Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1.

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.

Tôi nhìn Cố Đình, ánh mắt mơ hồ như không còn nhận ra người trước mặt. Còn anh ta thì giả vờ như chẳng thấy gì cả, giọng điệu vẫn thờ ơ:

“Tô Tiếu Tiếu, chúng ta đều là người lớn, đừng tưởng chỉ vì ngủ với tôi mấy lần mà muốn tôi cưới em nhé?”

Tôi không dám nhìn thẳng anh ta nữa, sợ nước mắt sẽ không kiềm được mà trào ra.

Cố nén cảm xúc, tôi vội vã mặc lại quần áo rồi như chạy trốn khỏi khách sạn.

Trên đường về, câu nói của Cố Đình cứ quanh quẩn trong đầu tôi:

“Người lớn… ngủ với nhau vài lần… định bám lấy anh ta…”

Rõ ràng đều là những chữ tôi quen, nhưng ghép lại thành câu thì tôi không thể hiểu nổi.

Mẹ tôi và mẹ Cố Đình là bạn thân lâu năm.

Trùng hợp là ba tôi và ba anh ta lại từng làm cùng công ty, giờ đều nghỉ hưu rồi, mà nhà cũng mua cùng khu chung cư.

Hồi nhỏ, tôi cực kỳ ghét Cố Đình.

Vì anh ta luôn chọc phá tôi.

Nhưng mỗi lần trêu xong, lại tỏ vẻ nịnh nọt đến dỗ dành tôi cười.

Có lần bị mẹ anh ta bắt gặp, về nhà liền bị ba đánh cho một trận.

Từ đó về sau, anh không còn chọc phá tôi nữa.

Rồi chúng tôi dần lớn lên.

Bạn học trong trường ai cũng bảo chúng tôi là thanh mai trúc mã, phải cưới nhau mới đúng với định mệnh từ bé.

Cố Đình lên cấp ba, cao ráo đẹp trai, lại còn dịu dàng… đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của mọi cô gái.

Nhớ năm lớp 11, anh đột ngột tỏ tình với tôi.

Nhưng lúc ấy tôi chỉ lo học hành.

Không chút do dự, tôi thẳng thừng từ chối.

Tưởng anh sẽ giận, sẽ ngó lơ tôi, tôi thậm chí còn nghĩ xem sau này phải tránh mặt thế nào cho đỡ ngượng.

Nhưng anh lại cười rạng rỡ xoa đầu tôi nói:

“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà chẳng ai tin. Bắt tôi chơi trò đại mạo hiểm thật giả làm gì.”

Sau này tôi mới biết, hóa ra là do anh chơi trò chơi thua, bị bạn bè ép đi tỏ tình với tôi.

Chúng tôi cùng đậu vào một trường đại học.

Năm nhất, vẫn giữ kiểu quan hệ “anh em tốt”.

Đến kỳ nghỉ hè, nhà anh có việc nên đi hai tháng.

Lúc anh quay về, tôi nhận ra tình cảm mình dành cho anh đã khác.

Tôi dường như đã thích anh mất rồi.

Tôi thử ám chỉ vài lần, nhưng anh chẳng nhận ra, cứ coi tôi là anh em chí cốt.

Tôi không dám thổ lộ.

Chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ kiểu “bạn thân khác giới” suốt đại học đến khi đi làm.

Cho đến một năm trước, anh lại một lần nữa tỏ tình với tôi.

Lần này, tôi lập tức đồng ý.

Nhưng rồi nhiều ngày trôi qua, anh không hề liên lạc với tôi.

Cố Đình đang dùng hành động để nói với tôi rằng, anh sợ tôi rồi.

Mỗi dịp cuối năm, công việc lại bận rộn.

Tôi không muốn về nhà, vì mỗi lần về là lại phải đối mặt với anh.

Cho đến khi tôi nhận được một cuộc gọi như gáo nước lạnh tạt vào mặt, khiến tôi hoàn toàn tỉnh mộng.

“Tô Tiếu Tiếu, chúng ta là anh em chí cốt mà. Chuyện ngủ với nhau, em đừng nói với ba mẹ anh nhé. Xem như anh nợ em một ân tình.”

Đợi bao nhiêu ngày, mà đây là tất cả những gì anh muốn nói?

Khoé môi tôi nhếch lên một nụ cười giễu cợt, chẳng thể nào kìm lại nổi.

Ngay cả ông trời cũng đổ tuyết trắng xóa, như đang chế giễu tôi si tình không đúng lúc…

“Mai là giao thừa rồi, ba anh nhất định sẽ ép chúng ta đi xem mắt. Nhớ phải từ chối đấy nhé. Hạnh phúc cả đời anh nhờ em cả.”

Anh ta thậm chí còn thêm một câu:

“Làm bạn giường là đủ rồi, làm vợ thì hơi quá.”

“…Ể…”

Chỉ một chữ “ể” thôi, tôi đã nghe ra được sự chán ghét trong giọng anh ta.

Chuyện kết hôn với tôi, đối với anh ta rõ ràng là một điều đáng xấu hổ.

Trước cổng công ty có rất nhiều người, tôi dùng tay phải bấu chặt lòng bàn tay, cố gắng ghìm nước mắt đang chực trào ra.

“Biết rồi.”

Gió lạnh thổi tới, khiến tôi run cầm cập.

Đã một năm rồi.

Chúng tôi cùng nhau đi du lịch, xem phim, thuê phòng khách sạn. Chúng tôi từng hôn nhau ở những nơi lãng mạn, từng nắm tay nhau trước mặt bạn bè. Khi tôi ốm, dù có đang công tác xa, Cố Đình cũng sẽ lập tức quay về bên tôi, ôm tôi trong lòng với ánh mắt đầy xót xa.

Tôi vẫn luôn tưởng rằng… chúng tôi đang yêu nhau.

Thế mà vừa rồi, anh ta lại nói… tôi chẳng qua chỉ là bạn giường của anh ta!

2

“Tiếu Tiếu, giao thừa mà con vẫn tăng ca à?”

Chân trước vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy giọng mẹ của Cố Đình.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy ba mẹ tôi và cả nhà Cố Đình đang ngồi trên ghế sofa.

Cố Đình thấy tôi về, như thể đã quên sạch những gì vừa nói với tôi trước đó.

“Tiếu Tiếu à, con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, vẫn chưa yêu ai. Tụi ta nhìn con lớn lên từ bé, hay là con quen thử với Tiểu Đình nhà bác đi?”

Dì vừa kéo tay tôi, vừa dắt tôi về phía sofa.

Tôi biết dì thật lòng thích tôi.

“Mẹ à, mẹ lo chuyện bao đồng gì thế? Con với Tô Tiếu Tiếu là anh em chí cốt mà.”

Câu nói đó của Cố Đình như một mũi kim nhọn, đâm thẳng vào tim tôi, đau đến mức tôi muốn nghẹt thở.

Tôi nhìn người đối diện, không kiềm được nỗi buồn trong lòng, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt sắp sửa rơi xuống.

Anh ta còn ra sức ra hiệu cho tôi đừng nói gì.

Tôi hít sâu một hơi, cố nuốt ngược nước mắt trở lại.

“Dì ơi, Cố Đình nói đúng mà. Hơn nữa… anh ấy cũng không phải gu của cháu.”

Sắc mặt mọi người trên sofa lập tức thay đổi.

Đặc biệt là ba tôi, ánh mắt ông nhìn tôi như thể muốn xông tới tát cho một cái. Có lẽ ông thấy tôi khiến cả hai nhà mất mặt.

Mẹ tôi vội kéo ông lại, mắt lộ vẻ áy náy, vừa nhìn ba mẹ Cố Đình vừa nhỏ giọng:

“Chị à, là nhà em Tiếu Tiếu không có phúc phần.”

Lúc ăn tối, không ai nhắc gì đến chuyện xem mắt nữa.

Như mọi năm, giao thừa hai nhà vẫn ăn cơm tất niên cùng nhau. Ăn xong, ba mẹ tôi và ba mẹ anh ta lại bắt đầu đánh mạt chược. Tôi xem tivi được một lúc, rồi lặng lẽ về phòng.

“Tô Tiếu Tiếu, không phải em thích tôi sao? Sao tôi lại không phải gu của em hả?”

Tôi không biết Cố Đình đã theo vào phòng từ lúc nào, anh ta ép tôi vào tường, đôi mắt phừng phừng giận dữ nhìn chằm chằm tôi.

Nhìn anh ta lúc này, có một thoáng tôi ngỡ rằng… anh ta thật sự thích tôi.

Tôi lập tức đẩy anh ra, quay lưng đi, không muốn để anh thấy nước mắt sắp trào ra của tôi.

“Cố Đình, tôi chỉ xem anh là anh em.”

“Xem tôi là anh em mà cũng ngủ với tôi?”

Anh ta bóp cằm tôi, ánh mắt sắc như dao, nhìn tôi chẳng chút nể nang.

Câu này rõ ràng là anh ta từng nói. Giờ anh ta lại bày ra bộ dạng này là sao?

“Người lớn có nhu cầu sinh lý cũng bình thường thôi.”

“Tôi buồn ngủ rồi.”

Tôi không thèm để ý đến cơn giận sắp bùng nổ của anh ta, cởi áo khoác, leo lên giường nằm xuống, không nói thêm một câu nào nữa.

Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng nắm đấm đập lên tường, rồi là tiếng đóng cửa.

Anh ta đi rồi.

Có lẽ… từ lúc bắt đầu qua lại với anh ta, tôi đã sai rồi.

Cố Đình từng có bạn gái.

Đêm anh ta tỏ tình với tôi, họ vừa mới chia tay. Tôi biết rất rõ.

Nhưng vì mối tình đơn phương thuở thiếu nữ, vì khoảnh khắc trái tim cả hai cùng hướng về nhau, tôi đã cố lờ đi quá khứ ấy.

Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu, trong mắt anh ta, tôi chẳng qua cũng chỉ là “bạn giường” mà thôi.

Sáng hôm sau, Cố Đình gọi cho tôi mấy cuộc, tôi đều từ chối.

Tôi dọn dẹp phòng, gom hết mọi thứ liên quan đến Cố Đình.

Vừa định mang đi vứt, thì cửa mở ra.

Mẹ tôi bước vào, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi, rồi lại nhìn những món đồ trên tay tôi, kéo tôi ngồi xuống giường:

“Tiếu Tiếu, đây chẳng phải mấy món Tiểu Đình tặng con sao?”

“Mẹ, con chỉ thấy chúng không còn ý nghĩa gì nữa, muốn vứt đi thôi.”

“Tiếu Tiếu, chuyện tình cảm thì…”

“Mẹ. Con thật sự không sao.”

Tôi cố gắng nở một nụ cười, nhưng không hề biết rằng vẻ mặt mình lúc đó, trong mắt mẹ, còn khó coi hơn cả khóc.

Phải rồi…

Mẹ sao có thể không biết tôi thích Cố Đình?

Mỗi lần anh ta tặng tôi một món quà, tôi đều vui vẻ khoe với mẹ.

Bà… sao có thể không biết chứ…

3

Từ đêm Giao thừa hôm đó gặp lại Cố Đình, chúng tôi chưa từng gặp lại lần nào nữa.

Trong lòng tôi vẫn thấy buồn.

Thì ra, trong tim anh ta, tôi chẳng có chút vị trí nào.

Càng nghĩ lại, tôi càng thấy tiếc cho bản thân trước kia.

Lần gặp lại tiếp theo, tôi cứ tưởng mình đã dứt bỏ được mọi tình cảm dành cho anh ta.

“Tiếu Tiếu, em đừng bảo là vẫn còn giận đấy nhé?”

Anh ta cười cợt đi về phía tôi.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ Tết, trước cổng công ty đông người qua lại. Tôi hoàn toàn phớt lờ anh ta, rẽ sang hướng khác đi xuống hầm gửi xe.

“Tô Tiếu Tiếu, đứng lại đó cho tôi!”

Chân vừa bước tới đầu bậc thang, tôi lập tức khựng lại. Một luồng cảm xúc đau đớn dâng trào khiến tôi không thở nổi.

Tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình. Vừa gặp lại anh ta, tim tôi lại bắt đầu nhói lên.

Thấy tôi dừng bước, không chờ tôi đáp, anh ta tự nói luôn:

“Tiếu Tiếu, cô ấy quay về rồi. Giờ em đi với tôi tới trung tâm thương mại chọn đồ đi.”

Giọng anh ta đầy hưng phấn.

Tôi siết chặt nắm tay, cố nén xuống nỗi thất vọng trong lòng, xoay người nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi khẽ nhếch lên lạnh lùng:

“Cố Đình, cô ta quay lại thì liên quan gì tới tôi?”

“Tô Tiếu Tiếu, anh em chí cốt thì có thù qua đêm sao? Huống hồ, chúng ta còn là… bạn giường. Em nói xem có đúng không?”

“Xin lỗi, tôi đang bận đi xem mắt, không rảnh.”

Anh ta chết trân tại chỗ. Đến khi lấy lại tinh thần, tôi đã lên xe, phóng đi mất rồi.

Xem mắt chỉ là cái cớ.

Chân vừa bước vào nhà, Cố Đình cũng theo vào.

“Tô Tiếu Tiếu, em không phải bảo đi xem mắt sao? Sao lại quay về?”

Anh ta cố ý dùng giọng điệu khó ưa để trêu tức tôi.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã bắt gặp ánh mắt đắc ý của anh ta.

Như thể đang nói: người xem mắt của em đâu?

Lúc đó, mẹ tôi từ trong đi ra. Bà liếc nhìn tôi trước, rồi nở một nụ cười gượng gạo nhìn Cố Đình:

“Tiểu Đình này, hôm nay dì bận, không trò chuyện với con được đâu. Để hôm khác nhé.”

Bà cũng chẳng đuổi anh ta, chỉ nhẹ nhàng kéo tay tôi:

“Tiếu Tiếu, lên thay đồ đi con. Người ta sắp tới rồi đấy.”

Tôi lập tức hiểu ý bà, ngoan ngoãn lên phòng.

Khi thay đồ xong bước xuống, Cố Đình đã rời đi.

“Mẹ, con xin lỗi… làm mẹ lo lắng rồi.”

“Con ngốc này…”

“Mẹ à, hay là mẹ sắp cho con vài buổi xem mắt đi.”

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương xót, chậm rãi tiến lại gần, nắm chặt tay tôi, giọng đầy ấm áp:

“Tiếu Tiếu, muốn khóc thì cứ khóc đi. Mẹ lúc nào cũng ở đây.”

“Mẹ nói đúng, tình cảm không thể gượng ép. Cố Đình… anh ta không đáng để con như vậy.”

“Con muốn có một mối quan hệ thật lòng, hai người đều yêu thương nhau.”

“Được, được. Chỉ cần con vui, mẹ cũng vui.”

Cố Đình vẫn tiếp tục đến tìm tôi mỗi ngày.

Có lẽ trong mắt anh ta, chỉ cần anh ta mở lời, tôi sẽ lại như trước, tiếp tục ở bên anh ta.

Nhưng lần này, anh ta tính sai rồi.

Mẹ tôi thật sự đã nghe vào những gì tôi nói.

Từ sau khi về hưu, mẹ với ba vẫn luôn than buồn chán. Chuyện này như châm ngòi, khiến họ hào hứng như được truyền máu gà, mỗi ngày đều huy động mọi mối quan hệ để tìm cho tôi đối tượng phù hợp nhất.

Sau đó, Cố Đình dắt theo bạn gái cũ của anh ta đến tìm tôi.

“Chị chính là người anh Đình bảo là anh em chí cốt đó hả?”

Lâm Kiều Kiều là hoa khôi thời đại học.

Khi ấy, ai cũng nói tôi với Cố Đình là một cặp, nhưng tôi biết sau lưng họ đều bàn rằng: Cố Đình và cô ta mới là trai tài gái sắc.

Năm ba đại học, Cố Đình bắt đầu giữ khoảng cách với tôi. Tôi cũng từ miệng người khác mới biết, anh ta đã có bạn gái.

Tôi liền giấu đi tình cảm của mình, không còn chủ động liên lạc với anh ta nữa.

Mỗi lần gặp, tôi đều tìm cách tránh mặt.

Mà anh ta thì chưa từng quan tâm. Lúc tỏ tình, tôi mừng đến mức không kịp suy nghĩ, cứ ngỡ hạnh phúc cuối cùng cũng đến.

Chúng tôi bên nhau được một tháng, một lần say rượu, không kiềm chế được, chúng tôi ngủ với nhau.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa chúng tôi tiến triển vùn vụt.

Những chuyện cặp đôi nên làm, chúng tôi đều đã làm.

Tôi cứ ngỡ hai đứa sẽ mãi như vậy, thậm chí còn có thể kết hôn.

Nào ngờ… chỉ một cuộc điện thoại của ba tôi, tất cả sụp đổ.

“TÔ TIẾU TIẾU!”

Câu gào giận dữ của Cố Đình kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức.

Khoảng thời gian này, tôi đã thực sự buông bỏ anh ta.

“Chúc mừng chúc mừng, tôi đang đợi người. Làm ơn tránh ra một chút.”

Sắc mặt Cố Đình lập tức sầm lại, không thèm quan tâm đến việc Lâm Kiều Kiều vẫn đang đứng bên cạnh, túm chặt lấy tay tôi, mắt rực lửa:

“Tô Tiếu Tiếu, em lén lút sau lưng tôi đi tìm đàn ông khác à?!”

“Cố Đình, tôi tìm đàn ông thì có liên quan gì đến anh không?”

“Tô Tiếu Tiếu, em đừng quên, chúng ta—”

“Chúng ta thì sao?”

Tôi mạnh mẽ hất tay anh ta ra, quay sang nhìn Lâm Kiều Kiều mà nói.

Miệng anh ta vừa há ra, rốt cuộc cũng không nói thêm được gì.

Ngay lúc ấy, những tiếng hét to từ đằng xa vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh…