Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1.

“Đi Lệ Giang chơi nhé? Em thấy trên mạng có một homestay xinh cực!”

Tôi hớn hở lật ra bài viết mình đã cẩn thận chuẩn bị từ lâu, vừa định đưa cho Trình Sách thì anh đã giơ tay nhẹ nhàng gạt đi.

Vẻ mặt anh điển trai, điềm tĩnh, không khó chịu nhưng cũng chẳng hứng thú.

Vẫn là dáng vẻ ấy, bình lặng đến mức gần như vô cảm.

“Em chọn là được, anh sao cũng được. Anh đi vệ sinh một chút.”

Anh đứng dậy rời đi, tôi ngượng ngùng rụt tay lại, cất điện thoại.

Trình Sách cái gì cũng tốt.

Ngoại hình tốt, tính cách tốt, công việc ổn định, đối xử với tôi cũng không tệ.

Chỉ là… quá lạnh lùng.

Còn trẻ nhưng lúc nào cũng như đã nhìn thấu hồng trần.

Chúng tôi quen nhau đã lâu, tôi chưa từng thấy anh nổi giận —

Tất nhiên, cũng chưa từng thấy anh cười sảng khoái.

Đúng là trai thẳng thép!

Tôi âm thầm oán thán trong lòng. Không biết vì sao, cái homestay mà lúc nãy tôi thấy đẹp mê mẩn, giờ nhìn lại lại thấy… bình thường đến lạ.

Chán nản đặt điện thoại xuống, tôi nằm dài lên ghế sofa, liếc qua tivi.

Trên tivi đang phát một bộ phim Mỹ, là phim Trình Sách cực kỳ yêu thích, còn cất công bỏ tiền mua bản quyền trên mạng.

Nam chính đang nói gì đó thì bỗng màn hình nháy lên, chuyển sang giao diện tin nhắn.

“A Sách, nghe nói cậu tháng sau đính hôn hả? Tin vui vậy mà không báo cho anh em gì hết.”

Cái ảnh đại diện quen thuộc đó… không phải là Trương Hoài, bạn cùng phòng đại học của Trình Sách sao?

2.

Tôi không kiềm được sự tò mò.

Chúng tôi yêu nhau bao năm, tôi chưa từng động đến điện thoại của anh.

Một phần vì Trình Sách sống rất nguyên tắc, lối sống sạch sẽ, không rối rắm chuyện xã giao, tôi luôn tin tưởng anh.

Phần khác, là vì anh cực kỳ coi trọng quyền riêng tư, ghét bị xâm phạm, đặc biệt là kiểu xem trộm điện thoại người yêu.

Nhưng lần này là anh tự tay chiếu lên, tôi chẳng có lý do gì để không nhìn cả.

Trình Sách đúng là kiểu người “cưới cũng không báo bạn bè một câu”, đúng phong cách của anh.

“Chẳng có gì to tát, chỉ là đính hôn thôi.”

Trương Hoài:

“Không phải đổi người rồi chứ? Vẫn là Đường Mạn Ni chứ?”

Trình Sách:

“Ừ.”

Trương Hoài:

“Tôi cungx đoán thế mà! Ngoài cô ấy thì ai chịu nổi cái tính cậu cơ chứ.”

“Mạn Ni đúng là không dễ dàng gì!”

Tôi gật đầu trong lòng. Ở bên một người như Trình Sách, khô khan, không biết lãng mạn, cũng chẳng giỏi quan tâm đúng là chẳng dễ dàng gì.

Trương Hoài lại nhắn tiếp:

“Tôi còn nhớ hồi đó cậu đến với cô ấy cũng là để quên Lâm Ngữ Khiết đúng không? Nhưng mà phải công nhận tính Mạn Ni tốt hơn Ngữ Khiết gấp trăm lần!”

“Còn nhớ sinh nhật cô ấy lần đó không? Cậu bận đánh game không dứt ra được, để cô ấy một mình đợi trong nhà hàng 2 tiếng, thế mà cô ấy cũng không trách móc gì.”

“Còn lúc trước đi chơi với Lâm Ngữ Khiết thì sao? Lúc nào cũng đến sớm 20 phút. Chỉ cần đến trễ một phút thôi là cô ấy đã khóc ầm lên rồi…”

3.

Lâm Ngữ Khiết?

Lâm Ngữ Khiết – bạn gái cũ của Trình Sách?

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, đầu óc trống rỗng.

Cô ấy là bạn cùng lớp cấp ba với Trình Sách, hai người ở bên nhau từ năm nhất.

Còn tôi là bạn học đại học của Trình Sách, tôi nhớ rõ bọn họ đã chia tay từ học kỳ đầu tiên năm nhất.

Lúc đó Trình Sách buồn đến mức thảm hại, uống rượu say mèm trong khách sạn, còn nôn hết lên người tôi khi tôi tình cờ đi ngang qua.

Chúng tôi quen nhau như vậy đấy, mãi đến năm hai, cùng vào chung một câu lạc bộ mới thật sự bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn.

Là ý của Trương Hoài.

Chia tay đã hơn một năm rồi vẫn chưa thể vượt qua, vậy tôi chẳng phải là thuốc xoa dịu cho vết thương lòng của anh ta hay sao?

Chuyện sinh nhật hôm đó còn nực cười hơn, Trình Sách thậm chí chẳng buồn giải thích, chỉ lạnh nhạt nói là có việc vô cùng quan trọng. Việc đó anh đã chuẩn bị mấy tháng trời, thật sự không thể rút ra được.

Trình Sách thích viết lách, thời điểm đó anh luôn kiên trì gửi bản thảo cho một tạp chí nào đó nhưng đều bị từ chối.

Tôi biết có một cuốn tiểu thuyết anh đã viết suốt một năm trời, hôm đó anh đến muộn, tôi nghĩ đương nhiên là vì công việc.

Không ngờ… lại là vì cày phụ bản.

Ha ha ha ha, đúng vậy, có vài phụ bản trong game thật sự phải chuẩn bị mấy tháng liền, anh cũng đâu có nói dối.

Tôi gượng cười mấy tiếng.

Càng cười, nước mắt lại càng tuôn rơi.

Trương Hoài nói hay thật đấy.

Hóa ra Trình Sách là kiểu người đi hẹn hò sẽ đến sớm sao?

Bao năm nay, vì công việc bận rộn, mỗi lần chúng tôi hẹn hò, người chờ luôn là tôi.

Hai mươi phút, bốn mươi phút, một tiếng đồng hồ.

Tôi đã quen rồi, đến mức sau này mỗi lần hẹn, tôi sẽ cố ý đến trễ nửa tiếng.

4.

Trình Sách:

“Cô ấy tính cách tốt, rất thích hợp để kết hôn.”

Trương Hoài:

“Câu này tôi đồng ý. Hồi còn trẻ tôi từng ngưỡng mộ tình yêu cuồng nhiệt giữa cậu và Lâm Ngữ Khiết. Nhưng càng lớn rồi mới nhận ra, người như Đường Mạn Ni – dịu dàng rộng lượng, chuyện gì cũng không so đo, mới là kiểu ở bên nhau nhẹ nhõm nhất.”

Tôi dụi mắt.

Cuối cùng Trình Sách cũng chịu khen tôi một lần rồi.

Nhưng tại sao nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn?

Trình Sách là người rất kín đáo, cũng khá truyền thống, rất ít khi biểu đạt sự khẳng định hay yêu thương đối với tôi.

Hỏi anh tôi có đẹp không, quần áo có hợp không, anh chỉ nhàn nhạt trả lời hai chữ:

“Cũng được.”

Yêu nhau bảy năm, anh thậm chí chưa từng nói câu “Anh yêu em”.

Mỗi lần tôi hỏi, anh lại đánh trống lảng, còn nói rằng đàn ông trưởng thành không ai suốt ngày treo mấy chuyện yêu đương trên miệng, thật là nhảm nhí.

Người đàn ông không nhảm nhí đó… thì ra từng có một mối tình cuồng nhiệt đến thế sao?

Cuồng nhiệt thật.

Cuồng nhiệt…

Tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, tôi tức tối lau mạnh mặt mình, ngẩng đầu tiếp tục nhìn về phía màn hình lớn.

Trương Hoài:

“Đã định kết hôn rồi thì sau này đối xử tốt với người ta một chút.”

“Bọn tôi mấy đứa vẫn đang cá xem cậu sẽ khiến Đường Mạn Ni tức giận bỏ đi lúc nào.”

Trình Sách:

“Yên tâm đi, cô ấy sẽ không.”

5.

Trình Sách thật đúng là tự tin quá mức.

Anh dựa vào đâu mà tự tin đến thế?

Mà nghĩ lại… sự tự tin này, chẳng phải là do tôi cho anh hay sao?

Hẹn hò đến trễ? Không sao, tôi hiểu, đều là vì công việc cả.

Quên sinh nhật? Không sao hết, ai mà chẳng có lúc sơ sót.

Chưa từng đón bất kỳ ngày lễ nào cùng tôi. Tôi phải tôn trọng sở thích của người khác, anh không thích mấy dịp lễ tết, thì tôi tự đón một mình cũng được mà.

Thế nên mỗi mùa Thất Tịch, Lễ Tình Nhân, Giáng Sinh, tôi đều tự mua cho mình một bó hoa, rồi một mình đi ăn một bữa thật ngon ở nhà hàng.

“Em có thể thích cảm giác lễ nghi, nhưng không thể ép người khác cũng phải có cảm giác như vậy.”

“Em thích đón lễ không sai, nhưng anh ghét lễ tết cũng chẳng sai, chúng ta nên thấu hiểu lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau.”

Sau khi Trình Sách nghiêm túc nói với tôi những lời đó, anh dứt khoát từ chối cùng tôi đón mọi dịp lễ — ngoại trừ sinh nhật.

Trương Hoài:

“Cậu với Đường Mạn Ni là người cùng thành phố đúng không? Tôi nhớ nơi các cậu đính hôn khá rườm rà đấy.”

“Phải chuẩn bị quà đáp lễ, tam kim, áo cưới truyền thống, còn phải đãi mười mấy bàn tiệc nữa. Cậu chuẩn bị xong hết rồi à?”

Trình Sách:

“Anh không cần lo những chuyện đó, cô ấy sẽ lo hết.”

Trương Hoài:

“Ôi chà, cậu đúng là có phúc thật đấy, làm ‘chồng gác tay sau lưng’ luôn rồi!”

Tôi cười khổ một tiếng. Trương Hoài nói đúng không sai chút nào.

Chuyện đính hôn, hình như đúng thật là tôi một mình chạy đôn chạy đáo.

Yêu nhau bảy năm, ba mẹ tôi nói tôi cũng không còn trẻ nữa, nên bắt đầu tính chuyện kết hôn và sinh con.

Thế là tôi chủ động bảo ba mẹ gọi điện cho phụ huynh Trình Sách. Thái độ của họ cũng giống y chang anh.

“Các người chọn ngày đi, đặt tiệc đi, đến lúc đó bọn tôi chắc chắn sẽ đến dự.”

6.

Trương Hoài:

“À đúng rồi, nghe nói bên các cậu sính lễ rất cao, phải mấy chục vạn lận, nhà Đường Mạn Ni muốn bao nhiêu vậy?”

Trình Sách:

“Nhà cô ấy không nhắc đến. Thời đại nào rồi, mấy chuyện cổ hủ đó còn ai coi trọng nữa đâu.”

Trương Hoài:

“…Nhà người ta không nhắc thì nhà cậu cũng không đưa luôn à?”

“Đỉnh thật đấy! Đường Mạn Ni còn chị em gì không, cậu giới thiệu cho tôi một người với?”

Trình Sách:

“Vớ vẩn.”

Tôi lấy khăn giấy lau khô nước mắt, bưng ly uống một ngụm nước lớn.

Vừa nãy khóc dữ quá, cổ họng hơi khàn.

Trình Sách – người luôn tự nhận là quang minh lỗi lạc – lại có một tật xấu giống bao người đàn ông khác: vào nhà vệ sinh mà không nửa tiếng thì đừng mong thấy mặt.

Chuyện đính hôn, nhà Trình Sách không nói một lời, đại ý là: “Các người lo xong hết đi, đến ngày thì chúng tôi đến ăn bữa cơm là được.”

Tiệc cưới là tôi đặt. Quà đáp lễ là tôi chọn. Thậm chí bộ vest Trình Sách sẽ mặc hôm đó, cũng là tôi tự đi mua.

Dù tôi hỏi anh bất cứ ý kiến gì, anh đều giữ đúng cái vẻ quen thuộc đó.

“Em quyết là được rồi. Em thích là được. Anh không quan trọng.”

Giờ nghĩ lại, rốt cuộc là anh không quan tâm những chuyện đó, hay… không quan tâm đến chính tôi?

Trương Hoài:

“À đúng rồi, suýt nữa thì quên chuyện chính, Lâm Ngữ Khiết sắp kết hôn rồi đấy. Cô ấy còn gửi thiệp mời cho bọn tôi nữa.”

“Cô ấy nói lúc trước đã xoá số liên lạc của cậu, hỏi tôi xin lại số. Chắc lát nữa sẽ gửi thiệp cho cậu luôn đó.”