đây?

Tôi không rõ anh có thấy tôi hay không, nhưng cứ như đang chơi liều, tôi mở miệng ngậm lấy cây kẹo do người mẫu 1m88 kia đưa tới.

Thẩm Dữu cúi đầu liếc điện thoại:
“Người trong phòng bao đủ rồi, cả thằng bạn trai cũ của mày cũng có mặt. Vô tiếp không?”

“Vô chứ.”

Tôi và Thời Đình chia tay ba tháng trước, cũng là trong một phòng bao ở hội sở, tôi bắt gặp hắn cho một cô gái ngồi trên lưng làm động tác hít đất.

Tôi thấy cấn cấn khó chịu, liền đòi chia tay.
Hắn gật đầu cái rụp, còn nói hắn cũng chơi chán rồi.

4
Đẩy cửa bước vào, tôi lập tức nhìn thấy Chu Hoài Thức đang ngồi giữa chiếc sofa da.

Người trong phòng đều đang vui đùa náo nhiệt, tay cầm ly rượu cao chân cụng ly lách cách, tuy không ồn ào như tiếng nhạc điện tử ngoài kia, nhưng vẫn khá hỗn tạp.

Anh cúi đầu, không biết đang nhắn tin cho ai, khóe môi khẽ nhếch cười, nhưng khí thế vẫn áp đảo người khác.

Tôi dán mắt vào anh, không để ý Thời Đình từ đâu nhào ra.

Hắn túm lấy tay tôi, kéo mạnh rồi hất tôi về phía chiếc sofa sát góc.

Tôi không đứng vững, lảo đảo mấy bước rồi ngồi phịch xuống.

Hắn siết chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay dùng sức đến mức tôi đau nhức.

“Vừa rồi em hôn thằng người mẫu nào đấy?”

“Mới chia tay có mấy tháng? Em sa đọa vậy sao?”

“Em vào phòng bao là định giỡn mặt với anh ngay trước mắt luôn à?”

Tôi xoa cổ tay:
“Liên quan gì đến anh? Tránh ra.”

Thời Đình sầm mặt, hai tay ấn lên vai tôi:
“Còn giận à? Đừng làm loạn nữa, anh đâu có hết thích em thật đâu. Mình quay lại đi.”

Sau đó cúi đầu ghé sát tai tôi:
“Thật ra mấy tháng chia tay, anh vẫn luôn nhớ em.”

“Tôi kết hôn rồi.”

Tôi và Chu Hoài Thức giấu chuyện cưới, trong giới chỉ có Dữu Dữu biết.

Nên Thời Đình tưởng tôi đang dỗi vặt.

“Lừa anh à? Vào bar rồi còn viện cái cớ này để chọc anh ghen, em tưởng anh sẽ tin hả?”

“Anh nói rồi mà, anh chịu quay lại rồi, mình hòa là xong. Việc gì phải làm trò trẻ con thế?”

Tôi không muốn nói nhiều, cố gắng gỡ tay hắn ra.

“Chia tay thì chia tay đẹp được không?”

Vừa bước được hai bước, Thời Đình đã bất ngờ lao tới ôm lấy tôi:
“Vãn Vãn, tụi mình như trước kia được không? Hôm đó anh say quá, mấy câu nói chơi chán đều là nói bừa.”

Tôi ra sức đẩy hắn ra, hắn lại càng ôm chặt hơn.

Tức điên, tôi vung tay cào loạn lên cổ hắn.

Khí thế hắn đột nhiên hạ xuống mấy độ, buông tôi ra:
“Được, em muốn trút giận sao cũng được. Là anh sai, anh nhận. Em phát tiết xong, mình hòa nhau lại, được không? Anh vẫn yêu em, Bố Vãn, anh không muốn mất em.”

Tôi trợn mắt, đá hắn một cú thật mạnh:
“Chia tay rồi còn yêu yêu đương đương cái quái gì, thần kinh à?”

“Đúng! Anh điên đấy!”

Chu Hoài Thức vẫn ngồi yên một bên, hoàn toàn như người ngoài cuộc đang xem kịch.

Anh cầm ly rượu lên, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía Thời Đình.

Cuối cùng dừng lại nơi những vết cào rõ mồn một trên cổ hắn.

Anh nheo mắt nhìn tôi, trong mắt tối tăm khó lường.

Ánh nhìn sắc bén đó vẫn còn chưa tan đi, cho đến khi Thời Đình hùng hổ mở cửa bỏ đi trước.