Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
“Chị Vi, thực sự muốn để chị San San làm thử nghiệm này sao?”
Tiếng của trợ lý vang lên đầy lo lắng.
Kiếp trước, Du San từng nói với tôi về ý tưởng làm một buổi biểu diễn nghệ thuật hành vi, tôi không phản đối, thậm chí còn thấy rất sáng tạo. Nghệ thuật vốn cần sự táo bạo, có ý tưởng là chuyện tốt.
Nhưng khi cô ấy tiết lộ rằng chủ đề là “thử nghiệm nhân tính”, muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm, tôi đã hoảng sợ.
Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy từ bỏ, gần như là cưỡng ép.
Một phần vì sức khỏe của cô ấy, một phần vì tôi không muốn thấy cô ấy trở thành nạn nhân của mặt tối nhân tính.
Sau đó, tôi tốn bao công sức giúp cô ấy gặp gỡ các tiền bối trong ngành, hy vọng cô ấy có thể nắm bắt cơ hội, mở rộng mối quan hệ.
Nhờ vào sự giúp đỡ đó, Du San có được chút thành tựu khi mới hơn 20 tuổi.
Nhưng không lâu sau, sư tỷ cùng thời với cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này, và bất ngờ nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Du San căm hận tôi.
Cô ấy trách tôi đã chặn mất con đường đưa cô ấy lên đỉnh cao danh vọng.
Tôi không ngừng tìm kiếm tài nguyên cho cô ấy, cô ấy mới miễn cưỡng chịu nói chuyện lại với tôi.
Đêm hôm đó, tôi đến quán bar đón cô ấy về.
Trên cây cầu vượt, cô ấy đột ngột ra tay, đẩy tôi xuống đường.
Cô ấy siết chặt cổ tôi, đôi mắt vẫn tỉnh táo nhưng lại nở nụ cười lạnh lẽo:
“Cô nghĩ cô có thể dùng mấy thứ tài nguyên rẻ rách đó để bù đắp sao?”
“Cô đã hủy hoại cơ hội của tôi, cô không xứng đáng sống.”
“Lần sau, đừng làm con chó cản đường nữa!”
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu, sắp xếp lại tài liệu trên bàn, thản nhiên đáp:
“Miễn là cô ấy vui vẻ, không phải sao?”
Trợ lý của tôi im lặng.
Du San đi đến cửa, rồi đột ngột quay lại, bước nhanh về phía tôi, khuôn mặt đầy kinh ngạc:
“Đồ Vi, cậu thực sự đồng ý cho tớ tổ chức màn trình diễn nghệ thuật này sao? Tớ sẽ gây mê 6 tiếng đấy, hoàn toàn mặc cho người ta muốn làm gì thì làm!”
Tôi nhún vai, mỉm cười:
“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”
Tôi không muốn làm con chó cản đường thêm lần nào nữa.
2.
Du San khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy dò xét:
“Cậu đổi tính rồi sao? Dù cậu có đồng ý để tớ làm nghệ thuật hành vi, tớ cũng không đời nào đi dự mấy cái buổi tiệc nhàm chán đó với cậu đâu.”
“Dùng quyền thế của cậu ép cũng vô ích, tớ không đi!”
“Tớ phải tập trung chuẩn bị cho buổi trình diễn này, ai muốn gặp những người đó thì cứ việc!”
“Tớ muốn trở thành một nghệ sĩ đẳng cấp hàng đầu, chứ suốt ngày lẫn lộn với cậu trong mấy nơi danh lợi đó thì có ý nghĩa gì?”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Không muốn đi thì đừng đi, tùy cậu thôi.”
Du San nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Cậu không định hứa suông rồi kéo dài thời gian đấy chứ?”
Như thể cuối cùng cũng tìm ra điểm bất thường trong thái độ của tôi, sắc mặt cô ấy ngay lập tức trở nên u ám, tràn đầy thù hận, như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung:
“Đồ Vi, cậu lại định lừa tớ sao? Bao năm qua, tớ đi theo con đường mà cậu vạch ra, nhưng vẫn cứ mãi không nổi bật.”
“Tớ đưa ra ý tưởng nào, cậu cũng bác bỏ. Cái này không được, cái kia không thể, cậu kiểm soát thân thể tớ, kiểm soát suy nghĩ của tớ, giờ đến cả nghệ thuật hành vi cũng muốn nhúng tay vào?”
“Nghệ sĩ cần tự do, chứ không phải một cái lồng giam, cậu khiến tớ nghẹt thở!”
“Tớ là con người! Có suy nghĩ riêng, chứ không phải món đồ thủ công trưng bày cho đẹp!”
…
Tôi sắp xếp lại tập tài liệu cuối cùng trên bàn, vỗ nhẹ lớp bụi bám trên tay:
“Bình tĩnh đi, Du San.”
“Chỉ là một buổi triển lãm, quyền quyết định thuộc về cậu, tớ sẽ không can thiệp.”
“Cậu muốn làm gì thì tự tìm người tổ chức, không cần hỏi ý kiến tớ, cứ tự quyết định đi.”
Du San sững sờ, nhìn tôi như thể đang thấy ma.
“Tớ đâu phải kẻ độc tài, lúc trước chỉ nghĩ rằng làm vậy là tốt cho cậu. Không ngờ cậu lại có thành kiến lớn với tớ đến vậy.”
“Từ giờ, mọi quyết định của cậu đều không liên quan đến tớ, hậu quả thế nào thì tự chịu.”
Không cần phải đi thu dọn mớ hỗn độn của người khác nữa, không phải bận tâm che chắn cho ai, đây chính là cuộc sống mà tôi từng ao ước.
Du San là ân nhân cứu mạng của tôi.
Kiếp trước, tôi đã dốc hết tâm can vì cô ấy, sợ cô ấy làm chuyện dại dột, nên luôn đứng ra quyết định mọi chuyện thay cô ấy. Nhân viên trong studio còn đùa rằng tôi chẳng khác gì một “quản gia cằn nhằn”.
Lúc tôi gặp tai nạn xe hơi, chiếc xe treo lơ lửng trên vách núi, chỉ cách cái chết một bước chân.
Chính Du San đã kéo tôi ra khỏi chiếc xe sắp phát nổ ấy. Khi đó, cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi, vậy mà vẫn kiên trì cõng tôi đi bộ suốt hai tiếng đồng hồ.
Mạng sống này, tôi nợ cô ấy.
Sau đó, tôi và Du San trở thành bạn thân. Biết cô ấy có ước mơ trở thành nghệ sĩ, tôi dốc hết tài nguyên của gia đình để thành lập studio cho cô ấy, toàn tâm toàn ý giúp cô ấy thực hiện ước mơ.
Ngoài giờ học văn hóa, mỗi tuần tôi đều đưa cô ấy bay đến Bắc Kinh học nghệ thuật, kiên trì suốt ba năm, vé máy bay giấy chất đầy cả một hộp thiếc.
Tôi dẫn dắt cô ấy từ vô danh đến danh tiếng, từng bước từng bước đều là tôi trải đường.
Tôi là kẻ đã từng chết một lần, hiểu rõ cuộc đời ngắn ngủi thế nào. Chỉ khi giữ gìn sức khỏe thì mới có cơ hội thành công.
Nếu không có nền tảng vững chắc, nổi danh cũng chỉ là phù du, nhanh đến cũng nhanh đi.
“Ý cậu là đang uy hiếp tớ đấy à? Uy hiếp ân nhân cứu mạng của cậu sao?”
Ánh mắt Du San híp lại, chậm rãi tiến sát tôi.
“Hừ, Đồ Vi, cậu cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Cô ấy giẫm gót giày cao xuống sàn, từng tiếng cộc cộc vang lên trong căn phòng yên ắng, rồi quay người rời đi.
Tôi thở dài.
Du San nghĩ rằng tôi là kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng tôi đã trả lại cho cô ấy cả một mạng sống.
3
Sáng thứ Sáu, studio vắng tanh.
Tôi gọi cho trợ lý mới biết Du San đã đưa mọi người đến kho để chuẩn bị cảnh trí.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Du San đang thảo luận sôi nổi với sư tỷ của cô ấy – Tề Bạch.
Cô ấy vô cùng hào hứng, khoa tay múa chân diễn giải ý tưởng của mình.
Tề Bạch thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng, cả hai tạo thành một bầu không khí riêng biệt, đến mức không ai chen vào nổi.
“Chị thấy ý tưởng của em rất hay đấy. Trước đây em đã nghĩ ra bao nhiêu điều thú vị, sao lại không làm?”
“Hừ, chẳng phải vì Đồ Vi sao. Cô ta kiểm soát cả thân thể lẫn suy nghĩ của em! Em còn từng cứu cô ta nữa đấy, vậy mà cô ta lại trở mặt, vong ân bội nghĩa! Em chỉ muốn làm một buổi triển lãm mà thôi, có cần làm như thể em đang đòi mạng cô ta không?”
“Suốt ngày chỉ biết đè ép em, vẫn là chị tốt hơn, sư tỷ à. Chị hiểu em, biết em muốn gì.”
“Em thật sự ghen tị với chị đấy, tự do, thoải mái, chẳng bị ai kiềm chế.”
Tề Bạch lấy ra mấy món quà nhỏ, đặt vào tay Du San như một cử chỉ thân thiết.
Du San xúc động, ánh mắt lấp lánh như thể tìm được tri kỷ.
Bao năm qua, tôi tặng Du San không biết bao nhiêu món quà, thậm chí còn dốc hết tất cả vì cô ấy.
Vậy mà tôi chưa từng thấy cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, cũng chưa bao giờ nghe được một câu cảm ơn.
Cô ấy có thể nói “cảm ơn” với người lạ, với nhân viên dọn dẹp, với shipper giao đồ ăn… Nhưng đối với tôi, cô ấy chỉ có sự chán ghét, như thể tất cả những gì tôi làm đều là nghĩa vụ.
Tôi mỉm cười, ngắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Rút từ trong túi ra lá đơn từ chức mà tôi đã viết từ hôm qua, đưa cho cô ấy:
“Du San, nhớ đọc.”
Tề Bạch nhìn thấy tôi thì cười vui vẻ: “Lâu rồi không gặp, Đồ Vi vẫn có phong thái mạnh mẽ như trước nhỉ.”
“Em lại nhận được thư tình từ chàng trai nào thế, Tiểu San?”
Du San kiêu ngạo nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: “Làm gì có, chỉ là trùng hợp thôi. Nếu chị muốn xem thì cứ xem đi.”
Cô ấy tiện tay đưa lá thư cho Tề Bạch.
Tề Bạch vừa lật xem phong bì, sắc mặt lập tức có chút khó xử: “Chuyện này… có lẽ chị không nên đọc thì hơn.”
“Sao vậy, có gì mà chị không thể xem?”
“Đơn… từ chức?”
“Đồ Vi, cậu dám nghỉ việc sao? Cậu lấy tư cách gì để từ chức?”
Du San giật lá thư từ tay Tề Bạch, vội vã mở ra.
Nhìn thấy chữ ký của tôi, sắc mặt cô ấy lập tức biến đổi.
Tề Bạch bước lên, nhẹ nhàng nắm tay tôi, đôi mày hơi nhíu lại:
“Đồ Vi, Tiểu San đối xử với em cũng không tệ mà, sao lại đột nhiên từ chức? Đừng hành động theo cảm tính như thế chứ. Tính nó hơi thẳng, nhưng không có ác ý đâu. Người trẻ tuổi dễ nói chuyện, có vấn đề gì thì cứ trao đổi thẳng thắn là được.”
“Nếu nó làm sai điều gì, chị có thể khuyên bảo giúp em. Rốt cuộc em không hài lòng điều gì?”
4
Tề Bạch quay sang nhìn Du San, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Tiểu San, mau khuyên Đồ Vi đi. Đừng hành động bốc đồng như thế, bây giờ thị trường việc làm không tốt, cô ấy cũng không còn trẻ nữa, rất khó để tìm được công việc phù hợp.”
“Em không định đồng ý thật đấy chứ?”
Du San hừ lạnh, ánh mắt cao ngạo nhìn tôi:
“Đồ Vi, cậu là cái thá gì? Một con chó vong ân bội nghĩa! Tôi biết ngay là cậu chẳng có ý tốt, định dùng chuyện từ chức để uy hiếp tôi sao?”
“Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho cậu. Nhưng không phải cậu từ chức—mà là cậu bị đuổi việc!”
“Thu dọn đồ đạc rồi cút ngay hôm nay!”
“Còn tài vụ, tính luôn lương tháng này cho cô ta!”