Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1.

“Á, đau quá…”

“Chịu chút đi, thuốc tê đã phát huy tác dụng rồi.” Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên: “Lần đầu nhổ răng, khó chịu là bình thường.”

Nhưng thế này thì sao mà chịu nổi chứ?

Đèn vô ảnh bất ngờ sáng rực, làm đầu óc tôi choáng váng, hơi thở cũng nghẹn lại.

Trong tầm mắt, đôi mắt đang cúi xuống kia vẫn bình tĩnh và ôn hòa.

“Hít sâu vào.” Anh dịu dàng chạm lên ấn đường tôi: “Tôi sẽ nhổ nhẹ tay, sợ cô nín thở đến ngất.”

Mặt tôi đỏ bừng:

“Được, tôi cố gắng.”

“Đừng nói chuyện, sẽ chảy nước miếng.”

“Ực…” Tôi nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

Anh dừng tay, bật cười bất lực:

“Thế này phải làm lại rồi…”

Tôi: Ủ rũ chịu trận.jpg

2.

Hai tiếng sau, tôi run rẩy lê khỏi ghế điều trị nha khoa.

Một chiếc răng khôn to tướng, dính đầy máu, bị vỡ nát thành nhiều mảnh, khiến đám bác sĩ y tá xúm lại xem.

“Bác sĩ Tống giỏi thật, chiếc răng khôn mọc ngầm thấp như này tôi còn chẳng dám động tới.”

Nỗi buồn của nhân loại không liên thông, tôi chỉ cảm thấy mấy lời nịnh nọt đó thật ồn ào.

Bác sĩ Tống đưa tôi thuốc chống viêm, còn dặn dò các lưu ý sau khi nhổ răng.

Ba ngày chỉ được uống đồ lỏng, ôi, tim tôi đau ch .t mất.

“Vậy tôi uống trà sữa được không?”

Cũng tạm xem là đồ lỏng nhỉ?

Anh vốn đang cúi đầu xem phim chụp răng, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đào hoa hẹp dài ánh lên ý cười sâu xa.

“Với tình trạng răng này của cô, cơ bản phải nói lời tạm biệt với trà sữa rồi.”

3.

Thất tình, đau răng, còn không được uống trà sữa.

Tôi, Đường Thi, chính là — tiểu khổ qua nhân gian.

Nửa tháng trước, tên bạn trai cặn bã gửi tin nhắn cho tôi.

Giang Trình: Chúng ta chia tay đi…

Tôi: Đã nhận được!

Giang Trình: ??

Tôi đúng là quá hèn mọn vì cuộc sống mưu sinh rồi.

Sau đó, cô bạn gái trà xanh của anh ta bắt đầu điên cuồng khoe khoang trên vòng bạn bè, khoe yêu đương, ngầm khoe giàu.

Cô ả trà xanh kia là sư muội của Giang Trình, trình độ trà nghệ khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Ngay lần đầu gặp, cô ta đã cắn ống hút, làm bộ ngây thơ nói:

“Chị giữ gìn nhan sắc tốt thật đó, anh Giang nhà em thật có phúc.”

Nhảy tưng tưng ngay trên mìn của gái lớn tuổi như tôi.

Giang Trình còn dắt cô ta vào làm ở công ty tài chính nơi tôi làm việc.

Chẳng bao lâu, hai người họ đã qua lại với nhau.

Tôi đang chườm lạnh mặt, buồn chán lướt vòng bạn bè thì dừng lại trước một bức ảnh.

Đó là giấy chứng nhận thu nhập do công ty Giang Trình cấp, ghi lương tháng hơn mười vạn.

Dòng caption đi kèm cũng tràn ngập hương trà:

“Anh yêu nói, ở bên em mới có thêm động lực kiếm tiền, yêu anh nhiều nhiều!”

Tôi đây chẳng có tài cán gì, chỉ là một con chó săn truyền thông lâu năm mà thôi.

Tôi lập tức chụp màn hình lại, kèm theo những bức ảnh khoe khoang trước đó của trà xanh, gói gọn thành một bài đăng, tung ra ngoài.

“Anh Trần, cho tôi lên hot search, lấy vị trí đỉnh cao nhất!”

“Anh Lý, thuê giùm tôi đội thủy quân, vừa phân tích ngành nghề, vừa khẩu chiến cực mạnh cho tôi!”

4.

Chỉ sau một đêm, cô bạn trà xanh kia từ “trà xanh” đã biến thành “trà chanh bị đánh dập” trên khắp mạng xã hội.

Hai năm gần đây, kinh tế suy thoái, không ít người bị giảm lương, mất việc.

Màn khoe của cải này của trà xanh đâm trúng nỗi đau chung của toàn dân.

Phải gọi là: chuẩn – nhanh – độc.

Bình luận của cư dân mạng bùng nổ khắp nơi.

Có người ghen tị, có người nghi ngờ nội tình ngành nghề, có người mắng trà xanh ngu si…

Độ hot tăng vọt không phanh.

Thậm chí có người còn khui ra cả tài khoản phụ Weibo của trà xanh.

Tôi sung sướng lướt điện thoại, cười đến mức mặt cũng muốn sưng lên.

Bên cạnh dọn đến một nhà hàng xóm mới.

Sáng sớm, tiếng chuyển nhà phá tan giấc mơ đẹp của tôi.

Tôi khó chịu gọi điện khiếu nại cho bên quản lý chung cư, rồi úp mặt ngủ tiếp.

Tới khi tôi ngủ dậy, định ra ngoài kiếm gì bỏ bụng,

Phát hiện trước cửa nhà ồn ào náo nhiệt, đúng lúc chuông điện thoại reo.

Anh chàng bên ban quản lý cầm điện thoại nói với vẻ hân hoan:

“Chính cô gái này gọi đến khiếu nại, mấy người tự giải quyết với nhau đi nhé.”

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn tôi.

Cầu cứu online: Cảm giác khi phí dịch vụ chung cư bị cho chó ăn là như thế nào?

5.

Tôi ấp úng mãi mới thốt ra được một câu:

“Tôi không có… không phải tôi… đừng nói linh tinh…”

“Cô Đường?”

Từ trong đám đông, một bóng người quen thuộc xuất hiện, hai chân tôi lập tức mềm nhũn theo phản xạ:

“Bác… bác sĩ Tống…”

Anh cúi người xuống, đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn tôi, ánh mắt phảng phất nét cười.

Toang rồi, tôi chưa rửa mặt, liệu có… gỉ mắt không?

“Cô Đường từng xem Crayon Shin-chan chưa?”

“Hử?”

Mười phút sau, tôi nhìn mình trong gương, vừa xót xa vừa hối hận.

Cái mặt này sưng đến nỗi, đến cả ông thọ cũng phải gọi một tiếng “đồng nghiệp”.

“Cô đã uống thuốc chống viêm chưa?”

Tôi lưỡng lự: “Chắc… là uống rồi…”

Ánh mắt tôi và anh đồng loạt nhìn về phía bàn ăn – hộp thuốc vẫn còn nguyên si như mới mua về.

Không khí lặng đi trong chốc lát.

“Nhà cô có đá không?”

Vị hàng xóm mới này cởi áo khoác, rất tự nhiên đi thẳng vào bếp.

“Hửm?” Ánh mắt anh lướt qua tôi, cười dịu dàng vô hại:

“Tuần sau cô phải đi tái khám nhỉ.”

Tôi nhớ lại cảnh hai tiếng sống không bằng chết, run như cầy sấy, lập tức mềm nhũn:

“Trong tủ lạnh, cái gì cũng có!”

Anh dùng khăn gói đá lại, bước tới trước ghế sofa, ngoắc ngoắc tay với tôi.

Tôi đưa mặt lại gần, anh giữ cằm tôi, bắt đầu chườm lạnh lên nửa bên mặt sưng to như cái bánh bao.

Tôi rên rỉ đầy sung sướng.

Đầu tai bác sĩ Tống lại thoáng ửng đỏ, anh đưa viên đá cho tôi:

“Tự làm đi.”

“Ờ…” Tôi áp đá lên mặt, tò mò hỏi:

“Bác sĩ Tống ơi, nhà của anh là thuê hay mua vậy?”

“Mua.”

Tôi không lên tiếng nữa.

Chủ nhà đối diện là loại độc miệng vô địch, giá bán căn hộ đắt gấp rưỡi mặt bằng chung cả khu, chỉ chờ con mồi cắn câu.

Bác sĩ Tống, đúng là đơn thuần.

Nhưng tay tôi không cẩn thận bấm trúng tin nhắn thoại của bạn, giọng cười vang dội như sấm nổ:

“Đù má! Căn nhà đối diện đó mà cũng bán được à? Mua về chắc là con trai của trưởng thôn quá, ngu vậy mà cũng bị lừa! Tao cũng muốn vào kiếm một mẻ!”

“…”

Tôi cúi gằm đầu, cảm thấy hư vô đang bao trùm lấy mình.

Lúc bác sĩ Tống rời đi, tiện tay xách theo hộp mì cay tôi vừa đặt giao.

Giọng anh đầy ý nhị:

“Cô Đường, ăn uống nên thanh đạm chút, thỉnh thoảng cũng cần biết xấu hổ một tí…”

Tôi sờ lên nửa bên mặt sưng tấy.

Lúc nãy anh vừa mắng tôi, đúng không? Đúng không?

6.

Bác sĩ Tống đúng là một bác sĩ yêu nước tận tụy với nghề.

Sau vụ mặt sưng, anh add WeChat tôi, bắt tôi mỗi ngày phải gửi ảnh ba bữa ăn và ảnh uống thuốc – gọi là quan tâm đến tình hình hồi phục của bệnh nhân.

“Xin cái bánh cuốn của anh dùng ké nhé~”

Giám đốc thiết kế gần đây bị trĩ, ăn uống nhạt như nước ốc, đúng chuẩn người thế mạng hoàn hảo.

Không ngờ ảnh bánh cuốn vừa gửi chưa lâu, bác sĩ Tống đã gọi video tới.

Tôi hoảng hốt bắt máy.

Trong màn hình, bác sĩ Tống đang mặc đồ phẫu thuật xanh lá, cũng đang ăn cơm.

Tống Từ: Khóe miệng cô dính kem và cả nước sốt lẩu cay kìa…

Tôi: …

Với ánh nhìn chuẩn “giáo viên chủ nhiệm phạt học sinh” như vậy, ai mà ăn nổi nữa chứ?!

Tôi quyết định tung đòn phản công, giành lại thế trận.

Tôi đặt đũa xuống, phe phẩy tay:

“Trời ơi, nóng quá đi…”

Rồi làm bộ làm tịch liếc mắt đưa tình qua màn hình.

Thậm chí còn giả vờ nóng đến mức phải tháo nút áo sơ mi.

“Hôm nay điều hòa ở văn phòng chán lắm.” Tôi cắn môi than thở.

“Bác sĩ Tống ơi, sao tai anh đỏ thế?”

“…”

Tôi chống cằm nhìn anh chằm chằm:

“Bác sĩ Tống, môi anh đẹp thật đấy…”

Lần này, đến tận đuôi mắt anh cũng ửng hồng mất rồi.

“Khụ… có bệnh nhân tới rồi, tôi cúp trước.”

Cuộc gọi bị cắt đứt.

Tôi cười nghiêng ngả không thở nổi – hình như tôi đã nắm được điểm yếu của bác sĩ Tống rồi!

7.

Vụ lương mười vạn/tháng ngày càng bùng nổ dữ dội.

Nghe nói Giang Trình bị đình chỉ công tác, vòng bạn bè của trà xanh cũng bị xoá sạch.

Tôi hả hê, còn muốn nhân lúc người ngã mà đạp thêm cú nữa.

Tôi viết một bài văn nhỏ hơn ba nghìn chữ, bút lực dồi dào, nội dung là câu chuyện giữa tôi và Giang Trình — từ lúc cả hai tay trắng, cùng dìu nhau đi lên, cuối cùng lại bị gã tra nam và cô ả ti tiện đâm sau lưng.

Tôi viết đến gay cấn, cảm xúc cuồn cuộn, đánh trúng chỉ số phẫn nộ của độc giả.

Nhưng đến lúc chuẩn bị đăng, tôi lại khựng lại.

Làm phóng viên ba năm, tôi quá hiểu “sức công phá hạt nhân” mà bài viết này có thể tạo ra.

Chuột đang rê bỗng khựng lại, dừng ở một bài đăng của trà xanh cách đây một năm.

“Chỉ cần chờ được anh, muộn chút cũng không sao.”

Ảnh đi kèm là… bác sĩ Tống?

Rõ ràng là ảnh chụp lén 📸, Tống Từ đứng ở hành lang bệnh viện, đang cúi đầu nói chuyện với một nhóm thực tập sinh.

Nắng xuyên qua cửa sổ rọi xuống người anh, cứ như mang theo ánh hào quang vạn trượng.

Trà xanh quen bác sĩ Tống?

8.

“Vết thương hồi phục khá tốt.”

Bác sĩ Tống cúi người kiểm tra, gần đến nỗi tôi có thể thấy rõ lớp lông tơ mịn trên gương mặt anh.

Anh đẹp thật sự, đôi mắt đào hoa lấp lánh, hàng mi dày đến mức khiến người ta ganh tị.

Tôi nuốt nước bọt, sợ mình sẽ làm ra chuyện gì mất mặt.

“Tất nhiên rồi, tôi làm theo lời bác sĩ nghiêm chỉnh đấy nhé: ăn uống thanh đạm, uống thuốc đúng giờ, đủ liều lượng…”

“……”

“Nè nè nè… anh xem điện thoại tôi làm gì đó?”

Tống Từ mở app đặt đồ ăn, đọc to lên:

“Cá chua cay, tôm hùm mini sốt cay, gà rán tê cay, cánh gà siêu cay…”

Anh dừng một nhịp: “Tuyệt đại song kiêu là gì?”

“Ớt xanh xào ớt đỏ.”

“Còn Nụ hôn cháy bỏng?”

Tôi che mặt: “Là ớt xanh xào lưỡi vịt.”

“Vậy cái khu đèn đỏ này…”

“… Là gà xào ớt khô.”

Anh im lặng vài giây: “Cô đặt món cũng lắm trò thật đấy.”

“……”

“Thuốc tiêu chảy, thuốc trợ tim, thuốc trĩ…”

Trước khi anh kịp đọc ra thêm mấy thứ khiến tôi xấu hổ chết đi được, tôi giật lại điện thoại.

“Không ngờ cô Đường trẻ vậy mà lại… yếu ớt đến thế.”

“Tôi mua cho người khác đó!” Tôi vỗ ngực: “Tôi khoẻ như voi!”

Anh đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Vậy thì cứ chờ xem.”

Đúng lúc tan ca, Tống Từ thay đồ phẫu thuật:

“Cô Đường, cùng về nhé?”