Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
01.
Hôm ly hôn, trời đổ mưa xối xả. Tôi một tay bế con gái Đô Đô, một tay cầm ô, cố gắng gọi xe về căn hộ thuê.
Con bé ngủ say trong lòng tôi, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra giữa người lớn.
Bất ngờ, một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Cửa kính hạ xuống:
“Cô Tô?”
Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trong xe: “Anh là…?”
“Có lẽ… là bố ruột của con gái cô.”
Cả người tôi cứng đờ, miệng mấp máy nhưng không nói nổi câu nào. Tôi vô thức siết chặt Đô Đô trong tay.
Người đàn ông trước mặt nhìn tôi, giọng điềm tĩnh:
“Ngoài trời mưa lớn, lên xe nói chuyện đi?”
Trong xe, nhiệt độ rất dễ chịu. Tôi tháo hai cúc áo ngoài của Đô Đô để con bé không bị nóng. Nó nhăn mũi hừ nhẹ một tiếng, bàn tay mũm mĩm nắm lấy vạt áo tôi rồi ngủ tiếp.
Đợi con bé ngủ say, tôi mới ngước lên, phát hiện người đàn ông ngồi ở ghế lái vẫn đang nhìn mình.
Anh ta có khí chất rất áp đảo. Tôi cố gắng lờ đi sự bức ép vô hình đó, hạ thấp giọng:
“Anh nói… anh là bố của Đô Đô?”
“Cô có thể gọi tôi là Cố Tu.”
Khí chất của Cố Tu hoàn toàn khác với Hứa Cao Viễn. Anh ta có một vẻ ngoài sắc nét, mạnh mẽ đến mức tạo cảm giác áp lực.
Thẳng thắn mà nói, đây là kiểu người có khuôn mặt khiến người ta khó lòng quên được. Tôi không nghĩ rằng mình từng có cơ hội tiếp xúc với anh ta, chứ đừng nói đến chuyện phát sinh quan hệ.
“Tôi biết chuyện này rất khó tin. Tôi cũng mới biết gần đây thôi.”
“Hai năm trước, ở Tam Á, người đã ở bên cô đêm đó… có lẽ không phải chồng cô, mà là tôi.”
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng. Phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể nào!”
Tuần trăng mật của tôi và Hứa Cao Viễn quả thực là ở Tam Á. Nhưng khi đó, tôi luôn ở bên cạnh anh ta cơ mà?
Không đúng!
Có một đêm không phải!
Tôi nhớ rất rõ, hôm đó Hứa Cao Viễn ép tôi uống rất nhiều rượu, sau đó đưa tôi về phòng. Anh ta nói có việc cần xử lý nên bảo tôi ngủ trước.
Vậy… người vào phòng sau đó không phải Hứa Cao Viễn sao?
Tay chân tôi lạnh ngắt, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu: “Không lẽ… anh và anh ta đã lên kế hoạch?”
“Đương nhiên là không.”
Cố Tu nhíu mày, tỏ rõ sự chán ghét:
“Tôi không thấp hèn đến mức đó. Nhưng chuyện cụ thể thế nào, tôi vẫn chưa chắc chắn. Nếu có thể, cô có thể cho tôi đưa Đô Đô đi làm xét nghiệm ADN không?”
Tôi nghĩ mình không có lý do để từ chối.
Căn hộ tôi thuê nằm trong một khu chung cư cũ kỹ.
Xe dừng lại, Cố Tu nhìn lướt qua xung quanh, cau mày.
Tôi biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng tôi ra đi tay trắng sau ly hôn, hiện tại túng thiếu, không thể đòi hỏi điều kiện sống tốt hơn.
Vừa mở cửa xe định xuống, anh ta cất giọng:
“Có thể cho tôi số liên lạc không? Đợi có kết quả xét nghiệm, tôi sẽ báo cô.”
“Được.”
Tôi vừa định đưa điện thoại ra thì phát hiện tay bế Đô Đô đã tê cứng.
Cố Tu nhìn thấy sự khó xử của tôi, hỏi thẳng:
“Nếu cô không ngại, để tôi bế hộ một lát?”
Tôi nhẹ nhàng chuyển Đô Đô sang tay anh ta.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Cố Tu bế trẻ con. Hai tay anh ta căng cứng, cứ thế giơ thẳng người, trông rất không tự nhiên. Bộ dáng này hoàn toàn không hợp với bộ vest phẳng phiu trên người anh ta.
Nhìn chằm chằm Đô Đô một lúc, cuối cùng anh ta phun ra một câu:
“Con bé… hơi mũm mĩm nhỉ?”
Tôi bật cười: “Bé con đúng là không nhẹ chút nào.”
Tay phải tôi thoáng cử động, cảm giác đỡ tê hơn nhiều, tôi định đưa tay đón lại con bé.
Cố Tu tránh nhẹ sang bên: “Cô ở tầng mấy? Để tôi đưa hai mẹ con lên.”
Căn hộ tôi thuê nằm ở tầng cao nhất, leo cầu thang đã đủ hụt hơi, huống hồ còn bế Đô Đô.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Tôi vừa mở cửa vừa nói lời cảm ơn, nhưng ngay khi cánh cửa bật mở, tôi chết sững.
Tất cả đồ đạc đã được đóng gói trước đó giờ bị lục tung, vứt bừa bộn khắp nơi.
Tôi vội vàng lao vào, quỳ xuống bới đồ trong hộp, nhưng bên trong trống rỗng.
Tôi hoảng loạn: “Đô Đô… Đồ của con bé mất hết rồi…”
Cố Tu kéo tôi lại: “Bình tĩnh, đừng động vào gì cả.”
Anh ta lấy điện thoại ra: “Tôi sẽ gọi cảnh sát. Trước tiên, cô theo tôi về đã, tối nay không thể ở đây được.”
“Nhưng…”
“Kẻ trộm đã có chìa khóa nhà cô. Nếu bọn chúng quay lại, cô và Đô Đô sẽ rất nguy hiểm.”
Anh ta đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Cửa sổ không có song chắn, trèo vào không khó.”
Tôi buông thõng vai, ép bản thân nuốt xuống vị đắng chát nơi cổ họng, nhìn người đàn ông vẫn còn xa lạ trước mặt, khẽ nói:
“Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình lại rơi vào cảnh thê thảm thế này.”
Cố Tu chỉ bình thản đáp lại:
“Rồi sẽ ổn thôi.”
02
Nếu không nhờ Cố Tu ra tay giúp đỡ, e rằng tôi thực sự sẽ luống cuống trước những chuyện xảy ra hôm nay.
Đô Đô còn nhỏ, ban đêm hay quấy khóc.
Tôi sợ sẽ làm phiền đến Cố Tu, nên sau khi dỗ con bé ngủ, tôi đi đến trước cửa phòng anh ta, gõ nhẹ vài tiếng để báo trước.
Cố Tu dường như vừa tắm xong, chỉ tùy ý khoác một chiếc áo choàng ngủ, mái tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước từ cổ chảy xuống ngực rồi biến mất.
Tôi giải thích sơ qua về tình trạng của Đô Đô:
“Ngày mai chúng tôi sẽ dọn đi sớm, hôm nay thực sự đã làm phiền anh.”
“Không vội, hơn nữa, Đô Đô có lẽ cũng là con gái tôi.”
Cố Tu dựa người vào khung cửa, hỏi một câu:
“Đô Đô vẫn chưa cai sữa à?”
Tôi ngẩn ra, theo ánh mắt anh ta nhìn xuống, lúc này mới nhận ra trước ngực áo T-shirt của mình đã ướt đẫm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, che cũng không được, không che cũng không xong.
“Xin lỗi, tôi mang theo không đủ quần áo.”
Câu này nghe có chút kỳ quặc, tôi vội sửa lại:
“Ý tôi là… thôi quên đi, Cố tiên sinh nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.”
“Không muốn biết chuyện hai năm trước sao?”
Bước chân tôi khựng lại, có chút do dự.
“Em có biết một người tên là Tấn Na không?”
Vừa nghe cái tên này, tôi lập tức tỉnh táo.
Tấn Na, mối tình đầu của Hứa Cao Viễn.
Tôi từng nghe mẹ chồng nhắc đến cô ta không ít lần, nói cô ta và Hứa Cao Viễn từng bên nhau rất lâu, chia tay thì đáng tiếc biết bao.
Cố Tu chậm rãi nói tiếp:
“Theo những gì tôi điều tra được, đêm hôm đó, trong cùng một khách sạn, chồng cô đã thuê phòng cùng với Tấn Na.”
Tôi lập tức quay phắt đầu lại nhìn anh ta. Cố Tu lấy ra một điếu thuốc:
“Cô không thấy kỳ lạ sao? Vì sao hắn ta lại đột nhiên đưa Đô Đô đi giám định ADN?”
Lạ, sao có thể không lạ.
Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ép phải ly hôn.
Giờ đây, sau khi được Cố Tu nhắc nhở, tôi mới dần nhớ lại tất cả những điều “không bình thường” của Hứa Cao Viễn trong khoảng thời gian gần đây.
Điều này cũng khiến tôi không khỏi hoài nghi về thân phận của người đàn ông trước mặt:
“Sao anh lại biết những chuyện này?”
Cố Tu không giấu giếm:
“Tấn Na là bạn gái cũ của tôi.”
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
“Hiện tại, tôi chỉ muốn xác nhận Đô Đô có phải con gái tôi không, và chuyện này có phải do Tấn Na giở trò hay không.”
Vừa dứt lời, tiếng khóc của Đô Đô vọng ra từ phòng. Tôi lập tức chạy vào.
Cố Tu cũng định bước theo, tôi vội nhắc:
“Thuốc lá.”
Anh ta dừng lại ngoài cửa:
“Xin lỗi.”
Ánh mắt anh ta lướt qua tôi, sau đó chậm rãi nói:
“Tôi đã chuẩn bị cho cô bộ quần áo, đặt ở ngoài cửa. Lát nữa cô thay đi.”
Tôi: “……”
03
Cố Tu hành động rất nhanh, mẫu xét nghiệm gửi đi tối hôm trước, ngay ngày hôm sau đã có kết quả.
Tỷ lệ khớp là 99,9%.
Đô Đô thực sự là con gái của Cố Tu.
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tờ kết quả giám định, tôi vẫn không kìm được mà lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
May mà Cố Tu nhanh tay đỡ lấy tôi, giọng anh ta trầm thấp:
“Xin lỗi.”
“Tôi… tôi có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Theo lời Cố Tu, chuyến đi Hải Nam đó là do Tấn Na kéo anh ta đi cùng:
“Hôm đó tôi cũng uống không ít rượu.”
Nên… Cố Tu đã nhầm tôi thành Tấn Na?
“Vậy… anh nhận ra chuyện này từ bao giờ?”
“Hôm sau.”
Không trách được, lúc tôi tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai, cũng chẳng thấy có gì khác thường.
Nhất thời, tôi không biết phải nói gì.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô một lời giải thích rõ ràng. Đô Đô đã là con gái tôi, thì tôi đương nhiên có trách nhiệm với mẹ con cô.”
Có trách nhiệm với chúng tôi?
Câu nói này khiến tôi có chút bất an:
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ hôm qua. Giờ cảnh sát đã vào cuộc, căn hộ chắc tạm thời không có vấn đề gì nữa. Tôi và Đô Đô cũng nên về nhà rồi.”
“Tôi không có ý tranh giành quyền nuôi Đô Đô.”
Dường như Cố Tu nhìn thấu suy nghĩ của tôi, chặn lại bước chân tôi:
“Tôi hiểu cô đang rất rối. Nhưng chuyện đã xảy ra, nhất định phải tìm ra sự thật. Hai năm trước, đó rốt cuộc là tai nạn hay có người cố tình sắp đặt, bây giờ vẫn chưa biết được. Cô và Hứa Cao Viễn bên nhau hai năm, vậy mà lại ra đi tay trắng như vậy, cô cam tâm sao?”
Cam tâm ư?
Không.
Nhưng không cam tâm thì sao chứ?
Sự thật Đô Đô không phải con gái Hứa Cao Viễn đã quá rõ ràng, tôi không có cách nào biện bạch.
Ánh mắt Cố Tu sắc bén như chim ưng, dừng trên người tôi:
“Hơn nữa, cho phép tôi nói thẳng, với điều kiện kinh tế hiện tại của cô, rất khó để mang đến cho Đô Đô một cuộc sống tốt. Dù không nghĩ cho bản thân, cô cũng nên cân nhắc cho con gái mình.”
Một lúc lâu sau, tôi mới thở dài, bả vai trùng xuống:
“Tôi hiểu rồi.”
Những lời của Cố Tu thực sự khiến tôi bừng tỉnh.
Anh ta giúp tôi thoát khỏi sự hoảng loạn, để tôi có thể bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.
Hai năm hôn nhân, tôi và Hứa Cao Viễn chưa từng cãi nhau. Anh ta đối với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó tình cảm của chúng tôi sẽ rạn nứt.
Nếu có gì thay đổi, thì có lẽ bắt đầu từ đầu năm nay, công việc của anh ta ngày càng bận rộn hơn, thời gian về nhà cũng ngày một muộn hơn.
Nhưng tôi mải chăm sóc Đô Đô, không hề nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.
Trở về căn hộ, tôi mở WeChat của Hứa Cao Viễn, phát hiện anh ta đã chặn tôi, tôi không thể thấy bất cứ bài đăng nào của anh ta nữa.
Nghĩ một lúc, tôi mở Weibo, lần theo danh sách tài khoản mà anh ta theo dõi, cuối cùng dừng lại ở một người có tên “Jina”.
Nhấn vào trang cá nhân, bài đăng mới nhất là một bức ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Dòng chú thích: “Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là em và anh.”
Góc phải bên dưới, Hứa Cao Viễn đã nhấn like.
Cả người tôi nổi da gà, không dám nhìn tiếp.
Đột nhiên, điện thoại bị ai đó giật lấy.
Đô Đô đang bò đến chỗ tôi, cái mông nhỏ nhô lên, bàn tay mũm mĩm chộp lấy điện thoại của tôi, cười khanh khách, nước dãi tràn cả ra ngoài.
Tôi nhìn con bé, tâm trạng dần dịu lại.
Nhẹ nhàng nhéo má con bé:
“Nhóc con ngốc nghếch.”
Cố Tu nói đúng.
Nếu chuyện năm đó thực sự có liên quan đến Hứa Cao Viễn, vậy thì tại sao tôi phải chịu đựng nỗi oan này mà tay trắng rời đi chứ?
Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Đô Đô, khẽ nói:
“Mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Rạng sáng.
Tôi bị đánh thức bởi âm thanh lạ từ cửa.
Có người đang cố mở khóa!
Từ khi có con, tôi ngủ rất nhẹ, gần như ngay khi cánh cửa vừa vang lên tiếng động đầu tiên, tôi đã tỉnh.
Ngoài cửa có người.
Tôi chưa từng nói với ai về nơi ở hiện tại, vậy thì ai đang đứng ngoài đó?
Nghĩ đến chuyện đồ đạc bị trộm mấy hôm trước, cả người tôi bắt đầu run rẩy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức bấm gọi cho Cố Tu:
“Cố tiên sinh, có người… có người đang đứng ngoài cửa nhà tôi!”
Dường như anh ta vừa tỉnh ngủ, im lặng hai giây rồi nói:
“Đừng sợ, tôi đến ngay.”
Nói xong, anh ta cúp máy.
Tôi vẫn còn ngỡ ngàng, thì ngay giây tiếp theo, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát tháo, tiếp đó là tiếng bước chân chạy trốn.
Chỉ một lát sau, có tiếng gõ cửa.
“Sơ Ảnh, là tôi.”
Tôi gần như không kịp suy nghĩ, lập tức chạy chân trần ra mở cửa.
Trước mặt tôi, Cố Tu đứng đó trong bộ đồ ngủ màu xám đậm, mái tóc rối nhẹ, rõ ràng là vội vàng chạy đến.
Tôi sững sờ:
“Anh… anh sao lại…”
“Không yên tâm về cô.”
Anh ta bình tĩnh đáp, rồi nhìn tôi thật sâu:
“Tối qua tôi đã sắp xếp người thuê một căn hộ dưới tầng, định quan sát thêm vài ngày.”
Tôi không hiểu vì sao, đột nhiên hốc mắt cay xè.
“Tôi… tôi…”
Ánh mắt Cố Tu trở nên sâu thẳm:
“Bên ngoài lạnh, vào trong rồi nói.”
Tôi lúc này mới chợt nhận ra—đây đã là lần thứ hai tôi vô ý mặc áo ngủ dây mỏng mà không có áo trong khi đứng trước mặt anh ta.
Muốn khóc không ra nước mắt.
Tại sao tôi cứ hết lần này đến lần khác tự làm mình mất mặt trước Cố Tu thế này…