Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1.

Ngày nhận được thư báo trúng tuyển của trường mơ ước, ba mẹ tôi phấn khích tột độ.

Ba tôi vừa cười vừa gọi cả họ đến ăn mừng:

“Con gái nhà họ Nguyễn ta sắp thành tiến sĩ đầu tiên rồi nha!”

“Mẹ gửi cho con năm trăm vạn trước, thiếu thì cứ nói với ba mẹ, ra ngoài đừng để bản thân phải chịu thiệt!”

Tôi thành “đại gia nhỏ”, ôm điện thoại nhảy chân sáo quanh phòng.

Từng Hạo kéo cổ áo tôi lại, “Em nhảy cái gì thế?”

Tôi dúi thư báo trúng tuyển vào mặt anh ta, “Em đậu rồi! Em đậu rồi! Em đậu rồi nè!”

Tôi nghĩ anh sẽ vui mừng như tôi, ai ngờ chỉ liếc một cái rồi hỏi lạnh tanh:

“Đi Anh học tiến sĩ, tốn bao nhiêu tiền?”

Tôi tính nhẩm, “Cỡ một, một hai trăm vạn là đủ.”

Anh im lặng.

Tôi tưởng anh lo chi phí, liền sà vào vai anh thì thầm:

“Không sao đâu, ba mẹ em vừa chuyển cho em năm trăm vạn rồi.”

Anh giật mình, run lên thấy rõ, “Ba mẹ em cho em năm trăm vạn??”

“Ừa, còn bảo xài hết thì cứ xin tiếp.”

Tôi vỗ vỗ lưng anh: “Đi ăn mừng nha! Bữa này phải hoành tráng!”

Tôi tung tăng bước đi, không hề để ý nét mặt anh đang từ sốc chuyển sang tối sầm.

Trong bữa ăn, tôi thao thao kể về những viễn cảnh du học lý tưởng.

Còn anh thì hiếm khi lên tiếng, đáp lại cho có.

Tôi ngạc nhiên, “Sao vậy?”

Anh đặt dao nĩa xuống, nhìn tôi rồi cười:

“Ninh Ninh à, đừng đi du học nữa, được không?”

“Gì cơ? Nhưng anh từng nói ủng hộ em mà?”

Khi tôi nộp hồ sơ học tiến sĩ, chính anh là người giúp tôi tìm tài liệu, chọn giáo sư.

“Qua Anh học tiến sĩ không đáng. Học xong về nước thì làm được gì? Chưa chắc tìm được việc tốt.”

Anh nắm tay tôi, vuốt ve nhẹ nhàng:

“Hay là lấy năm trăm vạn đó đặt cọc mua nhà, tụi mình cũng bên nhau lâu rồi, nên có một mái ấm.”

Lời anh như gáo nước lạnh dội tắt hết niềm hân hoan nguyên buổi chiều của tôi.

Bỏ học, mua nhà?

Tôi rút tay về, “Anh muốn em vừa ra trường đã gánh khoản vay ngân hàng à?”

Anh đáp nhanh như chớp:

“Vậy nhà đứng tên anh, anh trả góp. Tiền sửa sang cũng anh lo.”

Tôi trừng mắt nhìn:

“Em bỏ năm trăm vạn mua nhà rồi ghi tên anh???”

Anh khựng lại, hình như nhận ra đề nghị này hơi kỳ cục.

Ngay lập tức anh lấy lại phong độ, làm bộ dịu dàng:

“Thì tụi mình cũng sẽ cưới mà, tên ai chẳng như nhau. Em không muốn gánh nợ, để anh lo.”

“Em không muốn có nhà riêng cho hai đứa à? Nuôi mèo nè, mua máy chiếu, tối nằm coi phim cùng nhau…”

Tôi suýt không kìm được, muốn tát ngay cái bản mặt diễn sâu kia.

Nhưng tôi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, từng chữ rành rọt:

“Không. Muốn.”

Gương mặt Từng Hạo như nứt ra, “Tại sao? Em không muốn ghi tên anh?”

“Chúng ta yêu nhau lâu như vậy rồi, anh không thấy em đối xử với anh thế nào sao? Nếu thật lòng yêu một người, đâu cần so đo mấy chuyện đó chứ?”

“Nguyễn Ninh, em như vậy khiến anh thật thất vọng.”

Anh bắt đầu lên lớp.

Từng Hạo không gào thét, nhưng luôn tỏ vẻ tôi không hiểu chuyện, giọng điệu đầy giáo huấn.

Mùi PUA (tâm lý thao túng) nồng nặc khiến tôi mất hết cảm giác thèm ăn.

“Cũng được thôi.” Tôi cười, “Vậy anh mua tặng em chiếc nhẫn kim cương 10 carat đi.”

Anh đơ ra, “Anh… sao phải mua nhẫn cho em?”

“Ờ.” Tôi rút khăn giấy lau miệng, giọng đầy châm chọc “Vậy tại sao em phải mua nhà cho anh?”

Tôi đứng dậy bỏ đi.

“Phần còn lại anh ăn đi. Em no rồi.”

2

Tôi tức điên gọi xe trở về ký túc xá.

Nhà Từng Hạo không khá giả, nhưng anh ta chăm chỉ, lại đối xử với tôi rất tốt, nên trước giờ tôi chưa từng coi đó là vấn đề. Tôi luôn nghĩ, hai người bên nhau, điều quan trọng nhất là biết chia sẻ và thấu hiểu.

Nhưng những lời vừa rồi khiến tôi cảm thấy anh ta thật xa lạ.

Tôi chưa từng đòi hỏi gì về tiền bạc, vậy mà anh ta lại có thể thản nhiên chìa tay ra đòi hỏi như thế?

Tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường.

Điện thoại rung lên hai cái.

Từng Hạo nhắn:

“Ninh Ninh, anh xin lỗi.”

“Hôm nay là lỗi của anh, làm em buồn. Lẽ ra anh nên cùng em ăn mừng.”

“Tha lỗi cho anh nha, mai mình đi chơi được không?”

Anh ta gửi kèm hai tấm vé Disney.

Tôi chột dạ.

Số tiền mua vé này, với anh ta không hề nhỏ.

Tốc độ xin lỗi rồi bù đắp nhanh như vậy khiến tôi bỗng thấy nghẹn lòng.

Sáng hôm sau, Từng Hạo đã đứng dưới ký túc xá chờ tôi, còn mua cả bữa sáng.

Vào công viên, tôi mới nhận ra anh ta chuẩn bị khá kỹ, hầu như chẳng phải xếp hàng lâu, trải nghiệm rất tốt.

Anh ta luôn cầm ô, xách ba lô giúp tôi, dáng vẻ ân cần đến tận răng.

Tôi nhìn mồ hôi rịn trên trán anh ta, thấy cơn giận hôm qua cũng nguôi ngoai phần nào.

Nghĩ tích cực một chút, có khi anh ta chỉ buột miệng nói vậy, chứ đâu có thật sự muốn tôi mua nhà cho.

Chơi nguyên một ngày, tôi bắt đầu mỏi, anh ta nói:

“Anh biết gần đây có chỗ hay lắm, mình ghé xem nha?”

Tôi cứ tưởng anh ta định rủ tôi đi quán cà phê hay nhà hàng, ai ngờ lại lên thẳng tàu điện ngầm, đến một khu dân cư.

Tôi thấy lạ, hỏi:

“Chỗ này là đâu vậy?”

Anh ta lấp lửng:

“Đến rồi em sẽ biết.”

Tôi mù tịt đi theo vào một căn hộ.

Đúng lúc mặt trời lặn, vừa vào phòng khách, tôi đã bị ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ lớn thu hút.

“Wow…”

Gió nhẹ thổi tung rèm, lướt qua mặt tôi.

Từng Hạo vòng tay ôm từ phía sau.

“Ninh Ninh, em thích chỗ này không?”

Tôi bất giác gật đầu.

“Vậy tụi mình mua chỗ này nha?”

Tôi lập tức đứng chết trân tại chỗ.

“Căn này giá chỉ có năm trăm mười vạn, mình hoàn toàn có thể mua. Nếu em không thích thiết kế sẵn của chủ đầu tư, tụi mình mua căn trên tự sửa cũng được.”

“Ở đây gần công ty anh, sau này em cũng có thể tìm việc gần đó. Anh để ý khu này lâu rồi, không có lựa chọn nào tốt hơn đâu.”

Tôi lập tức đẩy anh ta ra.

Từng Hạo cụp mắt nhìn tôi, lúc đó tôi mới hiểu, cả ngày hôm nay anh ta đều chuẩn bị cho giây phút này.

Chiều chuộng, săn sóc, làm tôi mềm lòng, rồi dẫn đến đây để tôi thấy căn hộ “anh ta chọn” tốt thế nào.

Một màn tính toán kỹ lưỡng.

Tôi giận đến sôi máu.

“Tôi đã nói rõ hôm qua rồi! Tôi không mua! Tôi phải đi du học tiến sĩ!! Anh không nghe thấy à?!”

Anh ta hơi cau mày.

“Anh không hiểu, Ninh Ninh, sao em nhất định phải học tiến sĩ?”

“Em không học trong nước, mà phải đi nước ngoài học chương trình đắt đỏ, phải tiêu cả đống tiền. Ừ thì gia đình em khá, có thể chu cấp, nhưng em không thấy lớn từng này rồi mà còn tiêu tiền ba mẹ là đáng xấu hổ sao?”

“Hơn nữa, con gái học cao để làm gì? Cuối cùng chẳng phải cũng phải về chăm lo gia đình à? Mấy cái học vị, danh hiệu đó chỉ có đàn ông mới cần thôi.”

“Giờ mình còn trẻ, là thời điểm tốt nhất để kết hôn, sinh con. Đến khi em học xong tiến sĩ thì mấy tuổi rồi? Khi đó sức khỏe, thể lực đều kém đi, hồi phục chậm, nuôi con cũng cực hơn.”

“Em chỉ biết lo cho bản thân, không hề nghĩ tới thực tế, em thật sự…”

Anh ta cố tỏ ra mình đang lo cho tôi một cách cao cả.

Tôi suýt nữa muốn nôn.

“Anh thích vậy thì tự bỏ tiền ra mà mua! Có mỗi năm trăm ba mươi vạn thôi, thiếu gia nhà họ Từng chắc không đến nỗi không kham nổi chứ?!”

Từng Hạo nắm chặt tay, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Anh ta tự ti vì hoàn cảnh gia đình, nên càng dễ bị chạm nọc với những lời như vậy.

Tôi cười lạnh:

“Anh muốn tôi bỏ năm trăm vạn mua nhà, còn phải là căn gần công ty anh, rồi bỏ cả tương lai để lấy anh, sinh con cho anh nữa? Từng Hạo, sao trước giờ tôi không phát hiện ra anh tự tin hão đến vậy nhỉ?”

“Cứ ăn với lấy, tưởng tôi là cán bộ giảm nghèo chắc?!”

Mặt anh ta tái nhợt, nhưng vẫn cố nén giận, hít sâu rồi đưa tay định ôm tôi:

“Anh không có ý đó, em hiểu lầm rồi. Anh chỉ lo cho sức khỏe của em thôi.”

Tôi đẩy anh ta ra thật mạnh.

“Cút! Anh đừng có giả nhân giả nghĩa nữa! Tưởng tôi ngu chắc?!”

“Tôi nói cho anh biết, kể cả tôi không đi học tiến sĩ, thì số tiền này cũng là ba mẹ tôi cho! Không dính dáng gì tới anh hết!!”

“Đừng có thò tay quá dài! Đừng mơ tưởng tới thứ không thuộc về mình!!”

Tôi sập cửa bỏ đi.

3

Tôi chạy thẳng về nhà.

Mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy tôi mở cửa bước vào.

“Ủa, sao con lại về đột ngột vậy, cưng?”

Tôi lao vào lòng bà.

“Mẹ!!!”

Tôi không thể ngờ người mà tôi thích suốt bao lâu nay lại tính toán với tôi đến mức đó, tim đau như bị ai bóp nghẹt.

Tôi kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.

Càng nghe, mặt bà càng tối sầm.

Trước giờ mẹ vốn không thích tôi yêu Từng Hạo, nhưng vì tôi kiên quyết, bà cũng không nói gì.

Nhưng lần này rõ ràng đã chạm đến giới hạn của bà.

Mẹ ôm tôi lại, giọng nghiêm túc hơn hẳn.

“Ninh Ninh, nghe mẹ nói. Con là bảo bối của ba mẹ. Cả đời ba mẹ phấn đấu cũng chỉ để con không phải bận tâm mấy chuyện thực tế, được sống vui vẻ tự do.”

“Ba mẹ chỉ có một mình con. Tiền ba mẹ sau này cũng là của con hết. Dùng tiền của mình thì có gì mà phải xấu hổ? Lúc nó bắt con mua nhà thì sao không thấy xấu hổ?”

“Quá đáng thật! Nó lấy đâu ra cái mặt dày đó?!”

“Với lại, con gái thì sao? Ai nói con gái không thể học tiến sĩ? Ai quy định phụ nữ phải ở nhà làm nội trợ? Con cũng có ước mơ, có tham vọng, hơn nữa học hành là chuyện khiến người ta hạnh phúc.”

“Nó nói con đang ở độ tuổi sinh nở tốt nhất? Vậy thì tuổi này làm gì mà chẳng tốt? Đâu có lý do gì phải hy sinh tương lai cho chuyện đó. Chưa nói đến chuyện con có muốn sinh con không, mà nếu sau này con thật sự muốn, mẹ sẽ lo cho con bệnh viện tốt nhất, chăm sóc hậu sản tốt nhất.”

“Những điều đó hoàn toàn không đáng để con từ bỏ.”

Lời mẹ khiến tôi cảm động phát khóc.

Cảm giác được gia đình hậu thuẫn và nâng đỡ thật sự là hạnh phúc không gì sánh bằng.

Tôi ôm cổ mẹ, hôn chụt một cái lên má bà.

“Mẹ ơi mẹ là nhất!!! Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất thế giới!!!”

Mẹ cười, gõ nhẹ mũi tôi.

“Cái thằng bạn trai của con, chỉ vì được con thích mà đã dám chỉ đạo cả cuộc đời con…”

“Nó nghĩ nó là ai?” Tôi lôi điện thoại ra. “Con chia tay với nó luôn đây!”

Mẹ giữ tay tôi lại.

“Khoan đã. Nếu con nói ngay bây giờ, nó nhất định lại dây dưa không dứt đâu.”

Tôi chợt nhớ tới lần trước tôi với Từng Hạo cãi nhau to, tôi chặn hết liên lạc, thế mà hắn ta ngồi chờ dưới ký túc cả tháng trời, khiến các bạn trong trường bàn tán xôn xao.

Cuối cùng tôi chịu không nổi, lại phải nhượng bộ.

Mẹ cũng từng nghe tôi kể chuyện đó.

“Để mẹ lo vụ này cho.”

Tôi kéo tay áo mẹ.

“Mẹ định làm gì vậy?”

Mẹ cười gian.

“Nó muốn nhà đúng không?”