Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
“Mẹ, mẹ đến rồi! Mẹ mau vào ngồi đi, mau vào ngồi đi.”
Sau khi con dâu Chiêu Chiêu mở cửa, thấy người đến là tôi, hai mắt sáng lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.
Tôi gật đầu, giữ nét mặt bình tĩnh bước vào cửa.
Trong nhà rất yên tĩnh, con trai đã đi làm, cháu gái còn đang ngủ, người bảo mẫu vốn dĩ nên ở nhà kia vậy mà cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Bảo mẫu mà con nói đâu rồi?”
Nhắc tới bảo mẫu, đôi mắt lóe sáng lúc nãy của Chiêu Chiêu bỗng đỏ ửng lên ấp úng nói đối phương đã đi mua đồ ăn sáng.
Lo lắng tôi với mấy đứa trẻ ở cùng một nhà sẽ khiến mọi người không được tự nhiên cho nên sau khi con trai lập gia đình tôi ở lại quên và cũng ít khi lên đây thăm.
Tôi biết mình già rồi, kiến thức về chuyện sinh con cũng đã lạc hậu cho nên tôi đã dứt khoát thuê một bảo mẫu hiểu biết về chuyện chăm phụ nữ mang thai tới chăm con dâu, sau đó cũng đặt một trung tâm chăm sóc sau sinh tốt nhất.
Vừa khéo con trai tôi cũng được thăng chức tăng lương. Tôi đề nghị nó thuê một bảo mẫu, khi tôi sinh con không có điều kiện tốt nên càng đừng nói đến chuyện phục hồi sau sinh. Hiện giờ có điều kiện, tôi cũng không muốn bạc đãi với con dâu, người đã sinh con cho con trai tôi.
Vốn nghĩ rằng cách này rất hiệu quả nhưng cũng không ngờ đề xuất tốt bụng của mình lại làm hỏng chuyện.
Từ trước đến nay Chiêu Chiêu vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng, từ khi lấy chồng cũng chưa hề cãi nhau lại càng không gây phiền hà cho người khác. Hiện giờ gọi điện thoại khóc huhu xin tôi giúp đỡ vậy chắc chắn là phải rất uất ức, vừa nghe xong tôi mới biết nhà chúng nó làm gì mời được bảo mẫu nào, rõ ràng là mời được một vị tổ tông.
Thời gian thử việc bảo mẫu kia làm việc cũng cẩn thận, kiên nhẫn lễ độ, kết quả khi được nhận sau khi thăm dò tính tình của con trai và con dâu tôi bảo mẫu liền thay đổi thái độ.
Con trai tôi ở nhà thì không sao lúc con trai tôi không ở nhà bảo mẫu kia liền tác oai tác quái.
Thay vì dùng nước trong máy lọc nước thì dùng nước Evian để rửa rau, nấu cơm và lau sàn còn nói làm như này mới yên tâm.
Lau bàn thì cố tình dùng khăn ướt của em bé thì mới lau sạch bàn, bật điều hòa thì phải mở cửa sổ thông gió, nói là muốn tốt cho em bé nên tắm phải mở nước chảy hai giờ đồng hồ mới thôi.
Hậu quả của hàng loạt hành động phi lý đó là hóa đơn điện nước và chi phí chi tiêu hàng ngày tăng vọt.
Nếu là vậy thì chưa tính, cô bảo mẫu này còn đâm bị thóc chọc bị gạo, gây xích mích cho hai vợ chồng.
Chiêu Chiêu không hiểu, chứ tôi thì sao lại không hiểu chuyện này?
Đứa con trai thì ngu ngốc, con dâu thì hiền lành, tôi cũng không thể ngồi không nên lập tức thu dọn quần áo chạy tới, tôi thật sự muốn nhìn xem đối phương là loại yêu ma quỷ quái gì.
Tôi vỗ vỗ tay con bé, nhẹ giọng an ủi hai câu: “Không sao đâu con, mẹ tới đây rồi, con học hỏi thêm chút đừng để đến cuối lại bị người ta bắt nạt.”
Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa, không nhịn được ngồi nhích lại gần tôi một chút.
Trong phòng truyền đến tiếng của cháu gái, xem ra đứa nhỏ đã tỉnh ngủ rồi: “Đi, đi xem bảo bối của chúng ta, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp bé con.”
Cháu gái trắng trẻo mập mạp, tỉnh ngủ cũng không khóc tự phun nước miếng chơi một mình, lòng tôi mềm nhũn, sau khi rửa tay thì ôm bé con vào lòng.
Bé con chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười thật tươi, nhóc con này còn không biết sợ người lạ.
Rầm.
Bỗng có tiếng động rất lớn, cháu gái nhỏ trong vòng tay tôi bị dọa tới run rẩy, lập tức khóc lớn, khóc tới nỗi khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên.
“Ôi trời Chiêu Chiêu, cô dỗ đứa trẻ đi chứ. Tôi đã giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa rồi sao có mỗi một đứa nhỏ cô cũng không chăm được vậy? Thật là, nếu như là chúng tôi hồi đó….”
Giọng nói vừa sắc bén và chói tai cứ luyên thuyên không ngừng, nếu không biết còn tưởng cô ta mới là mẹ chồng của Chiêu Chiêu đấy chứ.
Tôi đặt cháu gái nhỏ vào vòng tay của Chiêu Chiêu, đang định ra ngoài cho đối phương thấy sự lợi hại của mình thì chợt nghe thấy giọng nói tức giận của đứa con trai ngu xuẩn.
2.
“Vợ ơi, em làm gì vậy chứ? Mau dỗ con đi, anh ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng con khóc rồi.”
“Ôi, Tiêu Cao đó hả, cậu thay giày rồi nghỉ ngơi trước đi. Đồ ăn đã mua về rồi đây, eo tôi không thoải mái lắm cậu bảo Chiêu Chiêu giúp tôi làm đồ ăn với nhé.”
“Được, dì Lưu, dì đi đi để tôi bảo cô ấy làm. Tôi về ngủ bù một lát, lát nữa làm cơm xong thì gọi tôi.”
Tôi nghe thấy thì nổi giận đùng đùng.
Bao năm nay tôi vừa làm cha vừa làm mẹ nó, vất vả bao nhiêu tôi đều biết cho nên tôi càng chán ghét loại đàn ông vô trách nhiệm.
Hiện tại ngoài than vãn, Cao Dương không những không phụ trách, thuê một bảo mẫu về còn muốn vợ mình nấu cơm cho bảo mẫu ăn?
Sinh được đứa con trai này không bằng sinh một miếng thịt lợn nướng.
Tôi xông tới trước cho nó một cái tát rồi đá vào mông nó.
“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
“Anh còn biết tôi là mẹ anh à? Tôi còn tưởng anh nhận người khác làm mẹ rồi đấy. Anh thuê bảo mẫu để làm cái gì? Không những không nấu cơm còn muốn Chiêu Chiêu nấu cơm, não của anh có phải bị trộm rồi không?”
Môi một câu nói tôi đều đập một cái lên lưng Cao Dương, đau đến nỗi nó phải trợn mắt nhe răng.
“Me, mẹ, me. Con sai rồi. Con sai rồi, mẹ đừng đánh con nữa. Con thực sự biết sai rồi.”
“Chị này, chị tới đây làm gì? Tiểu Cao thương tôi lớn tuổi làm việc không dễ. Cậu ấy là người tốt, chị đừng đánh, cậu ấy cũng đã làm ba rồi cũng cần mặt mũi.”
Bảo mẫu nhanh chóng chạy tới ngăn tôi đánh mắng Cao Dương.
Tôi nở nụ cười lạnh, đứa con ngu xuẩn này cứ để sau này giải quyết nhưng hiện tại có kẻ không biết thân thì phải xử trước.
Ba bước thành hai, tôi đã đi tới trước mặt đối phương, tôi cúi đầu nhìn xuống, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Chồng tôi mất sớm, một mình góa phụ là tôi dẫn theo một đứa con trai không mạnh mẽ một chút thì làm sao được?
Trong thôn có mấy bà tám cố tình trêu con tôi khóc, tôi đuổi theo ân cần hỏi thăm cả nhà người ta, nói tôi là kẻ đầu đường xó chợ tôi dơ dao phay chém vào người đó khiến người đó sợ tiểu ra quần. Hơn nữa, tôi cao một mét bảy, vì để có sức làm việc nên tôi không kén anh, vóc dáng to lớn hơn so với phụ nữ bình thường.
Đối mặt với tôi, bảo mẫu từ một cái loa phóng thành giờ biến thành quả pháo xịu, giọng nói khi nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.
“Người tốt? Tôi thấy nó chính là một kẻ ngu. Cô không lên tiếng thì tôi còn định sẽ xử cô sau đấy, tự dưng lại đâm đầu vào. Tôi hỏi cô, dùng tiền thuê cô về làm bảo mẫu để cô hưởng thụ à? Kêu con dâu tôi nấu cơm cho cô, cô cũng xứng à. Tác oai tác quái trong nhà tôi, cô thật sự cho rằng mình là mẹ Cao Dương đấy à?”
“Tôi ngược lại còn muốn hỏi xem, cô là do công ty bảo mẫu nào giới thiệu tác phong như này cần phải báo cáo với công ty cô thật tốt mới được.”
Tôi chỉ vào mũi bảo mẫu mà chửi, khiến cô ta liên tục lui về phía sau, dán lưng lên tường.
“Tôi, tôi không có… Hôm nay là ngoại lệ, Tiểu Cao cậu nói gì đi chứ.”
Khuôn mặt bảo mẫu trắng bệch, mắt cũng đỏ lên, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Tôi hừ lạnh một tiếng, có tí bản lĩnh này mà cũng dám bắt nạt người trẻ tuổi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, dì Lưu bình thường rất hôm. Hôm nay cô ấy khó chịu không cần thiết phải làm to chuyện như vậy.”
Cao Dương thấy hàng xóm xung quanh thò đầu vào nhìn, cổ lập tức đỏ lên nhanh chóng đóng cửa, kiên trì cầu xin tôi.
“Mẹ, mời được người tốt như dì ấy không dễ dàng gì, dì Lưu bình thường không như thế này, mẹ cho dì Lưu một cơ hội đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chị à, tôi vừa mới vặn người thử một chút hiện giờ không còn đau nữa, giờ tôi đi làm cơm đây.”
Tôi ngăn bảo mẫu, nhìn về phía Cao Dương: “Không được, lập tức sa thải người này. Chuyện này không cần bàn thêm nữa. Cao Dương, anh hiểu rõ lời tôi nói chưa.”
Chủ thuê dùng tiền mua dịch vụ, đào tạo họ là chuyện của công ty. Chúng tôi có thể tốn thời gian chọn bảo mẫu nhưng tuyệt đối không thể phí thời gian chờ một bảo mẫu chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thay đổi khi thấy kẻ mạnh thay đổi được.
3.
Tôi lạnh lùng nhìn Cao Dương đứa con vừa ngu ngốc vừa nhẹ dạ này còn thích sĩ diện, bị người ta bắt chẹt rồi còn không biết.
“Tôi, bảo mẫu cấp bậc như tôi người ta muốn thuê còn khó đấy. Tiểu Cao, cậu nên hiểu rõ chứ, tôi cảm thấy cậu tốt tính nên mới ở lại tôi, hiện giờ nếu như tôi đi rồi thì tôi sẽ không về nữa đâu.”
“Tôi ở nhà cậu làm công, bao nhiêu người hâm mộ chứ. Tôi rời khỏi nhà cậu không biết có bao nhiêu người muốn thuê tôi về nhà họ đâu.”
Bảo mẫu thẹn quá hóa giận, không ngừng dát vàng lên mặt mình nhưng ánh mắt nhìn sao cũng thấy chột dạ.
“Được, vậy tôi sẽ rời đi.”
Cuối cùng Cao Dương vẫn gật đầu đồng ý đổi bảo mẫu khác.
Thấy ánh mắt lúc bảo mẫu rời đi đầy hận thù, tôi thấy may mắn khi mình đã đưa ra quyết định này, người như thế rõ ràng không thể giữ lại được.
Bởi vì ký hợp đồng nên công ty quản lý đồng ý cho đổi người, tôi và Chiêu Chiêu tự đi chọn, cuối cùng chọn được một người khá ổn.
Bảo mẫu lần này họ Vương, trẻ hơn một chút, làm việc cẩn thận, cơm nước cũng vừa vặn, ít nói tính tình cũng dịu dàng.
Thấy Tiểu Vương và bọn trẻ sống cùng nhau khá ổn tôi mới an tâm quay về.
Lúc tôi đi, Chiêu Chiêu ôm tay tôi không đồng ý để tôi rời đi, con bé không nỡ xa tôi.
“Thói quen của mẹ không hợp sống cùng với mấy đứa, nếu có chuyện gì thì cứ nói với mẹ. Mẹ biết có một số chuyện con không tiện nói, cứ để mẹ tới làm chủ cho. Chiêu Chiêu à, lần này con làm tốt lắm.”
Chiêu Chiêu có công việc, chờ bé con lớn hơn một chút phải quay lại làm việc, có một bảo mẫu biết an phận rất quan trọng.
Sau hơn một tháng tôi về nhà thì nhận được điện thoại của Tiểu Vương nói cô ấy đã bị đổi đi sau hai tuần.
Nhưng hôm qua Chiêu Chiêu nhắn tin cho tôi cũng chưa nhắc tới chuyện này.
Nếu tôi không để lại tâm bảo Tiểu Vương có chuyện thì gọi điện cho tôi thì tới giờ có khi tôi còn không biết chuyện.
“Cảm ơn cô nhé Tiểu Vương, sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết vậy? Đổi thành người nào cô có biết không?”
Tiểu Vương ấp úng, vậy thì còn gì mà chưa hiểu nữa, tôi cũng không làm khó cô ấy lập tức gửi cho cô ấy một bao lì xì nhỏ.
Lần nữa tới nhà Cao Dương, tôi cố ý chọn giờ hành chính nó không ở nhà để tới, thằng con trai ngu dốt này chịu mệt thì không sao nhưng cháu gái và con dâu tôi không thể cứ bị bắt nạt mãi được.
Tôi thật muốn nhìn xem giữa sĩ diện và người nhà nó rốt cuộc muốn chọn cái gì.