Chương 1

Cập nhật: 5 ngày trước

1

Tôi đúng kiểu gặp may kiểu cứt chó.

Mua vé số trúng ngay năm chục tỷ.

Việc đầu tiên sau khi trúng là quất liền hai chục tỷ mua một căn biệt thự siêu to xây sẵn.

Rồi tôi đón ba mẹ dưới quê lên ở để hưởng sung sướng.

Ai ngờ hai người vẫn còn giữ tư tưởng cũ, cứ nằng nặc đòi tìm người coi phong thủy.

Mà vừa coi xong là ra chuyện liền.

Người đầu tiên bảo căn biệt thự bị ai đó bày trận hao tài, không có cách hóa giải.

Người thứ hai thì nói bị sắp trận phá vận, cũng không gỡ được.

Người thứ ba chỉ lắc đầu thở dài, không nói một câu, vậy mà nhìn phát là hiểu rồi.

Ba mẹ tôi bắt đầu hoảng, vội lấy cái phong cách nhà giàu mới nổi ra, dúi cả cọc tiền vào tay ông thầy, “Thầy ơi, thầy nhất định phải giúp tụi tôi!”

Ông thầy nhận tiền, xoa râu một cách huyền bí, nói: “Tuy tôi không giải nổi, nhưng tôi biết có người có thể. Người này là số một trong giới huyền học, chỉ cần là chuyện phong thủy, không gì hắn không xử lý được.”

Rồi ông để lại số điện thoại rồi chuồn mất.

Tôi lập tức lấy máy gọi ngay, “Alo…”

Chưa kịp nói hết câu thì bên kia cắt ngang: “Một lần một trăm triệu.”

“Một trăm triệu??? Thôi khỏi, cảm ơn.”

Tôi cúp máy luôn.

Thà xui còn hơn bỏ ra từng đó tiền.

Mà nói chứ, giọng ông đó nghe cũng hay phết.

Trầm, có chút nam tính, còn thấy quen quen nữa?

2

Cả đời sống cần cù thật thà, ba mẹ tôi vẫn không chấp nhận nổi cái giá trên trời 100 triệu, nên cũng không nhắc gì chuyện thuê thầy phong thủy nữa.

Ngay trong ngày hôm đó, mẹ tôi đi chợ bị móc ví, mất tiền.

Tôi ra cửa thì dẫm ngay một bãi cứt chó, đúng kiểu vận đen tới tấp.

Mấy lời thầy phong thủy nói, không trật đi đâu được.

Tôi nhìn đế giày, quay sang đứa con gái bốn tuổi đang đứng kế bên, hai mẹ con nhìn nhau.

“Mẹ ơi, hay là mình bỏ ra 100 triệu đi?”

Biệt thự hai chục tỷ còn dám mua, thì chẳng lẽ lại tiếc 100 triệu?

Nghĩ vậy, tôi lại gọi cho ông thầy huyền học kia.

Không ngờ bên kia hét giá còn kinh hơn.

“Hai trăm triệu!”

Tôi vừa định dập máy thì đầu dây bên kia nói tiếp, “Lần sau gọi tới là ba trăm.”

Tôi nghiến răng, “Hai trăm thì hai trăm!”

Sáng sớm hôm sau, cả nhà tôi đã đứng sẵn trước biệt thự đón thầy phong thủy.

Không còn cách nào khác, đêm qua biệt thự có chuyện, giống như bị ma quấy, cả nhà tôi thức trắng đêm.

Chỉ còn biết trông chờ thầy đến cứu mạng.

Đang còn ngáp ngắn ngáp dài thì một chiếc Maserati dừng lại trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông mặc đạo bào, khí chất phiêu dật bước xuống từ xe.

“Thầy, mời vào.” Tôi nở nụ cười lấy lòng với ông thầy.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi nhìn rõ mặt ông ta, nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.

“Là… là anh?!”

Lăng Độ.

Bạn trai cũ bị tôi đá năm năm trước.

Nghe nói sau khi chia tay với tôi, hắn ra nước ngoài.

Sao giờ lại gặp lại, mà còn là thầy phong thủy?

3

So với tôi đang kinh ngạc thì Lăng Độ bình thản hơn nhiều.

Trên gương mặt điển trai của hắn không có chút biểu cảm, ánh mắt lướt qua tôi, nhìn về phía biệt thự phía sau.

“Biệt thự không có vấn đề gì về phong thủy.”

Rồi hắn quay sang nhìn tôi, “Có vấn đề, là cô.”

Ánh mắt sâu hút của hắn như xuyên thẳng qua người tôi, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó khác thường, lạnh sống lưng thật sự.

Nhưng mà, nói tôi có vấn đề là tôi khó chịu rồi đó!

Anh mới là người có vấn đề á!

Tôi bực trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Lỡ hắn nhớ tôi từng đá hắn, quay đầu bỏ đi thì nguy.

Lăng Độ lại nhìn sang ba mẹ tôi.

Ánh mắt chỉ dừng lại một chút rồi rời đi.

Cuối cùng, hắn nhìn tới đứa con gái đứng cạnh tôi — nét mặt hắn lần đầu thay đổi.

Lông mày nhíu chặt, ngón tay khớp xương rõ ràng bắt đầu bấm.

Đúng lúc tôi đang lo không biết con gái mình có bị gì không, hắn khẽ mở miệng: “Tính ra… đứa nhỏ này… là con tôi?”

Đầu tiên là sững sờ, rồi khuôn mặt Lăng Độ lập tức tràn đầy giận dữ.

“Tô Diệu Diệu, em dám giấu tôi sinh con của tôi?”

4

Nếu nói trước đó tôi còn nghi ngờ năng lực của Lăng Độ, thì giờ phút này, tôi hoàn toàn câm nín.

Thụy Bảo lớn lên giống tôi, tôi cứ nghĩ Lăng Độ sẽ không nhận ra, nên không dặn con né tránh.

Ai ngờ hắn lại tính ra thật!

Tôi cuống đến hoảng, nhưng vẫn cố phủ nhận: “Thụy Bảo nhà tôi không phải con anh! Tôi cứ tưởng anh giỏi lắm, ai ngờ chỉ là đồ bịp bợm!”

“Loại người như anh tôi cũng chẳng dám dùng nữa, đi đi! Tiền cọc tôi không cần.”

Tôi hoảng hốt đẩy hắn ra cửa.

Đang từ trạng thái ngồi hóng chuyện, mẹ tôi lập tức phản ứng, “Diệu Diệu à, Thụy Bảo mà ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến chiều cao đấy!”

Một câu khiến tôi nghẹn lời.

Bà lại quay sang hỏi Lăng Độ: “Thầy ơi, vậy vấn đề trên người con bé Diệu Diệu có giải được không?”

“Giải được.” Lăng Độ gật đầu, “Tôi sẽ ở đây một thời gian, cho đến khi tìm ra căn nguyên và xử lý triệt để.”

“Vậy tốt quá! Để tôi chuẩn bị phòng cho thầy.” Mẹ tôi vừa quay người vào nhà, Lăng Độ nói thêm:

“Cho tôi ở chung phòng với Tô Diệu Diệu là được.”

“Hả?”

Trước ánh mắt nghi hoặc của mẹ tôi, hắn mím môi nói: “Như vậy mới tiện cho tôi tìm ra nguyên nhân.”

“À à à.” Mẹ tôi lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa.

Tôi khoanh tay trước ngực phản đối, “Tôi không đồng ý! Trai gái chưa cưới mà ở chung phòng thì còn ra thể thống gì?”

“Hừ.” Lăng Độ khẽ cười lạnh, “Vậy tối nay cô có bị ma nhập cũng đừng tìm tôi.”

“Tôi không thèm tìm thì thôi! Ai sợ ai?” Đêm qua biệt thự cũng bị quấy rồi, tôi vẫn chịu được đấy thôi?

5

Và thế là, Lăng Độ chính thức dọn vào nhà tôi.

Vừa kéo vali vào phòng khách, sau lưng hắn, ba mẹ tôi và Thụy Bảo đã lập tức vây lấy tôi.

“Diệu Diệu, thầy Lăng thật sự là ba của Thụy Bảo à?”

“Không phải.” Tôi đáp không chần chừ.

Ai ngờ cả ba người đồng thanh: “Không tin!”

“Thụy Bảo nhà mình giống thầy Lăng y chang, từ lông mày đến ánh mắt…”

“Còn cả làn da trắng hồng của con bé. Diệu Diệu à, hồi nhỏ con đen như cục than, sao con gái con lại trắng thế?”

Ba mẹ tôi kẻ tung người hứng, Thụy Bảo đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.

Thật ra Thụy Bảo với Lăng Độ chỉ hơi hơi giống nhau, mà bị mấy người này nói riết, tôi cũng tưởng hai người được đúc từ cùng một khuôn.

Bất lực quá, tôi cắn răng nói: “Được rồi, Lăng Độ chính là ba con bé.”

Vừa nghe xác nhận, ánh mắt ba mẹ tôi sáng rực như đèn pha.

Tôi lập tức cảm thấy điềm xấu, vội vàng nói thêm: “Nhưng Thụy Bảo là một tay tôi nuôi lớn, ai cũng không được giành con với tôi!”

“Ngốc à, kể cả anh ta có muốn giành thì tụi này cũng đâu có đồng ý! Ý ba mẹ là, nếu có quan hệ như vậy rồi thì cái giá hai trăm triệu, có thương lượng được không?”

Không thể không nói, ba mẹ tôi đúng là thiên tài tiết kiệm.

“Lúc trước con đá hắn, lỡ đâu hắn thù con thì sao? Không tăng giá là mừng rồi, còn đòi giảm? Mơ đi!”

Tôi lập tức bóp chết cái ý định đó của ba mẹ từ trong trứng nước.

Buổi tối, mẹ nấu cơm xong, bảo tôi gọi Thụy Bảo và Lăng Độ xuống ăn.

Tôi tìm quanh lầu mới thấy Thụy Bảo.

Nó đang ở trong phòng của Lăng Độ.

Không chỉ thế, lúc tôi tới cửa phòng, vừa vặn nghe thấy tiếng Thụy Bảo gọi: “Ba ơi!”

6

Tôi chỉ cảm thấy nghẹn thở, trước mắt tối sầm lại.

Hu hu hu…

Đứa con tôi nuôi nấng bao năm, giờ bị người ta nhẹ nhàng một câu giành mất.

Tôi đang khổ sở thì Thụy Bảo đi tới nắm lấy tay tôi.

Tôi cúi người xuống thì nghe nó thì thầm: “Mẹ ơi, ông bà kêu con đi mặc cả với thầy Lăng. Thầy nói, chỉ cần con gọi một tiếng ‘ba ơi’, là cho con một triệu.”

“Thụy Bảo,” tôi nhìn nó với vẻ không đồng tình, “Sao có thể cúi đầu vì tiền dễ dàng thế được?”

“Nhưng mà mẹ ơi, con gọi đến một trăm tiếng rồi…”

Một tiếng một triệu, gọi một trăm tiếng là… 100 triệu?!

Giỏi lắm!

Tôi lập tức mừng rỡ, bế Thụy Bảo lên, “Chụt!” một cái, “Không hổ là con mẹ!”

“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng thêm nữa để thầy Lăng nhận nuôi tụi mình…”

Lần này, chưa nói hết câu thì tôi đã ngắt lời, “Không được gọi là thầy Lăng, phải gọi là ‘ba ơi’.”

Trên bàn ăn, tôi nói với Thụy Bảo: “Con được gắp đồ ăn ba lần.”

Biết ý, Thụy Bảo cầm đũa gắp lia lịa thức ăn cho Lăng Độ.

Tiếp theo, trên bàn ăn liên tục vang lên tiếng gọi ngọt như mía lùi:

“Ba ơi, ba ăn miếng sườn này đi…”

“Ba ơi, ăn tí rau xanh nữa nha…”

“Ba ơi, cái khoai tây nghiền này ngon lắm đó…”

Tôi nhìn con bé hiếu thảo, mặt đầy yêu thương.

Dù biết hai mẹ con tôi đang có mục đích, nhưng vẻ mặt luôn lạnh như tiền của Lăng Độ cũng thoáng ý cười.

“Cảm ơn Thụy Bảo.”

Ngược lại, hắn gắp một đũa thức ăn, vòng qua Thụy Bảo, gắp vào bát tôi: “Mẹ con bé cũng phải ăn nhiều vào.”

Hành động quen thuộc như thể chúng tôi là một gia đình thật sự.

Tôi lúng túng khẽ ho một tiếng, vùi đầu ăn lấy ăn để.

Một bên, ba mẹ tôi ngồi nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.

Tôi gần như đoán được họ đang nghĩ gì: Gì thế này?

Mới nãy Diệu Diệu còn ghét bỏ Lăng Độ, sao quay đi quay lại đã để con bé gọi ba luôn rồi?