Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

1

Đang dạo phố thì một nhóm người vác máy quay vây lấy tôi.

“Hội bọn tôi đang làm phỏng vấn đường phố, xin hỏi bộ đồ hôm nay của chị khoảng bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi bình thản đáp: “Quần áo thì chẳng đáng bao nhiêu, cộng lại chưa tới trăm triệu. Đắt nhất là cái túi này, riêng đồ đi kèm cũng đã tốn năm trăm triệu rồi.” Cả đám há hốc mồm, có người không nhịn được bật ra một câu: “Vãi thật, bằng mấy năm lương của tôi đấy.”

Anh chàng đeo kính đứng đầu nhóm nói chuyện cẩn thận hơn hẳn: “Vậy xin hỏi mỗi tháng chị chi tiêu khoảng bao nhiêu?”

“Ừm, tôi cũng không tính cụ thể…”

Tôi đếm ngón tay: “Bạn trai tôi mỗi tháng đều cho tôi cố định mười vạn tiêu vặt, còn mấy chuyện như du lịch hay mua đồ thì cứ quẹt thẳng thẻ đen của ảnh, spa làm đẹp các kiểu thì tôi có thẻ VIP trọn đời rồi, thật sự không tính được.” Có mấy cô gái không kìm được nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, rồi quay sang nhìn bạn trai mình như muốn nói “học tập người ta đi”.

Anh đeo kính vừa tặc lưỡi vừa hỏi câu cuối cùng: “Vậy chị làm nghề gì vậy ạ?”

Tôi hơi ngừng lại, sau đó bật cười khẽ: “Tôi có một người bạn trai yêu chiều mình như vậy rồi, cần gì phải đi làm? Tôi quen anh ấy từ năm mười tám tuổi, giờ tôi ba mươi rồi, mỗi ngày chỉ cần mua sắm ăn chơi thôi, sau này nếu có chán kiểu sống này thì tôi sẽ nghĩ đến chuyện đi làm.” Nghĩ đến chuyện bản thân phải nai lưng ra kiếm từng đồng lẻ, còn người như tôi thì không làm gì cũng có tiền xài, người thì tự giễu, người cười khổ, có người thậm chí còn khóc.

Cả nhóm phỏng vấn gần như là chạy trối chết rút lui.

Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng chật vật của bọn họ, khẽ hừ một tiếng rồi quay người định rời đi.

Thì lại nghe một câu mỉa mai chói tai.

“Liễu Thanh Thanh, mày đắc ý lắm nhỉ?”

Tôi quay đầu lại, nhìn người vừa nói.

Cô ta mặc một bộ đồ công sở rẻ tiền, tóc dính bết vào mặt, hai tay xách đầy cà phê.

Chính là cô em gái tốt của tôi – Liễu Tử Di, lúc này đang trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn phun lửa.

Khóe môi tôi nhếch lên.

Lúc nãy trong lúc tôi bị phỏng vấn, nó đã trốn sau gốc cây như chuột chui cống, rình mò tôi, nghe lén tôi nói từng câu.

Từng câu trả lời của tôi đủ để khiến nó không chịu nổi.

“Liễu Thanh Thanh, sao mày không nói gì? Có phải coi thường tao không!”

Liễu Tử Di ném cà phê xuống đất, lao lên giật mạnh áo tôi.

“Trên đời này ai cũng có thể khinh thường tao, nhưng mày thì không! Bởi vì những thứ vinh hoa phú quý mày đang có lẽ ra phải là của tao! Nếu không phải mày cướp mất anh Chu, giờ người được cưng chiều sẽ là tao, tao cũng đâu phải ngày ngày hầu hạ đám chó khinh người đó nữa!” Người cô ta gọi là anh Chu chính là bạn trai tôi, hoặc nói đúng hơn là người bao nuôi tôi – năm nay đã năm mươi bảy tuổi.

“Liễu Tử Di, mày có tư cách gì nói mấy lời đó?”

Tôi cau mày, tát cho nó một cái.

“Năm đó nhà mình gặp chuyện, là mày khóc lóc thề sống thề chết phải học hành thành tài, mẹ mới phải hi sinh tao để trả nợ. Mày sống không nên thân là do mày không có bản lĩnh, tao trả nợ nuôi mày học lại thành nuôi nhầm à!” Không biết nó lấy đâu ra sức, bất ngờ kéo tôi lao ra giữa đường.

“Con khốn này, mày cướp của tao! Mày chết đi!”

Một chiếc xe tải lao về phía chúng tôi.

Khoảnh khắc bị hất văng đi, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn đau dữ dội trên người, nhưng trong lòng lại đột nhiên nhẹ tênh.

Như thể bao năm nay bị đè nặng bởi rác rưởi, giờ theo mạng sống trôi đi, cũng tan biến theo.

2

“Chồng mày chết rồi thì cũng phải trả nợ thay, không trả nổi thì đem con gái mày ra gán! Không thì tao giết sạch cả nhà mày!” Cửa sập mạnh một cái, tiếng khóc gào tuyệt vọng của mẹ lập tức vang lên bên tai.

“Ba mày thì nhảy lầu một cái là xong, nhưng đống nợ to tướng này, tao biết lấy gì mà trả đây…”

Tôi chậm rãi mở mắt ra, trước mặt lại là mẹ khi còn trẻ.

Bên cạnh tôi là Liễu Tử Di mặc đồng phục học sinh!

Chuyện quái gì thế này… tôi quay về năm mười tám tuổi rồi sao?!

Mẹ lau nước mắt, ánh mắt đau đớn lướt qua tôi và Liễu Tử Di.

Kiếp trước, Tử Di sợ đến phát khóc, ôm lấy mẹ nức nở.

Con nhỏ đó xưa nay học hành lẹt đẹt, vậy mà lúc ấy lại thề thốt sẽ cố gắng học giỏi để ngoi lên.

Mẹ tôi luôn thiên vị con bé, chỉ cần nó khóc là mềm lòng, thế là bà đẩy tôi – đứa luôn im lặng, trầm tính – ra ngoài.

Tôi vẫn còn nhớ như in lời bà khi ấy, vừa miễn cưỡng vừa day dứt: “Thanh Thanh, con thông minh, chỉ cần con làm vui được Chu Viễn, sau này sẽ được sống trong giàu sang. Nhưng em con thì không được, nó bướng bỉnh lắm, chắc chắn sẽ phải chịu khổ nhiều.”

3

Tôi kéo mình ra khỏi dòng ký ức.

Lần này, Liễu Tử Di lại vô cùng bình tĩnh, chẳng những không khóc mà còn lập tức chạy theo người đàn ông kia ra khỏi cửa.

Mẹ tôi khóc đến nghẹn thở, vẫy tay bảo tôi đi xem nó thế nào.

Nhưng tôi giả vờ như không thấy, mặc kệ cảnh hỗn độn và tiếng chửi rủa trong nhà, tôi ngồi xuống đọc sách.

Bởi vì tôi đoán được nó định làm gì rồi.

Tối hôm sau, Tử Di mới ngồi xe Mercedes của Chu Viễn quay về.

Trên người nó không còn là bộ đồng phục sạch sẽ khi đi nữa, mà là chiếc váy đen ôm sát khoe dáng.

Nó chỉ vào cổ mình – những dấu hôn chi chít – rồi nhìn tôi cười đắc ý.

“Chị à, lần này em cướp được cơ hội của chị rồi đấy.”

Tôi nhìn nụ cười bất chấp của nó, trong lòng thấy chẳng khác gì một đứa ngu mất não, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra ghen tị.

Mẹ tôi như sắp ngất xỉu, tay run rẩy chỉ vào nó: “Mày… mày sao lại có thể…”

Tử Di nhún vai: “Quan tâm có ích gì? Dù gì cũng xảy ra rồi. Anh Chu bảo em dọn về biệt thự của ảnh ở. Còn chị thì…” Nó quay đầu nhìn tôi, cười khẩy đầy ác ý.

“Chị thích học lắm mà? Thế thì đi thi đại học đi. Để xem con mọt sách như chị rồi sẽ ra sao.” Nói xong, nó nghênh ngang đi quanh phòng một vòng, rồi tiến về phía cửa.

“Thật ra cũng chẳng có gì cần mang, anh Chu sẽ mua cho em đồ mới, đồ xịn hơn. Còn tiền này…” Nó rút ra từ trong túi một chiếc thẻ màu vàng chói, khoe trước mặt tôi.

Ánh mắt tôi trầm xuống.

Kiếp trước, tôi cũng từng có chiếc thẻ này do Chu Viễn đưa.

Tôi không hề do dự mà đưa cho mẹ, để bà tiếp tục nuôi Tử Di ăn học, mỗi tháng tôi còn chuyển thêm tiền vào, lấp hết khoản nợ trong nhà.

Cho đến khi nó thi trượt đại học, lại quay về vòi tiền đi du học.

Tôi từ chối, cắt hẳn tiền, chỉ chuyển cho mẹ khoản sinh hoạt cơ bản mỗi tháng.

Vì vậy nó hận tôi, cho rằng cuộc sống khổ cực của nó là lỗi do tôi.

Nhưng kiếp này, Tử Di chỉ khoe khoang một vòng rồi cất lại thẻ vào túi.

“Thẻ này là anh Chu cho em. Ừm, em cũng không tiện đưa cho hai người, không thì anh ấy lại trách em mất. Mẹ, chị, khi nào rảnh em sẽ về thăm hai người.” Nó huýt sáo một tiếng vui vẻ rồi quay người đi, không hề lưu luyến.

Mẹ tôi lăn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tôi thấy bà không sao nghiêm trọng, rót cốc nước ấm đặt bên cạnh tay bà, sau đó vào phòng tiếp tục học.

Tình mẹ con giữa tôi và bà đã chấm dứt từ lúc bà đưa tôi đi gán nợ.

Tôi không thể giả vờ quan tâm được nữa.

Còn Liễu Tử Di…

Nó tưởng làm tình nhân của Chu Viễn là cả đời sống trong giàu sang phú quý.

Nhưng nó đâu có biết, thứ mà nó đánh mất mới thực sự đáng giá.

Một cuộc đời sạch sẽ, sáng sủa và thuần khiết.

Kiếp này, đến lượt tôi rồi.

Để tiết kiệm khoản học phí cao ngất, tôi quyết định chuyển từ trường quốc tế tư sang Nhất Trung công lập.

Mẹ đổ bệnh, nên tôi tự mình đến gặp hiệu trưởng Nhất Trung.

Chưa kịp nói hết câu, thầy đã lắc đầu liên tục.

“Con à, không phải thầy không muốn nhận, mà là phải nghĩ cho tỷ lệ đỗ đại học của trường. Giai đoạn nước rút trước kỳ thi thế này, nhận một học sinh lớp 12 từ nơi khác chuyển đến, lại còn miễn học phí, thực sự là một rủi ro quá lớn.” Những năm qua sống bên Chu Viễn, tôi đã gặp nhiều người, học được không ít thứ.

Một trong số đó là: mối quan hệ đôi bên cùng có lợi luôn dễ thuyết phục hơn bất kỳ lời cầu xin nào.

Tôi nhìn thẳng vào hiệu trưởng, bình tĩnh nói: “Tôi có thể giành thủ khoa toàn tỉnh.”

Thầy suýt nữa thì bật khỏi ghế, kính cũng rơi luôn.

Thầy mấp máy môi nhưng không thốt nên lời.

Tôi kéo ghế, ngồi đối diện thầy, bắt đầu cuộc đàm phán.

“Thầy có thể ra đề thử tôi, hoặc ký hợp đồng đánh cược cũng được, tôi đều chấp nhận.”

Nửa phút sau, tôi nghe thấy giọng thầy run run: “Con… con chờ chút.”

Nói xong, thầy vội vã chạy ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, thầy quay lại với một xấp đề thi trong tay, phía sau còn kéo theo cả một đoàn giáo viên.

Rất nhiều học sinh cũng kéo đến, đứng kín trước cửa phòng giáo vụ hóng chuyện.

“Đây là đề dự đoán kỳ thi năm nay của trường, chưa từng để lộ ra ngoài. Con thử làm xem.”

Tôi gật đầu, cầm bút bắt đầu làm bài.

Mấy thầy cô đứng nhìn chằm chằm vào đầu bút của tôi, thỉnh thoảng thốt lên vài tiếng thán phục hoặc nghi ngờ.

Lũ học sinh ngoài cửa thì xì xào bàn tán.

“Ai đây trời, ra vẻ quá đáng! Đòi làm thủ khoa toàn tỉnh, nghĩ mình đi chợ hả mà nói bừa vậy?”

“Nhiều thầy cô đứng nhìn thế kia mà bả không run à? Tao đứng đây thôi cũng đổ mồ hôi tay rồi.”

“Khoan, mới có hai mươi phút mà bả đã lật trang rồi? Chắc chắn bỏ trống cả đống câu cho xem!”

Thời gian trôi từng phút một, đến khi chấm dứt bài cuối cùng, tôi đặt bút xuống.

Mấy giáo viên lập tức giành lấy bài thi để chấm.

Kết quả tổng điểm cuối cùng: 685.

Hiệu trưởng đang mơ hồ lo lắng thì giờ đã yên tâm phần nào.

“Em Liễu, điểm số của em rất tốt, tuy chưa đến mức thủ khoa, nhưng đủ để thầy đồng ý nhận em vào học.”

Mấy giáo viên cũng gật gù: “Dưới áp lực lớn như vậy mà làm trọn sáu môn được điểm thế này là xuất sắc rồi. Thủ khoa thì không cần cưỡng cầu, cố gắng là được.”

Tôi điềm tĩnh chỉ tay vào bài thi.

“Đề cuối này, thầy cô chấm sai rồi.”

Hiệu trưởng sững lại, lập tức cầm bài kiểm tra lên xem kỹ, sau đó vỗ bàn cái “đùng”!

“Em Liễu nói đúng! Mấy người sao lại cẩu thả vậy chứ! Cộng thêm 25 điểm… tổng điểm của Thanh Thanh là 710!” Điểm số này nằm trong dự đoán của tôi.

Kiếp trước, tôi có thể nổi bật giữa đám tình nhân của Chu Viễn, ngoài việc ngoan ngoãn biết điều, còn một nguyên nhân quan trọng hơn — Tôi chính là người đã đưa con trai duy nhất của ông ta vào Thanh Hoa.