Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
“Lăng Tiểu Nhã, anh Phi mới là bác sĩ chính, anh ấy nói tôi có thể sơn móng tay khi phẫu thuật, cô chỉ là bác sĩ phụ mổ thì có tư cách gì quản tôi?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, tôi theo phản xạ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn của Từ Oánh Oánh đang đứng trước mặt.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, lúc này trong phòng mổ đang tiến hành ca ghép tim, để đảm bảo vô trùng, tất cả mọi người đều được bọc kín từ đầu đến chân.
Chỉ có Từ Oánh Oánh là tay đeo đầy đá lấp lánh, ngay cả khẩu trang cũng không thèm đeo.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới chắc chắn mình đã sống lại, quay về đúng ngày thị trưởng phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi.
Kiếp trước, chồng tôi – Tiêu Phi – khi làm phẫu thuật ghép tim cho bệnh nhân, nhất định đòi cô thực tập sinh thanh mai của hắn làm bác sĩ phụ mổ.
Ai ngờ con thanh mai đó vụng về, đến cả dao mổ cũng cầm nhầm, quy tắc cơ bản trong phòng mổ cũng không tuân thủ, suýt nữa làm rơi đá từ móng tay vào trong người bệnh nhân.
Tôi không nhịn được nên mắng cô ta một câu, bảo không nên sơn móng tay khi phẫu thuật.
Không ngờ cô ta lại nghĩ tôi cố tình nhắm vào, tức giận bỏ đi.
Tiêu Phi thấy vậy thì lập tức bỏ mặc bệnh nhân đang mở ngực, chạy ra khỏi phòng mổ dỗ cô ta.
Tôi cầu xin hắn quay lại phẫu thuật, hắn lại nói:
“Oánh Oánh đang buồn, em đừng gây chuyện lúc này được không? Tạm dừng ca mổ đi, chuyện nhỏ này sao so được với Oánh Oánh?”
Kết quả, bệnh nhân bị bỏ mặc suốt 40 phút, đau đớn mà chết.
Về sau mới biết người đó chính là thị trưởng của thành phố, một người được cả thành kính trọng.
Chồng tôi và con thanh mai của hắn lại còn đổ hết trách nhiệm vụ tai nạn y tế này lên đầu tôi:
“Nếu không phải cô phát điên trong phòng mổ, đuổi bọn tôi ra ngoài, thì thị trưởng sao có thể chảy máu đến chết! Tất cả là lỗi của cô!”
Tôi trăm miệng không bào chữa nổi, cuối cùng bị kết án tù chung thân, bị hành hạ đến chết trong ngục.
Còn Tiêu Phi và Từ Oánh Oánh thì nắm tay nhau bước vào lễ đường, còn trở thành viện trưởng và phó viện trưởng trẻ nhất trong lịch sử bệnh viện.
Tôi vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ, liền thấy Tiêu Phi cau mày quát tôi.
“Tiểu Nhã, đây là bàn mổ, không phải nơi em nổi cơn ghen, việc cô ấy sơn móng là anh cho phép, mau xin lỗi Oánh Oánh đi.”
Nhìn vẻ đắc ý trên mặt Từ Oánh Oánh, tôi cố kìm cơn giận.
“Dựa vào đâu chứ? Phòng mổ có quy định không được sơn móng tay, tôi không làm gì sai.”
Thấy tôi không chịu xin lỗi, mặt Từ Oánh Oánh lập tức sầm xuống.
“Lăng Tiểu Nhã, nói tới nói lui, chẳng phải cô cố tình nhằm vào tôi sao? Vậy tôi đi cho rồi.”
Dứt lời, Từ Oánh Oánh tiện tay ném con dao mổ lên bàn, một lưỡi suýt nữa cứa trúng động mạch chủ của bệnh nhân.
Tôi vừa tức vừa lo, vội cúi nhặt dao mổ, thì thấy Tiêu Phi đang định đuổi theo Từ Oánh Oánh.
Tôi nghiêm giọng: “Tiêu Phi, lồng ngực bệnh nhân đã mở, phải nhanh chóng làm phẫu thuật ghép tim, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Anh là bác sĩ, chẳng lẽ định đứng nhìn bệnh nhân chết sao?”
Tiêu Phi nhìn về hướng Từ Oánh Oánh đi khuất, rồi lại quay sang bệnh nhân trên bàn mổ, nghiến răng nhặt lại dao.
Tôi vừa thở phào thì nghe tiếng chuông điện thoại của Tiêu Phi vang lên.
Là Từ Oánh Oánh gọi đến.
2
Tiêu Phi bật loa ngoài, giọng giận dỗi của Từ Oánh Oánh vang lên từ điện thoại.
“Nếu anh không đến dỗ em ngay, em sẽ thật sự giận đó.”
Tiêu Phi nhẫn nại dỗ dành: “Oánh Oánh, đợi anh mổ xong sẽ lập tức qua với em.”
Từ Oánh Oánh hừ một tiếng: “Nếu năm phút nữa anh không đến, em sẽ đi phá thai, không cho anh làm bố.”
Nghe Từ Oánh Oánh nói đang mang thai, trong miệng tôi chỉ còn lại vị đắng chát.
Kiếp trước, tôi vẫn nghĩ sau khi tôi ngồi tù, Tiêu Phi mới đến với Từ Oánh Oánh.
Không ngờ bọn họ đã sớm lén lút qua lại, đến con cũng đã có rồi.
Tôi còn chưa hoàn hồn vì cú sốc Từ Oánh Oánh mang thai, đã thấy Tiêu Phi vội vã lao ra khỏi phòng mổ.
Tôi phản ứng kịp thời, vội túm lấy tay hắn.
“Tiêu Phi, anh không thể đi, ca phẫu thuật của bệnh nhân không thể trì hoãn.”
Tiêu Phi trừng mắt nhìn tôi, giận dữ: “Em không nghe thấy Oánh Oánh vừa nói gì à? Cô ấy định phá thai đấy, anh mà không qua thì muộn mất!”
Tôi nhíu mày: “Vậy bệnh nhân thì sao?”
Tiêu Phi thản nhiên nói: “Anh sẽ quay lại ngay, vài phút không sao đâu.”
Tôi không thể tin nổi nhìn hắn.
Ghép tim là ca mổ chạy đua từng giây từng phút, chậm một phút cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng bệnh nhân.
Kiếp trước bệnh nhân chính vì bị trì hoãn quá lâu nên mới không qua khỏi.
Nghĩ đến đây, tôi kiên quyết không cho Tiêu Phi đi đâu hết.
Thấy tôi không chịu buông tay, hắn vừa gấp vừa cáu.
“Lăng Tiểu Nhã, em cố tình cản anh đúng không? Muốn Oánh Oánh phá thai à?”
Tôi còn chưa kịp giải thích thì đã bị hắn đẩy mạnh ra.
Tôi không đứng vững, ngã xuống đất, lưng đập mạnh vào bàn mổ, đau đến mức không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Tiêu Phi chẳng thèm ngoái lại, quay người bỏ đi một mạch.
Những người khác trong phòng mổ thấy thế vội vàng đỡ tôi dậy.
“Bác sĩ Lăng, cô không sao chứ, bác sĩ Tiêu quá đáng thật, ngày thường bênh Từ Oánh Oánh thì thôi đi, giờ còn vì cô ta mà ra tay với cô.”
“Đúng thế, tôi nghi từ lâu rồi, không ngờ bọn họ đến con cũng có rồi.”
Tôi khoát tay: “Bây giờ không phải lúc để bàn chuyện này, tôi đi kéo Tiêu Phi về.”
So với sự phản bội của Tiêu Phi, điều quan trọng trước mắt là cứu mạng bệnh nhân.
Lần này, tôi tuyệt đối không để bi kịch kiếp trước lặp lại nữa.
Tôi vừa đuổi ra khỏi phòng mổ thì đã bị một nhóm người nhà bệnh nhân vây kín.
“Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi? Ca mổ có thành công không?”
Tôi liếc mắt liền nhận ra họ là người nhà của thị trưởng, vừa định mở miệng thì đã thấy mẹ già của ông ấy quỳ sụp xuống, dập đầu trước mặt tôi.
“Bác sĩ, tôi xin cô, nhất định phải cứu con trai tôi, xin cô đấy.”
Vợ của thị trưởng đang mang thai bảy tháng cũng bật khóc quỳ xuống theo.
“Bác sĩ, tôi cũng xin cô. Mọi người đều nói chỉ có bệnh viện của các cô mới có thể phẫu thuật cho chồng tôi, cầu xin cô hãy cứu lấy anh ấy.”
Tôi vội vàng đỡ cả hai người đứng dậy, trịnh trọng hứa với họ: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu ông ấy.”
Thấy Tiêu Phi đã biến mất không còn bóng dáng, tôi quay lại phòng mổ.
Tất cả mọi người lập tức chạy đến, ánh mắt đều hướng về phía sau lưng tôi.
“Bác sĩ Lăng, bác sĩ Tiêu đâu rồi?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không đuổi kịp hắn.”
Bác sĩ gây mê vừa nghe thấy thế thì lập tức hoảng hốt.
“Bệnh nhân đang gây mê toàn thân, lồng ngực còn đang mở, nếu không phẫu thuật tiếp, đợi thuốc mê hết tác dụng thì ông ấy sẽ đau đớn đến chết mất.”
“Cả thành phố này chỉ có bác sĩ Tiêu là làm được ca này, giờ mà đi gọi bác sĩ từ nơi khác thì cũng không kịp nữa rồi.”
Tôi hít sâu một hơi: “Tôi sẽ làm ca phẫu thuật này. Tôi và Tiêu Phi là bạn học cùng lớp, hắn biết gì tôi cũng biết.”
Tất cả mọi người không chút do dự liền phản đối.
“Bác sĩ Lăng, bây giờ cô chỉ là bác sĩ phụ mổ, theo quy định của bệnh viện thì không được phép làm chính.”
“Hay thế này đi, cô gọi điện cho bác sĩ Tiêu bảo hắn quay lại ngay.”
Thấy ánh mắt kiên quyết của bọn họ, tôi đành nuốt lại lời định nói rằng Tiêu Phi sẽ không quay về nữa.
Trước mặt mọi người, tôi bấm số gọi cho Tiêu Phi.
3
Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức mở miệng, không kịp kiềm chế.
“Anh đang ở đâu? Mau quay lại, mọi người đang đợi anh để phẫu thuật.”
Giọng Tiêu Phi vang lên đầy tức giận: “Oánh Oánh đang buồn, em đừng gây chuyện lúc này được không?”
“Phẫu thuật tạm dừng, đợi anh dỗ Oánh Oánh xong rồi quay lại làm tiếp.”
Nói xong, hắn cúp máy luôn.
Mọi người trong phòng mổ nhìn nhau, bác sĩ gây mê không nhịn được mà chửi thề.
“Ca mổ quan trọng như thế này mà đợi hắn quay lại thì bệnh nhân cũng không sống nổi nữa rồi!”
“Bác sĩ Lăng, gọi lại cho hắn đi, nhất định phải ép hắn quay lại. Nếu bệnh nhân có chuyện gì, tất cả chúng ta đều sẽ bị liên đới trách nhiệm.”
Thấy họ vẫn còn hy vọng, tôi đành nghe theo, gọi lại lần nữa.
“Bệnh nhân sắp không qua khỏi rồi, anh quay lại ngay đi.”
Tiêu Phi cáu kỉnh đáp: “Ghép tim vốn đã là ca có nguy cơ cao, hắn không qua khỏi thì là do mạng hắn không tốt.”
Tôi không ngờ Tiêu Phi lại thốt ra mấy lời vô trách nhiệm đến vậy, liền chất vấn: “Nếu bệnh nhân xảy ra chuyện, người nhà kéo đến làm loạn, bệnh viện truy cứu thì anh chịu nổi không?”
Tiêu Phi cười khẩy: “Một bệnh nhân không quyền không thế, nếu họ dám gây chuyện thì nói là họ cố tình làm loạn để đòi tiền.”
“Đừng gọi cho anh nữa, Oánh Oánh nói muốn ăn dâu tây, anh phải đi mua cho cô ấy.”
Nhìn chiếc điện thoại vừa bị cúp máy lần nữa, mọi người trong phòng đồng loạt phẫn nộ.
“Vì đi mua dâu tây cho Từ Oánh Oánh mà hắn bỏ mặc cả bệnh nhân đang mổ dở, hắn không xứng làm bác sĩ!”
Đúng lúc đó, bác sĩ gây mê đột ngột kêu lên.
“Huyết áp của bệnh nhân đang tụt nhanh, nếu không phẫu thuật ngay, ông ấy sẽ chết!”
Tôi bước lên trước: “Để tôi làm.”
Thấy họ còn lưỡng lự, tôi nghiêm giọng: “Ngoài tôi ra bây giờ không còn ai có thể cứu ông ấy, các người định trơ mắt nhìn ông ấy chết sao?”
Bác sĩ gây mê đầy do dự: “Nhưng như vậy không đúng quy định, cho dù cô cứu được ông ấy, cô cũng sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm cho ca mổ này.”
Tôi bình tĩnh đáp: “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tự mình gánh chịu.”
“Giờ không còn thời gian nữa, tôi mong mọi người phối hợp với tôi.”
Mọi người nhìn nhau một lúc, rồi gật đầu đầy quyết tâm.
Tôi bước đến bàn mổ, cầm lấy dao mổ, trước tiên lấy trái tim cũ trong ngực bệnh nhân ra, sau đó cấy trái tim chuẩn bị sẵn vào.
Tôi cẩn thận nối từng mạch máu lại, rồi dán mắt nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi nhịp tim đang kéo dài thành một đường thẳng.
Thời gian trôi qua từng phút, rồi đột nhiên đường thẳng ấy bắt đầu nhấp nháy.
Khi nhịp tim ổn định trở lại, cả phòng mổ như vỡ òa.
“Bác sĩ Lăng, có nhịp tim rồi, ca mổ thành công rồi!”
Tôi không nói gì, chỉ tập trung khâu lại lồng ngực cho bệnh nhân.
Khi hoàn thành xong tất cả, toàn thân tôi như rã rời, khuỵu xuống đất.
Lúc đó tôi mới nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Một tiếng sau, bệnh nhân tỉnh lại.
Cũng đúng lúc đó, mọi người mới biết, ông ấy chính là thị trưởng.