Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1

Khi Tô Hà bước vào, tôi không khỏi sững người một thoáng.

Cô gái này đẹp đến mức khiến người ta không rời nổi mắt.

Cô ôm bụng, cẩn thận ngồi xuống ghế: “Bác sĩ, tôi đau bụng.”

Tôi ấn nhẹ: “Bắt đầu đau từ khi nào? Gần đây có vận động mạnh gì không?”

Cô cắn môi dưới, như vừa nghĩ đến điều gì đó, làn da trắng hồng lên.

“Chắc khoảng hai tiếng trước, sau khi tôi với bạn trai vừa xong thì…”

Cô chưa nói hết, tôi cũng đã hiểu.

“Cô đi siêu âm trước đi.”

Cô khó nhọc chống tay đứng dậy, tôi nhìn không đành lòng, ra hiệu cho trợ lý đi cùng.

Kết quả có ngay, đúng là vỡ hoàng thể, trong ổ bụng đã xuất huyết 26mm.

“Tình trạng của cô cần nhập viện điều trị, có ai đi cùng không?”

Cô lắc đầu.

Tôi tiếp lời: “Vậy gọi bạn trai cô mang ít đồ dùng cá nhân đến nhé.”

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út của tôi, khóe môi nhếch lên.

“Không cần đâu, bạn trai tôi về nhà nấu cơm cho vợ rồi.”

Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy gọi người nhà đến đi. Tôi sẽ bảo trợ lý làm thủ tục nhập viện cho cô trước. Sau này đừng vận động mạnh như vậy nữa, hại sức khỏe con gái lắm.”

Cô cười khẽ, nghiêng người về phía tôi: “Vậy bác sĩ Thẩm, chị với chồng bao lâu làm một lần, có dữ dội như thế không?”

Tôi liếc qua vết hôn trên ngực cô, trong lòng bất giác khó chịu.

“Chuyện riêng tư, tôi không tiện trả lời.” Tôi lạnh mặt.

Cô ngửa người ra sau, ánh mắt có chút khiêu khích: “Bạn trai tôi nói vợ ảnh như khúc gỗ trên giường, không biết điều bằng tôi, chẳng khiến ảnh vui vẻ gì. Ảnh mỗi lần thấy tôi là như chó đói, làm mười mấy lần trong một đêm, đến cả lúc tôi đang kỳ dâu cũng không tha, một giọt cũng không chừa cho vợ. Chị nói xem, vợ ảnh cũng thật ngu, chồng mình mà còn…”

Tôi đập mạnh cây bút xuống bàn: “Đủ rồi, cô Tô, bệnh của cô tôi khám xong rồi, ra ngoài đi.”

Cô chống tay đứng dậy, nhìn tôi từ đầu tới chân, cười đắc ý.

2

Khi tôi về đến nhà, Lâm Dự Chu đang hầm canh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng lên: “A Hề, em về rồi.”

Tôi “ừ” một tiếng, thay giày rồi đi đến.

“Hôm nay anh làm món sườn xào chua ngọt em thích nhất.” Hắn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu chiều.

Cứ như thật sự yêu tôi lắm.

Tôi không đáp, ngón tay lướt qua mép đĩa.

Chỉ cần đẩy nhẹ, đĩa sườn rơi xuống đất, vỡ toang, tiếng vỡ chát chúa.

Lâm Dự Chu sững lại, đặt muỗng xuống, sắc mặt đầy giận dữ.

“Em lại nổi điên gì thế?”

Tôi nhìn thẳng hắn, giọng đầy mỉa mai: “Chiều mới vừa làm tình dữ dội với người ta xong, giờ chạy về nấu cơm cho em, không thấy mệt à?”

Hắn nhíu mày, giọng lạnh hơn: “Em điều tra anh?”

Tôi bật cười: “Tôi cần điều tra à? Con bé anh nuôi trơ trẽn chạy đến tìm tôi rồi.”

Hắn giãn mặt ra, cười khẩy: “Ồ, gan nó cũng lớn đấy.”

Tôi cười lạnh.

Hắn chậm rãi bước đến gần tôi: “Vì chuyện đó mà giận à? Uổng công anh làm đĩa này. Thôi, anh hứa sẽ không để nó xuất hiện trước mặt em nữa. Thẩm Hề, em biết mà, anh chỉ chơi đùa với nó thôi. Em mãi mãi là bà Lâm, không ai thay thế được vị trí của em. Hôm trước em thích bộ trang sức kia đúng không? Mai anh cho người mang tới.”

Ánh mắt hắn dịu dàng như nước, như thể đang nói lời ngọt ngào lắm.

Tôi rủa thầm một tiếng, nhìn bát canh nóng hổi sau lưng hắn.

“Ăn cơm.”

Chuyện gì tôi cũng có thể từ chối, chỉ trừ kim cương.

Quản gia tinh ý cho người dọn dẹp mớ hỗn độn dưới đất, đồ ăn cũng được bưng lên nhanh chóng.

Lâm Dự Chu ngồi đối diện tôi, vừa ăn vừa nhắn tin.

Nhưng bên kia mãi không trả lời, chỉ trong một phút mà hắn liếc điện thoại đến mấy chục lần.

“Đúng rồi, em với Tô Hà, hai người nói gì thế?” Hắn thăm dò.

Tôi nhếch môi: “Lâm Dự Chu, tôi là bác sĩ.”

“Hả, cô ta bị bệnh à?” Hắn siết chặt đũa.

“Ừ, bị anh làm đến mức vỡ hoàng thể. Tôi nói anh cũng thật là…”

Tôi còn chưa nói xong, hắn đã hoảng hốt đứng bật dậy rồi bỏ đi.

Tôi cúi đầu cười khổ.

Đây không phải lần đầu Lâm Dự Chu ngoại tình.

Nhưng là lần đầu hắn thật sự quan tâm tới người tình bên ngoài như thế.

3

Tôi và Lâm Dự Chu kết hôn bảy năm.

Trong bảy năm đó, hắn ngoại tình tổng cộng năm lần.

Mỗi lần chơi chán, hắn lại lôi danh nghĩa “vợ hợp pháp” của tôi ra làm cái cớ để đá mấy cô nhân tình.

Tôi vẫn nhớ như in đêm đầu tiên phát hiện hắn có người khác bên ngoài, tôi khóc đến mức thở không ra hơi, ngực như bị rút sạch không khí, chẳng khác gì con cá mắc cạn nằm hấp hối bên mép giường.

Tôi túm cổ áo hắn, gào lên chất vấn, tát hắn, nguyền rủa hắn và ả đàn bà kia bằng những lời độc địa nhất.

Hắn thì mặc tôi phát điên, chỉ chờ tôi mệt lả rồi ngồi bệt dưới sàn.

“A Hề, đàn ông ai mà chẳng vậy. Cả đời chỉ ở bên một người thì chán chết, em nên hiểu cho anh. Con người không thể cái gì cũng đòi hết, tim anh cho em rồi, thân thể thì nên tự do chút. Yên tâm, anh toàn tìm gái còn trinh, sạch sẽ, không bệnh tật gì cả.”

Trái tim tôi chết dần qua từng lần hắn phản bội.

Tôi từng lật lại nhật ký hắn viết cho tôi, đồ thủ công hắn làm, xem lại những video hai đứa từng quay chung.

Tôi không hiểu, sao hắn lại thay đổi đột ngột như thế.

Rõ ràng tôi từng là người hắn sẵn sàng chết để cưới cho bằng được cơ mà.

Lúc bố mẹ hắn không đồng ý, hắn bị bố đánh bằng roi hàng chục cái vì tôi.

Roi đánh đến gãy mà hắn vẫn không từ bỏ chuyện cưới tôi.

Hắn nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, thậm chí còn cắt cổ tay để ép bố mẹ chấp nhận.

Hắn từng nói, nếu không có tôi bên cạnh, cả đời hắn sẽ chẳng thể nào vui nổi.

Lúc cầu hôn, hắn càng thành khẩn, đứng trước bàn thờ thề độc rằng cả đời chỉ yêu mình tôi, nếu phản bội sẽ không được chết tử tế.

Sau khi kết hôn, hắn xem tôi là báu vật, nâng niu trong lòng bàn tay.

Bạn hắn chỉ mới lỡ miệng bảo tôi trèo cao, hắn lập tức cắt hết tài chính của người đó, bắt quỳ xuống xin lỗi tôi.

Hắn không cho ai bắt nạt, khinh thường hay coi thường tôi, kể cả là bố mẹ hắn.

Vì sự nghiệp, tôi bàn với hắn hoãn chuyện con cái hai năm.

Hắn không đắn đo gì mà đồng ý luôn, còn giả mạo kết quả xét nghiệm tinh trùng yếu để nói dối với bố mẹ là do hắn yếu, cần uống thuốc Đông y điều dưỡng dần.

Vì thế, bố mẹ hắn còn thấy áy náy với tôi, ngày càng mềm mỏng hơn.

Nhưng tất cả những điều đó, chưa đến ba năm, đều thay đổi.

Giờ đây, hắn để mặc nhân tình khiêu khích tôi ngay trước mặt, cười nhạo tôi ngực lép mông lép.

Hắn chẳng buồn ra mặt bênh vực nữa, thậm chí còn để đám bạn bè đá xéo, dạy tôi nên “rộng lượng”.

“Chị dâu, anh Chu với mấy cô đó chỉ là vui chơi qua đường thôi. Trong giới ai mà không ghen tỵ với chị, dù sao anh Chu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Chị nên biết đủ rồi.”

Ngược lại, bố mẹ hắn thì tức giận đến mức lôi roi ra lần nữa.

“Con bé mà mày từng sống chết đòi cưới, giờ lại đối xử với nó thế này à?”

“Còn dám nuôi bồ bên ngoài, ông nội mày, cha mày chưa từng làm ra cái trò đó. Danh dự trăm năm của nhà họ Lâm bị mày phá cho nát bét rồi.”

Hắn lại bị đánh đến máu me be bét, nhưng vẫn không chịu nhận sai, càng không chịu dừng lại.

Hắn là loại người cứng đầu như thế, một khi đã quyết thì chẳng ai thay đổi được.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ hắn từng yêu tôi thật lòng, chỉ là lòng người dễ đổi thay.

Hắn từng yêu tôi, còn giờ thì không yêu nữa.

Còn tình cảm tôi dành cho hắn cũng đã cạn sạch rồi.

4

Hôm sau, tôi đi khám phòng như thường lệ.

Khi đến phòng của Tô Hà, trên bàn đầu giường cô ta đặt một chiếc cốc mèo nhỏ xinh.

Trên đó còn có một hàng chữ:【Hy vọng Tiểu Hà của anh mãi mãi vui vẻ.】

Nét chữ của Lâm Dự Chu.

Khóe mắt tôi cay xè, vội vàng quay đi chỗ khác.

Tô Hà nhìn tôi, đôi mắt cong cong, cười tươi tắn: “Bác sĩ Thẩm tối qua không ngủ ngon à? Trông tiều tụy quá, còn già đi nhiều nữa.”

Tôi không để bụng, người trẻ dựa vào tuổi mà châm chọc tôi đâu phải chỉ mình cô ta.

“Làm siêu âm đầu dò, kiểm tra lại tiến độ hồi phục.” Tôi dặn trợ lý.

“Bác sĩ Thẩm, chị làm cho em đi.” Cô ta nghiêng đầu, ánh mắt đầy khiêu khích.

Trợ lý định mở miệng từ chối giùm tôi, nhưng tôi gật đầu: “Được.”

Đây là bệnh viện thuộc Tập đoàn nhà họ Lâm, tôi không muốn vì chuyện nhỏ mà lại dính líu thêm với Lâm Dự Chu.

Tô Hà nằm lên giường, hai chân dang ra, giọng ngọt lịm: “Bác sĩ Thẩm, nhẹ tay một chút, em sợ đau lắm đó.”

Sợ đau còn bày đặt, tôi thầm rủa trong bụng.

Tôi từ từ đưa đầu dò vào.

Tô Hà cong môi cười gian: “Đẹp không? Bạn trai em nói hơn cái bà vợ anh ta gấp mấy lần, nghe nói vợ anh ta hắt xì thôi mà cũng són tiểu cơ đấy. Bác sĩ Thẩm, chị thấy có buồn cười không?”

Tôi siết mạnh tay, cô ta thét lên một tiếng.

“Chị làm gì vậy? Đau đấy!”

Tôi lạnh mặt rút đầu dò ra, giọng lẫn chút lạnh lẽo: “Xong rồi, dậy đi.”

Cô ta chớp mắt: “Bác sĩ Thẩm, chị giận rồi hả? Giận nhiều sẽ có nếp nhăn đó nha.”

Tôi không kìm được nữa, vung tay tát thẳng mặt cô ta: “Tôi không giận cô thì giận ai? Chưa từng thấy ai trơ trẽn như cô.”