Chương 1
Cập nhật: 22 giờ trước
01
Tôi cứ nhớ mãi năm phút đã h/ủ/y h/o/ạ/i cả cuộc đời mình.
Mùa hè năm đó, chồng tôi về quê chăm mẹ đang bệnh, ở lại nửa tháng.
Con gái cứ nhõng nhẽo đòi đi tìm ba, tôi đành lái xe đưa con về quê.
Trên đường đi, con bé đột nhiên gào lên đòi đi vệ sinh, tôi vội tấp xe vào lề.
Vừa mở cửa, con đã nhảy xuống xe chạy mất.
Ruộng ngô cao bằng người lớn, chỉ trong chớp mắt, con đã biến mất vào trong đó.
“Mỹ Mỹ! Đợi mẹ với, đừng chạy lung tung!”
Tôi cầm khăn giấy đuổi theo, nhưng giữa cánh đồng ngô mênh mông, tôi không còn thấy bóng dáng con gái đâu nữa.
Sau đó là tiếng khóc mắng của ba mẹ chồng, tiếng quát tháo của chồng tôi, cảnh sát liên tục chất vấn.
Dân làng kéo đến xem đông nghịt, tiếng ồn ào xé toạc tôi thành từng mảnh.
Bốn năm rồi, Mỹ Mỹ mất tích đã bốn năm, giờ chắc cũng mười hai tuổi rồi.
Vào sinh nhật lần thứ mười hai của con, tôi mua cho con đôi giày da nhỏ xinh, tất buộc nơ, váy xếp ly màu xanh dương.
Con gái bây giờ đều thích ăn mặc như vậy, Mỹ Mỹ chắc chắn cũng sẽ thích.
Bánh kem thì tôi chọn loại màu hồng con thích nhất.
Tôi trang trí lại nhà thật đẹp, bóng bay treo lơ lửng trên trần, còn mua cả đũa tiên nữ.
Chồng tôi về đến nhà, liếc nhìn xung quanh, nét mặt bình thản.
“Anh ơi, còn quà sinh nhật của Mỹ Mỹ đâu? Năm nay tới lượt anh chuẩn bị cho con rồi.” Tôi nhìn hắn tay không trở về, không khỏi bực mình: “Mỹ Mỹ mà thấy không có quà chắc sẽ buồn lắm.”
Vừa nói tôi vừa đẩy hắn ra ngoài, giục hắn đi mua quà.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, như con thú bị đâm trúng tim.
“Em điên đủ chưa?!” Hắn đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, gằn từng chữ: “Bốn năm rồi! Cao Vũ Tình, em còn chưa điên đủ sao?!”
Tôi ngã phịch xuống sàn, bụng đau đến mức suýt ngất.
Hắn ném tờ phiếu xét nghiệm vào mặt tôi, gương mặt méo mó vì giận dữ: “Mẹ kiếp! Sao em dám giấu anh mà phá cái thai này.”
02
Hôm đó tôi mất máu rất nhiều, Hạ Lâm ôm lấy tôi khóc nức nở: “Anh xin lỗi, xin lỗi em! Vợ ơi, anh chỉ nghĩ rằng… nếu chúng ta có thêm một đứa con, em sẽ khá hơn, chúng ta sẽ quay lại như trước đây.”
Không, không thể quay lại được nữa, không ai thay thế được Mỹ Mỹ cả.
Con bé từng cầm điện thoại nói ngọt ngào: “Mẹ hôm nay đẹp quá, để con chụp ảnh cho mẹ nhé.”
Nó từng ôm chiếc bánh kem đi đến trước mặt tôi: “Đây là bánh dâu mẹ thích nhất đó, con nhờ ba đưa đi mua.”
Nó từng nghiêm túc viết nhật ký: “Hôm nay mẹ tô son mới, nhìn đẹp ghê.”
Đó là con gái của tôi, bảo bối tôi mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra.
Con đã dành cho tôi tất cả yêu thương và tin tưởng, vậy mà tôi lại để lạc mất con.
Thế giới này sẽ không còn đứa bé thứ hai nào như Mỹ Mỹ, nói rằng yêu mẹ nhất.
Tôi sáu tuổi thì mất mẹ, hai mươi tuổi thì mất ba.
Ngay cả đứa con gái thân thiết nhất, tôi cũng đánh mất rồi.
Nhưng may mà, vẫn còn Hạ Lâm.
Hạ Lâm nói: “Vợ ơi, em vẫn còn có anh, anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
03
Năm đầu tiên mất Mỹ Mỹ, tôi rút khỏi ban quản lý công ty.
Vài năm gần đây tình hình kinh doanh không tốt, một mình Hạ Lâm xoay sở vô cùng vất vả.
Thêm việc luôn phải tìm kiếm tin tức về Mỹ Mỹ khiến anh ấy kiệt sức, tôi không muốn để anh phải bận lòng thêm vì tôi.
Tinh thần tôi suy sụp, nhưng chưa từng để lộ ra trước mặt Hạ Lâm.
Tôi mất ngủ suốt đêm, tóc rụng từng mảng, mơ thấy Mỹ Mỹ gào thét gọi mẹ trong hoảng loạn.
Ban ngày tôi lơ ngơ như mất hồn, không ít lần đi lang thang suýt bị xe tông.
Sau khi khám ở bệnh viện, bác sĩ kê cho tôi thuốc chống trầm cảm.
Hạ Lâm giấu tôi, cố tình làm trò với bao cao su, hy vọng có thêm một đứa con nữa.
Nhưng anh ấy không biết, đứa bé đó hoàn toàn không thể giữ được.
Bởi trong mắt anh, tôi vẫn giống như trước, chỉ là cố chấp quá mức chuyện của Mỹ Mỹ.
Tôi đã cố gắng để vẫn dịu dàng, mạnh mẽ như xưa, không muốn để con gái thấy một người mẹ đã hóa điên khi quay trở về.
Nhưng… xin lỗi con nhé, mẹ thật sự không thể gắng gượng được nữa rồi.
04
Hạ Lâm không bàn bạc với tôi, đã để mẹ anh và em gái Hạ Bình dọn đến.
Hai người đứng giữa phòng khách, tay xách nách mang.
Hạ Bình rụt rè nhìn tôi, như thể sợ bị tôi đuổi đi, bên cạnh cô còn dắt theo một bé trai.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn họ.
Tôi không thích mẹ chồng, ngày Mỹ Mỹ chào đời, bà ta chỉ bĩu môi “lại là con gái à” rồi quay lưng bỏ đi.
Chỉ là Hạ Bình thật sự đáng thương, trên người cô ấy mặc toàn đồ tôi từng gửi về trước đây.
Nghe nói bốn năm trước cô quen một gã đàn ông, mang thai rồi bị hắn bỏ rơi.
Năm nay Hạ Bình mới 23 tuổi, một cô gái rất xinh xắn, tiếc là gặp nhầm người.
“Tinh Tinh, chào người ta đi!” Mẹ chồng đẩy thằng bé về phía tôi, thúc giục: “Ở nhà dạy mày thế nào? Câm luôn rồi à!”
Thằng bé lập tức quỳ rạp xuống trước mặt tôi, dập đầu ba cái, rồi dùng giọng địa phương gọi tôi: “Mẹ ơi!”
05
Lúc tôi mang thai Mỹ Mỹ, Hạ Lâm nói: Nếu là con trai thì đặt tên là Kiều Tinh, để như vì sao chiếu sáng bầu trời của mẹ.
Nếu là con gái thì gọi là Kiều Tâm, là chiếc áo bông bé nhỏ ấm áp của mẹ.
Ánh mắt dịu dàng, nụ cười anh khi thì thầm vào bụng tôi năm ấy, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Vậy mà giờ đây, khi Mỹ Mỹ mất tích, anh lại mang về một “Tinh Tinh” khác.
“Tôi không nhận đâu, tôi chỉ có một đứa con gái.” Tôi điềm tĩnh nhìn mẹ chồng, giọng kiên quyết.
“Không nhận? Không nhận thì cô thử đẻ cho nhà họ Hạ một đứa con trai đi!” Bà ta giận tím mặt, nước bọt bắn tung tóe: “Nhà họ Hạ ba đời đơn đinh, tuyệt đối không thể để tuyệt tự ở đời cô! Con trai, lần này con đừng để con đàn bà đó muốn gì được nấy nữa!”
Quê của Hạ Lâm cực kỳ nặng tư tưởng nối dõi.
Dù có giàu sang phú quý đến đâu, nếu không có con trai, người ta vẫn sẽ đâm chọt sau lưng.
Trước đây khi tôi dẫn Mỹ Mỹ về quê, họ hàng nhà Hạ ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường, cho rằng nuôi con gái kỹ như vậy chỉ tổ phí cơm.
Hạ Lâm dỗ dành tôi, nói mẹ anh chỉ ở một thời gian rồi sẽ về.
Lần này, nhìn ánh mắt khó xử của Hạ Lâm, tôi nhượng bộ.
Tôi biết mẹ anh là góa phụ, một mình nuôi anh thành người, cho học đại học cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong những ngày sống chung, Hạ Bình dậy từ sớm, làm việc nhà, nấu cơm, rất chăm chỉ.
Tôi nhiều lần bảo nhà có người giúp việc theo giờ, cô ấy vẫn hoảng hốt lo sợ.
Bà giúp việc gắn bó hai mươi năm phải về quê giải quyết việc riêng, thời gian này tôi vẫn thuê người làm tạm.
Sáng nay tôi ra khỏi nhà đúng giờ để đi trị liệu, xuống đến thang máy mới phát hiện quên tai nghe.
Lúc quay trở lại, tôi thấy Hạ Bình đang đứng trong phòng thay đồ.
Cô ta mặc váy dài của tôi, đi giày cao gót của tôi, trang điểm kỹ lưỡng.
Trước gương, Hạ Bình uốn éo tạo dáng, làm một động tác đầy mê hoặc.
Không còn chút vẻ rụt rè hay chất phác thường ngày, ngược lại đầy sự lọc lõi.
“Mẹ ơi!” Hạ Tinh cầm một chiếc kẹp tóc lấp lánh, chạy đến gọi cô ta.
“Mày lục ở đâu ra đấy!” Sắc mặt Hạ Bình lập tức biến đổi, giật lấy kẹp tóc rồi đánh mấy cái vào người thằng bé!
“Đừng có động vào đồ của tao! Nghe rõ chưa! Mấy hôm nay bảo mày lấy lòng con đàn bà kia, đến giờ vẫn chưa làm được! Không bám trụ lại ở thành phố thì cả đời chỉ biết về quê cắm mặt vào ruộng!”
Tôi nín thở, nhẹ nhàng rút lui.
Tôi trốn vào lối thoát hiểm, lúc này mới dám thở hổn hển.
Nước mắt không kiềm được rơi xuống, cả người tôi như bị một cú đập cho tan tành.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào tường, cố gắng ép mình bình tĩnh.
Chiếc kẹp tóc đó là thứ Mỹ Mỹ mang theo trước khi mất tích.
Nó là món quà sinh nhật tám tuổi tôi đặt làm riêng tại Bvlgari, phiên bản đặc biệt, không có cái thứ hai.
Vậy mà nó lại xuất hiện trong tay Hạ Bình.
06
Chắc chắn Hạ Bình đã từng gặp Mỹ Mỹ!
Nhận thức đó khiến toàn thân tôi run rẩy.
Phải báo công an, nhất định phải báo!
Nhưng vừa lấy điện thoại ra, tôi lại do dự.
Chỉ một chiếc kẹp tóc thì chứng minh được gì chứ, nếu Hạ Bình cắn chặt không nhận, chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ sao.
Không được, tôi không thể đem sự an nguy của Mỹ Mỹ ra đùa được.
Tôi phải tìm Hạ Lâm, nói rõ mọi chuyện với anh ta.
Khi xưa anh ở quê chăm mẹ tôi, còn Hạ Bình đang làm gì?
Cô ta có từng đến cánh đồng ngô đó, nhặt được kẹp tóc của Mỹ Mỹ không?
Hay là… sự mất tích của Mỹ Mỹ có liên quan đến cô ta!
Tôi lập tức lái xe đến công ty.
“Cao tổng, cô đến rồi à, Hạ tổng đang họp ạ.” Cô lễ tân ngạc nhiên.
Từ sau khi ở nhà tĩnh dưỡng, tôi đã rất lâu không tới công ty.
Trên đường đi, nhiều nhân viên chào hỏi tôi, tôi vội vàng đến văn phòng Hạ Lâm chờ anh.
Ngồi xuống rồi mà lòng vẫn bồn chồn, tôi lấy điện thoại ra lướt xem vài video cho khuây khoả.
Một lúc sau, Hạ Lâm bước vào.
“Em yêu, sao thế?” Thấy tôi, Hạ Lâm lập tức tiến lại, lo lắng hỏi: “Không khoẻ à? Sao mặt mày tái mét thế này?”