Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01
Nghe anh ta nói xong, suýt chút nữa tôi bật dậy khỏi sofa, quay đầu ngạc nhiên: “Mượn 200 ngàn á?”
Bạn trai tôi, Lục Kỳ Hoa, gật đầu, mỉm cười: “Anh nhớ em từng được thưởng Tết 35 ngàn, hai năm nay mỗi tháng lương cũng hơn 10 ngàn, ba mẹ còn hay cho thêm tiền, chắc cũng để dành được tầm 200 ngàn rồi ha?”
Tôi nghe xong thấy khó chịu trong lòng, vô thức từ chối: “À… ngại quá, em không có nhiều tiền vậy đâu. Nếu chị anh muốn mua nhà, chắc nên hỏi người khác thì hơn?”
Lục Kỳ Hoa liền sán lại gần, khuôn mặt điển trai nở nụ cười dịu dàng: “Thanh Thanh, giúp một tay đi mà, anh rể bị kẹt vốn trong thị trường chứng khoán, chờ hai tháng nữa gỡ được thì trả lại em. Họ không thiếu tiền đâu, chỉ là kẹt tiền mặt chút xíu thôi, em cho mượn một chút nhé?”
Anh ấy vừa làm nũng vừa xoa vai bóp cổ cho tôi, lấy lòng đủ kiểu.
Trước giờ, lần nào tôi cũng mềm lòng mà cho mượn.
Nhưng lần này là hai trăm ngàn đó!
Không phải vài trăm, vài nghìn, hay mười mấy nghìn như trước.
Muốn tôi cho mượn từng ấy tiền một lượt, thật sự tôi không cam lòng.
Nhưng từ chối thẳng thì tôi lại thấy ngại.
Tôi lảng tránh ánh mắt, dán mắt lên màn hình tivi rồi cứng nhắc chuyển chủ đề: “Ôi, anh nhìn kìa, họ hôn nhau rồi, ngọt ngào quá chừng luôn!”
Trên tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm lãng mạn, nam nữ chính đẹp đôi, yêu nhau đắm đuối.
Cũng giống như tôi và Lục Kỳ Hoa ngoài đời.
Anh ấy bình thường rất cưng chiều tôi, dịu dàng chu đáo, thường gửi hoa và bánh đến công ty khiến tôi vừa cảm động vừa nở mày nở mặt.
Bọn tôi là cặp đôi được nhiều người ngưỡng mộ.
Giống như một cặp đôi trong phim thần tượng.
Chỉ là… mấy cặp đôi trong phim thần tượng không hay cãi nhau vì tiền như bọn tôi.
Mà nói chính xác hơn là tôi một mình thấy khó chịu, vì anh ấy mượn tiền tôi quá nhiều.
Lúc đầu, khoảng một tháng anh ấy mượn một lần.
Số tiền cũng không lớn.
Tôi nhớ lần đầu tiên là mượn 200 tệ.
Hôm đó anh ấy đưa tôi đi chơi, buổi tối ghé cây xăng đổ xăng.
Anh bảo trong ví điện tử hết tiền, hỏi mượn tôi 200.
Tôi không nghĩ nhiều, chuyển khoản ngay lập tức.
Hôm sau anh trả lại.
Sau đó, số lần anh mượn dần nhiều hơn.
Vẫn là những khoản nhỏ, vài trăm, vài nghìn, lần nhiều nhất là 20,000.
Lần nào cũng trả.
Yêu nhau được hơn nửa năm, tần suất anh ấy mượn tiền ngày càng tăng, bình quân ba ngày mượn một lần.
Tần suất như vậy, dù có trả đúng hạn cũng khiến tôi thấy phiền.
Ba tháng trước, Lục Kỳ Hoa dẫn tôi đi gặp chị gái anh ấy.
Chị ta là người khá nhiệt tình, bọn tôi nói chuyện cũng hợp gu.
Không bao lâu sau, chị ấy cũng bắt đầu mượn tiền tôi, giờ còn đòi mượn hẳn 200 ngàn!
Lục Kỳ Hoa lại sán đến, nắm tay tôi lắc lắc: “Thanh Thanh~ Cho mượn chút thôi mà~”
Tôi thấy chuyển đề tài không hiệu quả, bèn nhẹ nhàng nói: “Kỳ Hoa à, không phải em không muốn cho mượn, mà là thật sự em không có nhiều tiền như vậy.”
Lục Kỳ Hoa không giận.
Anh ấy vốn rất hiếm khi tức giận, vẫn tươi cười hỏi lại: “Thật không đó?”
Tôi nói: “Thật đó. Em tuy có thưởng Tết, lương cũng tạm ổn, nhưng chi tiêu hàng ngày cũng nhiều lắm, chẳng tiết kiệm được bao nhiêu đâu.”
Để chứng minh mình không có tiền, tôi liệt kê vài món đồ đắt tiền từng mua.
Rồi chạy vào phòng lấy ra chiếc túi nhái 1,800 tệ mới mua, giả vờ nói đó là hàng thật.
“Anh xem nè, em vừa mới mua cái Chanel này, hơn 50 ngàn đó, giờ thật sự không còn tiền.”
Lục Kỳ Hoa làm vẻ mặt ngạc nhiên: “Uầy, có tiền mua túi 50 ngàn, mà không có tiền cho anh mượn nha~”
Câu đó khiến tôi hơi khó chịu, bèn giải thích: “Túi là em nhắm mua từ trước rồi. Em đâu biết chị anh muốn mượn tiền chứ. Nếu biết, chắc chắn em không mua đâu.”
Tôi vốn là người hơi sĩ diện, nhưng không phải kiểu tiêu xài hoang phí.
Thực ra tôi rất thích chiếc túi đó, nhưng vì quá mắc nên chần chừ suốt cả tháng.
Cuối cùng quyết định mua bản nhái để thử trước. Nếu dùng một thời gian mà vẫn thích, tôi sẽ mua hàng thật. Nếu không thì thôi.
Lục Kỳ Hoa nói: “Thật không? Nếu có tiền thì em sẽ cho anh mượn chứ?”
Tôi gật đầu, đáp: “Ừ, đúng vậy.”
Lục Kỳ Hoa cười tươi, bất ngờ cầm lấy điện thoại của tôi đang để trên bàn trà, lắc lắc và nói: “Vậy thì chúng ta cá cược đi. Nếu trong WeChat và Alipay của em có 200 ngàn, thì cho chị mượn. Nếu không có thì anh không nhắc đến nữa, được không?”
Tim tôi thót lên, vội vàng lao đến giật lại điện thoại: “Anh làm gì thế?”
Lục Kỳ Hoa tránh né.
Trong lúc giằng co, ứng dụng chiếu màn hình từ điện thoại tôi lên tivi bất chợt bị ngắt, bộ phim thần tượng ngọt ngào trên tivi cũng đột ngột dừng lại.
Lục Kỳ Hoa lùi lại về phía phòng khách, cười hí hửng, mở điện thoại của tôi, tìm đến WeChat, rồi đọc to con số: “Ở đây có 120 ngàn.”
Sau đó, anh lại mở Alipay, lớn tiếng đọc: “Alipay có 100 ngàn nữa, chỉ riêng hai khoản này đã có 220 ngàn rồi. Thanh Thanh, em nói dối là không có tiền, nói dối sẽ bị phạt đó nha.”
Anh cười híp mắt, đưa điện thoại trả lại tôi, rồi ghé mặt sát vào tôi, nói: “Hình phạt là phải hôn chồng một cái.”
2
Tôi lúng túng đến mức không biết phải làm gì.
Bị vạch trần ngay trước mặt, tôi – người vốn dễ xấu hổ – lập tức bối rối, tim đập loạn xạ.
Lục Kỳ Hoa nói: “Thanh Thanh, lúc nãy em nói rồi mà, nếu có tiền thì chắc chắn sẽ cho chị anh mượn.”
Tôi càng thêm lúng túng.
Chỉ muốn quay ngược thời gian vài phút trước và tự tát mình một cái.
Giờ thì tôi hiểu rồi, khả năng cao là Lục Kỳ Hoa đã lén xem điện thoại của tôi, biết tôi có tiền.
Nhớ lại lúc nói dối vừa rồi, tôi chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.
Tôi và Lục Kỳ Hoa đã từng đổi mật mã màn hình điện thoại cho nhau.
Lúc tình cảm mặn nồng thì thấy chẳng sao, nhưng giờ mới nhận ra là có vấn đề lớn.
Lục Kỳ Hoa không trách tôi vì chuyện nói dối, anh ấy ôm tôi một cách dịu dàng, nghiêm túc nói:
“Thanh Thanh, em yên tâm đi, chỉ cần em cho chị mượn, đảm bảo ba tháng sau sẽ trả đủ.”
Tôi cắn môi không nói, vẫn chưa đồng ý.
Lúc mới đầu, Lục Kỳ Hoa và chị anh ấy mượn tiền, trả nợ rất đúng hẹn.
Thi thoảng mượn khoản lớn, Lục Kỳ Hoa còn dẫn tôi đi ăn, vừa khen ngợi, vừa xoa bóp vai, phục vụ tận tình.
Về sau, khi anh ấy mượn tiền, tôi đều chuyển khoản ngay mà không chút do dự.
Đã là người yêu, nếu tính toán chi li thì tình cảm dễ bị tổn thương.
Nhưng càng về sau, thời gian trả tiền của Lục Kỳ Hoa càng lúc càng thất thường.
Có lúc phải đòi thì anh mới trả.
Mỗi lần như vậy, anh lại cười nói: “Nhìn anh này, quên mất rồi, xin lỗi nhé bé yêu, anh trả ngay đây.”
Sau lời xin lỗi là chuyển khoản ngay, thái độ cực kỳ tốt.
Ban đầu tôi không nghĩ gì nhiều.
Nhưng dần dần, tần suất Lục Kỳ Hoa mượn tiền ngày càng nhiều.
Tình cảm chúng tôi rất tốt, nhưng những khoản lớn tôi vẫn phải nhắc.
Còn những khoản nhỏ thì khó xử.
Vài trăm tệ, nếu đòi thì sợ tổn thương tình cảm, không đòi thì tích lại cũng không nhỏ.
Lục Kỳ Hoa yêu tôi, thường mời tôi ăn uống, thi thoảng tặng quà.
Nếu tôi cứ tính toán từng trăm tệ một thì lại thành ra tôi nhỏ nhen, ích kỷ.
Trong mối quan hệ thân thiết, việc mượn tiền là rắc rối nhất.
Đừng nói là người yêu, kể cả bạn thân mượn tiền, đôi khi cũng ngại đòi lại.
Tôi chưa từng tính kỹ số tiền Lục Kỳ Hoa chưa trả, nhưng ước chừng cũng phải hơn chục ngàn.
Nếu tính cả tiền tôi mời ăn uống và quà cáp, thì rõ ràng tôi đang bị thiệt thòi.
Không chỉ anh ấy, ngay cả chị gái của anh ấy cũng như vậy.
Giờ còn mở miệng đòi hẳn 200 ngàn!
Tôi thực sự thấy sợ.
Lục Kỳ Hoa cố gắng thuyết phục tôi:
“Thanh Thanh, em có 220 ngàn, dù sao cũng chưa dùng đến, cho anh mượn đi mà.”
Tôi cắn răng, quyết định từ chối thẳng thừng:
“Xin lỗi, số tiền này phần lớn là của bố mẹ cho. Nếu thật sự cần mượn thì chỉ có thể mượn 35 ngàn tiền em tự kiếm thôi.”
Sắc mặt Lục Kỳ Hoa hơi thay đổi, nhưng lại cười nói:
“Thanh Thanh, em cần gì phải đề phòng anh như vậy? Chúng ta là gì của nhau chứ, cần tính toán chi ly vậy sao?
“Vả lại, chỉ mượn ba tháng, ba tháng sau nhất định trả!
“Em nghĩ xem, từ trước tới giờ, anh và chị mượn tiền em, có lần nào không trả đâu?”
Anh ấy không nói thì thôi, càng nói tôi càng không muốn cho mượn.
Tôi hỏi: “Lục Kỳ Hoa, anh chắc chắn lần nào mượn tiền em cũng trả rồi đúng không?”
Lục Kỳ Hoa ngẩn người, cuối cùng thu lại nụ cười: “Ý em là sao?”
Tôi bực mình đáp: “Ý em là, anh hay quên trả tiền.”
Lục Kỳ Hoa tức giận: “Thanh Thanh, em nói vậy là quá đáng rồi, anh lúc nào không trả?”
Tôi trợn mắt, không tin anh ấy lại nói như vậy.
Nhìn gương mặt Lục Kỳ Hoa, hoàn toàn không có chút nào chột dạ.
Anh ấy thật sự nghĩ là mình đã trả đủ sao?
Tôi nổi giận: “Không nói đâu xa, tuần trước anh mượn 150 tệ mua thuốc lá, đến giờ còn chưa trả, quên rồi à?”
Lục Kỳ Hoa nhíu mày: “Hình như có chuyện đó… 150 mà cũng tính là mượn à? Đi chơi với em, phần lớn anh đều trả tiền, chẳng lẽ em còn không muốn mua thuốc lá cho anh?”
Tôi đứng sững người.
Lục Kỳ Hoa thất vọng: “Tại sao em tiêu tiền của anh thì không sao, còn anh mượn 150 mua thuốc lá mà em lại bắt trả?”
Tôi nghẹn lời, một lúc sau mới nói:
“Nhưng rõ ràng là anh nói mượn mà!”
Là chính miệng anh nói mượn, nên tôi mới nghĩ anh sẽ trả lại.
Nếu anh nói muốn tôi mua thuốc lá cho, thì tôi đã không tính toán gì rồi…
Không đúng, suýt nữa tôi lại bị anh xoay vòng.
Tôi hỏi: “Anh đưa em đi chơi, anh trả tiền, nhưng em cũng có mời anh ăn, mua quà cho anh mà!”
Nói chuyện tiền bạc thật tổn thương tình cảm, tôi luôn cố tránh.
Thời nay yêu đương, chỉ cần mời uống một ly trà sữa cũng có thể bị nói là đào mỏ.
Nhắc đến tiền, ai cũng nhạy cảm.
Yêu đương với Lục Kỳ Hoa, tôi luôn tránh nhắc đến tiền bạc, sợ bị coi là tính toán.
Nhưng anh ấy cứ mượn tiền liên tục, tôi thật sự thấy phiền.
Vì tình yêu, cũng vì không muốn mình trở nên tính toán, tôi đều nhịn.
Nhưng chuyện lo lắng nhất vẫn không thể tránh khỏi.
Lục Kỳ Hoa có chút bực:
“Em không muốn cho mượn thì nói thẳng, việc gì phải nói anh không trả tiền?”
Tôi đáp: “Thật sự là anh chưa trả mà!”
“Anh trả rồi!”
“Chưa trả, em nhớ rất rõ!”
“Em còn nhớ sao?” Lục Kỳ Hoa ngạc nhiên rồi lắc đầu:
“Thanh Thanh, không ngờ em lại tính toán như vậy!”
Nói xong, anh quay lưng lại, đập cửa đi ra ngoài.
Yêu nhau hơn nửa năm, lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau lớn đến vậy.