Chương 1
Cập nhật: 3 tuần trước
1.
Người ta đồn rằng Cố Viễn Sơn là người lạnh như đá, đến mức chó hoang đi ngang qua biệt thự nhà anh cũng phải rùng mình.
Thế nên khi giới thượng lưu nghe tin tôi được anh ta đón về nhà họ Cố, ai nấy đều như sét đánh ngang tai.
Có người đoán tôi trèo lên giường vàng nhà họ Cố.
Có người bảo chắc tôi xin làm đầu bếp trong biệt thự.
Cũng có người nghĩ tôi đắc tội anh ta, giờ bị bắt về xử lý.
Lúc tôi đọc đến mấy thuyết âm mưu này, đang nằm gác chân lên thành giường, suýt nữa cười sặc nước.
“Rồi sao? Tô Uyển, cuối cùng mày làm cách nào vào được nhà họ Cố thế hả?” Nhỏ bạn thân gọi điện gấp rút hỏi.
Tôi thở dài một tiếng: “Mọi người hiểu lầm Cố Viễn Sơn quá rồi, muốn vô nhà anh ấy dễ lắm. Tìm cái xe là được.”
“Nói gì cơ? Xe?”
“Té nằm giữa đường.”
“…Nằm???”
“Nhớ rụt chân nhanh nha, không thì vào nhà họ Cố không phải để dưỡng thương mà là… thắp nhang đó.”
Bên kia đầu dây im lặng vài giây, rồi nhỏ bạn nghiêm túc nói:
“Phải gan như mày, thì đúng là số hưởng mới lọt được vào nhà đó.”
Tôi cười tít mắt, đang chuẩn bị cúp máy thì quay sang đã thấy Cố Viễn Sơn đứng tựa cửa từ lúc nào.
Ánh mắt anh sâu như đáy biển, lạnh tanh mà sắc bén, rõ ràng là nghe được không ít.
Giọng anh trầm trầm vang lên:
“Tô Uyển, vụ tai nạn đó… là em bày ra từ đầu đến cuối?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:
“Em chỉ bày ba câu thoại thôi mà.”
“Anh ơi.”
“Xe đẹp ghê.”
“Đâm em bay xa dễ sợ.”
3.
Ba ngày trước, tôi vẫn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, làm thêm ở hội sở.
Tôi từng gặp Cố Viễn Sơn — anh ta uống rượu ở phòng VIC trên lầu ba, còn tôi thì bị người ta mắng như chó dưới sảnh tầng một.
Bị mắng vì chuyện gì tôi không nhớ nữa, nhưng ánh mắt mà Cố Viễn Sơn nhìn xuống từ trên cao, tôi thì nhớ mãi.
Lạnh lùng. Bình thản. Cao cao tại thượng.
Ngay lúc đó tôi đã thề: sau này nhất định phải bao nuôi một người như thế.
Sau khi bị xe Volkswagen của Cố Viễn Sơn đâm bay, tôi càng kiên định hơn với suy nghĩ đó.
Đi xe Volkswagen thôi mà, hóa ra cũng chẳng giàu có gì cho cam.
Thế là tôi mạnh miệng mở giá, sau khi xác định cổ chân trái bị gãy, liền bảo Cố Viễn Sơn bồi thường hai mươi vạn. Không bồi nổi tiền thì bồi tôi một người.
Cố Viễn Sơn nghe yêu cầu xong thì rất kinh ngạc, còn gọi bác sĩ đến chụp thêm cái CT não cho tôi.
Sau khi xác định đầu tôi không có vấn đề gì, anh mới mở miệng:
“Em có biết mảng sơn bị xe em cà trúng, đáng bao nhiêu tiền không?”
Volkswagen nát thì đáng được mấy đồng?
Tôi khinh thường nói: “Ba nghìn? Em có thể trả anh. Chỉ là cái Volkswagen thôi, đừng hòng chặt chém em.”
Cố Viễn Sơn im lặng mấy giây, móc điện thoại ra tra cái gì đó rồi đưa cho tôi xem.
Hôm đó, tôi học được một kiến thức mới.
Trên đời có một loại Volkswagen tên là Phaeton.
Chiếc Volkswagen Phaeton đó chính là chiếc xe rẻ nhất trong gara nhà đại thiếu gia.
Mỗi lần Cố Viễn Sơn đến uống rượu sẽ lái chiếc này, đậu trước cổng hội sở, có bị trầy thì cũng chẳng sao.
Tôi thầm nghĩ: hay là anh đổi sang lái Maybach đi, ít nhất như vậy tôi cũng không bị mất mặt thế này.
Tôi trả lại điện thoại cho Cố Viễn Sơn, bình tĩnh mở lời:
“Vậy đi, nể mặt anh đẹp trai, em giảm giá. Gãy một chân, anh bồi thường cho em năm nghìn là được rồi. À, sau khi trừ bảo hiểm y tế còn ba nghìn hai trăm bảy mươi hai đồng thôi.”
Cố Viễn Sơn nhìn tôi vài giây, bỗng cúi người, bóp lấy cằm tôi:
“Đồng ý với anh một việc, anh bồi thường em gấp đôi.”
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, mím môi vài lần, xấu hổ đáp:
“Không gấp cũng được.”
Cố Viễn Sơn: “Vậy thì không gấp.”
Tôi: “…Không gấp đôi cũng được, gấp ba.”
Cố Viễn Sơn khẽ cười, ngón tay khẽ động, gửi cho tôi một tấm thiệp mời điện tử, thời gian là nửa tháng sau, là buổi dạ tiệc trên du thuyền.
Tôi không hiểu có ý gì.
Cố Viễn Sơn phủi phủi bụi trên áo — dù thật ra không hề có — thản nhiên nói:
“Làm bạn gái anh, đi cùng anh.”
Tôi khó xử: “Nhưng chân em gãy rồi, phải ngồi xe lăn đó.”
Cố Viễn Sơn: “Có vệ sĩ đẩy.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng em ngồi thấp quá, phải ngước nhìn tất cả mọi người.”
Cố Viễn Sơn: “Có vệ sĩ khiêng.”
Tôi lo xa: “Nhỡ tàu chìm thì sao? Em què thế này làm gì bơi được tự cứu?”
Cố Viễn Sơn: “Có vệ sĩ… Không có chuyện đó!!!”
4
Sao lại không có khả năng đó?
Titanic chẳng phải cũng từng tuyên bố là “không thể chìm” đó sao.
Cố Viễn Sơn nhẫn nhịn mấy câu xui xẻo vớ vẩn của tôi, đưa tôi về nhà họ Cố, cho bác sĩ riêng chăm sóc chân tôi thật đàng hoàng.
Chăm chăm thế nào mà tới hôm nay luôn rồi, còn tiệc rượu trên du thuyền thì chính là ngày mai.
Tôi ngoắc ngoắc tay với Cố Viễn Sơn đang đứng ngoài cửa.
“Làm gì đấy?” Cố Viễn Sơn sải vài bước đi vào, khẽ cười lạnh, “Đừng có mơ qua mặt tôi, định dùng cái vụ tai nạn do cô bày ra để đánh tráo khái niệm hả.”
Tôi tặc lưỡi: “Anh còn nhớ vụ đó à, em bỏ qua lâu rồi.”
Cố Viễn Sơn: “?”
“Ai cho em bỏ qua??”
Tôi không trả lời, chỉ hỏi điều mình muốn hỏi: “Tại sao lại là em? Tại sao anh lại chọn em làm bạn gái đi cùng đến dạ tiệc?”
Cố Viễn Sơn nhìn tôi: “Em thật sự muốn biết?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Cố Viễn Sơn kéo ghế ngồi xuống mép giường tôi, vừa ngậm một miếng táo vừa nói như thể chuyện cũ: “Em còn nhớ lúc tai nạn xảy ra, ghế phụ của anh có một người ngồi không?”
Hả??
Tôi ngơ ra. Tôi thật sự không nhớ, nói xong ba câu thoại xong là tôi xỉu luôn rồi.
“Người ngồi ghế phụ vốn dĩ là bạn gái anh chọn để đi tiệc. Ai ngờ tai nạn đập trúng mặt cô ta, cái mũi mới sửa bị lệch hẳn, giờ không tiện gặp ai.” – Cố Viễn Sơn kể.
Tôi lập tức thấy áy náy cực kỳ.
“Thế nên, em nói xem…”
Cố Viễn Sơn ấn cái nĩa bạc vào đĩa trái cây, nheo mắt lại:
“Em nói xem, có phải em nên đền cho anh một bạn gái khác không?”
5
Tôi còn biết nói gì nữa. Dù tôi cũng là nạn nhân, nhưng hình như lờ mờ cảm thấy mình cũng hơi… sai sai. Thôi được, chỉ là buổi tiệc thôi mà, coi như đi ăn buffet vậy.
Nhưng cái suy nghĩ ngây thơ đó nhanh chóng bị đập tan.
Buổi chiều, nhà họ Cố tiếp một nhóm người, ai nấy tay xách nách mang, vali lớn nhỏ đủ cỡ, còn có cả hộp vận chuyển cỡ mini.
Gì vậy trời? Đi có một buổi tiệc thôi mà, chẳng lẽ Cố Viễn Sơn định dọn hết nhà cửa đi luôn sao?
“Tô Uyển.”
Cố Viễn Sơn đứng trên cầu thang vẫy tôi một cái: “Lại đây.”
Tôi ngồi xe lăn, rồi đi thang máy, cuối cùng là cưỡi lên robot hút bụi lăn tới bên cạnh anh ta: “Gì vậy?”
Cố Viễn Sơn nhìn cái robot đang nhấp nháy đèn đỏ báo lỗi: “Biến, quay về đi.”
Tôi: “Rồi rồi.”
Cố Viễn Sơn khẽ ho một tiếng, bế tôi xuống khỏi robot: “Anh bảo robot hút bụi, nó tên là Biến.”
Ủa trời, tên có cảm xúc dữ vậy luôn?
Tôi hơi tròn mắt, ngẩn người nhìn Cố Viễn Sơn đang chỉ đạo người mở mấy cái hộp ra.
Thật ra sau nửa tháng sống chung, tôi phát hiện Cố Viễn Sơn không hề lạnh lùng vô tình như tin đồn bên ngoài.
Anh ấy lạnh lùng… nhưng có tình.
“Nhìn gì vậy?” Cố Viễn Sơn mở một cái hộp, ra hiệu cho người làm treo đồ lên. “Xem thử thích cái nào.”
Tôi sững lại, bên trong toàn là… váy dạ hội.
“Làm bạn gái anh, em không được phép mất giá.” – anh nói.
Có đến vài chục bộ lễ phục, thêm trang sức, giày dép… tôi chọn đến hoa cả mắt, ánh kim cương sáng chói đến mức mắt tôi suýt lòa.
“Lấy bộ này đi.” Tôi nheo mắt chọn một chiếc váy xanh đậm ít lấp lánh nhất.
Cố Viễn Sơn bảo mọi người lui hết, để tôi vào thử.
Tôi mặc váy, đứng trước gương mà không dám tin cô gái trong gương là mình.
Cố Viễn Sơn mặt không biểu cảm bước vào: “Em thay đồ thay cả con mắt luôn rồi hả?”
Tôi lườm anh ta: “Anh đúng là không có tuổi thơ, không biết cái meme Metersbonwe à?”
Cố Viễn Sơn bước tới, đứng sau lưng tôi, trong gương hai ánh mắt giao nhau.
“Anh thật sự không có tuổi thơ. Mười sáu tuổi anh đã tiếp quản gia tộc rồi, lấy đâu ra tuổi thơ.” – anh nói.
Đôi mắt anh đen tuyền, khi không có cảm xúc thì cứ như hai trái nho đen bỏ tủ lạnh.
Tôi nhìn anh trong gương mấy giây, chậm rãi mở miệng:
“Nếu anh chịu gọi em một tiếng ba, em có thể cho anh một tuổi thơ muộn.”
6
Cố Viễn Sơn không chịu.
Tôi tiếc nuối thở dài một tiếng.
Cố Viễn Sơn buộc dây váy chặt hơn một chút.
Tôi khó thở: “Ba ơi, con gái sắp nghẹt thở rồi.”
Tay Cố Viễn Sơn khựng lại, trừng mắt liếc tôi: “Em đang nói linh tinh gì thế.”
Anh vừa nói vừa cúi đầu, tay đặt lên eo tôi, chậm rãi đo đạc: “Gầy quá, váy này phải sửa lại.”
Tôi cảm nhận được tay anh áp lên eo mình, từng chút từng chút ma sát, đầu ngón tay mát lạnh, khiến tôi không kìm được mà rùng mình.
“Rùng mình gì thế?” Cố Viễn Sơn ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi nuốt nước bọt: “Đứng một chân hơi mỏi.”
Cố Viễn Sơn tiếp tục chỉnh váy cho tôi, hờ hững nói: “Thì đổi chân mà đứng.”
Ờ há, sao mình không nghĩ ra ta.
Thế là tôi không do dự gì mà đổi chân —
“Á!!! Ba ơi! Cái chân của con!!!”
Đồng tử Cố Viễn Sơn co rút lại, vội đưa tay đỡ lấy tôi đang suýt ngã.
Tôi ngã vào lòng anh, sống mũi đập trúng vai anh, đau tới chảy nước mắt.
“Đau đến mức này à?” Cố Viễn Sơn hơi sững lại, cũng có chút lo lắng: “Để anh gọi bác sĩ—”
“Ba.” Tôi bịt mũi, giọng nghèn nghẹn, “Nếu cái mũi của em cũng bị lệch rồi, anh còn kịp tìm bạn gái mới không?”
Cố Viễn Sơn quỳ nửa gối dưới đất, để tôi ngồi lên chân phải đang đỡ của anh, một tay nhẹ nhàng gạt tay tôi ra.
Tôi mắt đỏ hoe, căng thẳng gọi: “Ba—”
“Im miệng.”
Tôi bĩu môi, không dám nói gì thêm.
“Không sao, không gãy.” Cố Viễn Sơn thở phào, rồi lại nhíu mày: “Em thử gọi bậy nữa xem?”
Tôi lầm bầm: “Không phải mấy anh con trai đều thích gọi nhau là ba sao, bây giờ lại làm ra vẻ đứng đắn.”
Cố Viễn Sơn cạn lời: “Em là con trai chắc?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Trong giới đó chẳng phải chơi vậy à, gọi qua gọi lại, chơi vui lắm.”
Cố Viễn Sơn nghe vậy thì hơi dừng một chút, mấy giây sau, khẽ nhếch môi, cười như không cười:
“Vậy thì không nên gọi ở đây.”
“Nên gọi… trên giường mới đúng.”