Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1
Tôi tên là Vạn Tiểu Mãn, là bạn gái của thái tử gia Tiết Trạch ở Bắc Kinh.
Nhưng rất nhanh tôi sẽ không còn là bạn gái anh ta nữa.
Bởi vì tôi định cho anh ta một bài học.
Muốn hỏi tôi tại sao không đàng hoàng một chút, chia tay anh ta trước rồi mới đi tìm người khác.
Tất cả đều là do Tiết Trạch tự chuốc lấy.
Anh ta chê bai thân hình tôi không đẹp, suốt ngày thúc giục tôi đi phẫu thuật thu nhỏ ngực.
Điều khiến tôi tức giận hơn nữa là anh ta còn lén lút mở một tài khoản phụ để tán tỉnh các cô gái khác.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định trước khi chia tay, sẽ tặng cho anh ta một cặp sừng.
Ban đêm trước khi đi ngủ, tôi lần đầu tiên đăng ảnh lộ rõ mặt trên tài khoản có gần một vạn người theo dõi.
Chú thích: Tuyển bạn trai đẹp trai, ít phiền phức.
Yêu cầu: Cao 1m80, 18 tuổi, có cơ bụng.
Bài đăng vừa lên chưa đến nửa tiếng, số lượng người theo dõi đã tăng vọt, gần chạm mốc mười vạn.
Trong một đống bình luận khen ngợi và ảnh tự sướng gửi tới, có một tin nhắn riêng khiến tôi chú ý.
“Chẳng phải cô đã có bạn trai rồi sao?”
Sao người này lại biết tôi không phải là người độc thân?
Tôi nhấn vào trang của anh ấy.
IP của anh ấy cùng thành phố với tôi, ảnh đại diện toàn màu đen, không có bài đăng nào.
Dòng chữ ký chỉ có tám chữ: “Tích tiểu thành đại, cuối cùng toàn thắng.”
Không hiểu sao, tôi đột nhiên có linh cảm.
Người này chắc chắn biết tôi.
Không phải là Tiết Trạch chứ.
Nếu là anh ấy thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Tôi đang nghĩ có nên trả lời không thì đối phương đã vội vàng gửi tin nhắn tới.
“Cô làm vậy có nghĩ đến cảm giác của bạn trai cô không?”
“Cho dù muốn đổi người, cũng không nên tìm trên mạng.”
“Trên mạng có rất nhiều kẻ lừa đảo.”
“Cẩn thận bị lừa sang nước ngoài làm sòng bài đấy.”
…
Tôi đã xác định người này không phải là Tiết Trạch.
Nhưng nghe giọng điệu của anh ấy, chắc hẳn có quan hệ khá tốt với Tiết Trạch.
Là ai nhỉ?
Tôi nhìn vào khung trò chuyện, đột nhiên cảm thấy ID của anh ta rất quen mắt.
Lướt lại một chút mới nhận ra, hóa ra anh ấy đã thích các bài đăng của tôi từ rất lâu trước đây rồi.
Thỉnh thoảng còn để lại bình luận.
Ngay cả Tiết Trạch cũng không biết tôi đã mở tài khoản phụ, vậy mà anh ấy lại theo dõi tôi lâu như vậy.
Chẳng lẽ anh ấy thích tôi thật sao!
Mang theo nghi ngờ, tôi thử hỏi lại: “Vậy anh có muốn thử với tôi không?”
2
Tin nhắn vừa gửi đi lập tức hiển thị là đã đọc.
Sự tò mò của tôi hoàn toàn bị kích thích.
Những người bạn của Tiết Trạch tôi hầu như đều đã gặp qua, rốt cuộc là ai đang lén yêu thầm tôi vậy?
Sau khi khung trò chuyện im lặng vài giây, tôi nhận được một loạt tin nhắn.
“Ý cô là gì?”
“Muốn tôi làm bạn trai của cô à?”
“Đừng đùa nữa, nói thật cho cô biết, tôi và Tiết Trạch là bạn tốt.”
“Tôi tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy.”
“Tốt thôi, tạm biệt.” Tôi trả lời.
Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi thoát khỏi giao diện trò chuyện, tắt điện thoại di động lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, việc đầu tiên tôi làm chính là mở tài khoản ra kiểm tra tin nhắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Anh ấy không chỉ gửi cho tôi một đống tin nhắn mà thậm chí còn gọi điện thoại cho tôi.
“Cái gì mà tạm biệt?!”
“Nói rõ ràng ra đi!””
“Cô nói muốn tìm bạn trai, là giận dỗi hay nghiêm túc đấy?”
“Suy nghĩ kỹ một chút, tôi cũng không phải không được.”
“Nhưng tôi không làm người thứ ba, cô nhất định phải cho tôi một danh phận!”
“Sao không nói gì vậy?”
“Cô ngủ rồi sao?”
“Hay là đang nói chuyện với người đàn ông khác?”
Một cuộc gọi nhỡ.
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể, cô đừng tìm người khác.”
Hai cuộc gọi nhỡ.
“Làm người thứ ba thì làm người thứ ba, dù sao Tiết Trạch cũng không phải kẻ tốt lành gì, lần trước đi Nhật Bản, cậu ta còn lén lút vào quán hầu gái.”
Năm cuộc gọi nhỡ.
“Vẫn còn ở đó chứ?”
“Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi, chúc ngủ ngon.”
Vài phút sau, anh ấy lại gửi một trái tim, theo sau là một bức ảnh cơ bụng khiến người ta máu huyết sôi trào.
Trong bức ảnh, anh ấy mặc quần thể thao, lười biếng nằm trên giường, đôi chân dài không biết đặt vào đâu cho vừa.
Dưới ánh sáng tự nhiên, làn da anh ấy ánh lên màu nâu khỏe mạnh.
Cánh tay lúc này nổi rõ gân xanh, ngón tay thon dài đang đặt ở một vị trí khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Đây chẳng phải là quyến rũ trắng trợn sao?
Tôi lặng lẽ tải ảnh về rồi lưu lại.
Mặt mũi đỏ bừng, tôi nghĩ: “Anh ấy cũng có năng lực thật đấy.”
Khi tôi đang rửa mặt, chuông cửa dưới lầu vang lên.
Cô giúp việc mở cửa, ngay lập tức thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Tiểu Mãn, mau xuống đây, một bó hoa hồng lớn lắm.”
Tặng hoa hồng à…
Quá sến súa rồi.
Tôi chậm rãi đi xuống cầu thang.
Mang theo vẻ ghét bỏ tôi bước tới, vội vàng liếc qua thẻ ghi trên bó hoa.
Bất ngờ phát hiện trên hoa hồng còn có một cái hộp trang sức tinh xảo.
Mở ra, đó là vòng tay của tôi!
Đây là món quà cuối cùng mà bố tôi tặng trước khi ông qua đời.
Sau khi ông mất, công ty gặp khó khăn về tài chính, tôi đã mang tất cả những món đồ có giá trị đi bán đấu giá.
Trong đó có cả bộ vòng tay này.
Tôi nhớ là lúc ấy nó đã được một người nước ngoài mua với giá gần ba trăm vạn.
Bạn của Tiết Trạch lại có thể tìm được người mua, còn giúp tôi mua lại.
Tôi lau mũi, mở ra khung trò chuyện với anh ấy.
“Tôi đã nhận được đồ rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi mang nó về, thuận tiện cho tôi một số tài khoản ngân hàng được không?”
Hiện tại tôi không thể bỏ ra nổi số tiền lớn như vậy nhưng chia thành mười hai kỳ thì vẫn được.
“Tôi không cần tiền, chỉ cần cô thôi.”
…
Tôi đã đoán trước anh ấy sẽ từ chối nhưng không ngờ lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Ngón tay tôi dừng lại trên khung trò chuyện, suy nghĩ xem phải trả lời anh ấy thế nào.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Là Tiết Trạch nhắc tôi hôm nay đừng quên đi cùng anh ta dự tiệc sinh nhật bạn.
“Đừng mặc đồ quá hở hang, nhớ mặc áo ngực thể thao, như vậy sẽ nhỏ nhắn hơn, đẹp hơn.”
Tôi trả lời đồng ý.
Quay đầu, tôi chọn một bộ váy dạ hội cổ khoét sâu từ trong tủ quần áo.
Khi đến nơi, Tiết Trạch đang nói chuyện vui vẻ với một đám người.
Vừa nhìn thấy tôi mặc trang phục như vậy, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh ta vội vàng kéo tôi sang một bên.
“Sao em lại mặc như vậy tới đây hả?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Tiết Trạch, mà nhìn vượt qua anh ta, nhìn về phía xa.
Trong những ánh mắt mơ hồ và mập mờ, đột nhiên, tôi vô tình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, u ám của một người.
3
Phương Thi Đường ngồi một mình trong góc, xuyên qua âm nhạc ồn ào, ánh mắt của anh ấy chạm phải tôi giữa đám đông.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy như bị thứ gì đó giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Phương Thi Đường là người thu hồi ánh mắt trước.
Sau đó, anh ấy uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Anh ấy như hơi mỉm cười một chút nhưng rất nhanh lại đã trở lại vẻ lạnh nhạt như thường.
Thình thịch, thình thịch.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh.
Cùng lúc đó, một suy nghĩ cực kỳ hoang đường thoáng hiện lên trong đầu tôi:
Liệu người đó có phải là Phương Thi Đường không?
Câu trả lời nhanh chóng bị tôi bác bỏ.
Kể từ khi tôi quen biết Phương Thi Đường, con người này vẫn luôn lạnh lùng.
Dáng vẻ anh ấy giống như chẳng quan tâm đến điều gì.
Mỗi lần tôi chào hỏi anh ấy, anh ấy đều chỉ gật đầu nhẹ.
Quả thực là quý chữ như vàng.
Đừng nói đến chuyện thích tôi, tôi từng nghĩ anh ấy còn có phần ghét tôi nữa.
“Vạn Tiểu Mãn, em câm rồi à? Nói gì đi chứ!” Tiết Trạch bất mãn vung tay trước mặt tôi.
Tôi nhíu mày, hất tay Tiết Trạch ra: “Anh không cảm thấy em mặc như thế này rất đẹp sao?”
Khi nói chuyện, tôi còn cố tình ưỡn ngực lên.
Tiết Trạch nhìn tôi với vẻ mặt say sóng.
Tôi bước thêm một bước về phía trước, anh ta lập tức bịt miệng rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Tiết Trạch bị chứng chóng mặt khi thấy ngực lớn.
Thật là một căn bệnh rất kỳ quái.
Còn kỳ quái hơn nữa là, anh ta rõ ràng không thể chịu đựng được cô gái ngực lớn nhưng lúc trước lại mặt dày theo đuổi tôi đến cùng.
Về phần vì sao tôi lại biết anh ta bị bệnh này?
Chuyện phải kể từ lần hai chúng tôi thuê phòng khách sạn cách đây không lâu.
Lúc đó, tôi đang chuẩn bị toàn tâm toàn ý tiếp nhận Tiết Trạch.
Ai ngờ, ngay khoảnh khắc quan trọng, tên này vậy mà lại ngất xỉu.
Tôi tức giận đổ một chậu nước lạnh lên người để anh ta tỉnh lại.
Dưới ánh mắt giết người của tôi, Tiết Trạch cuối cùng đã thừa nhận.
Anh ta nói thực ra anh ta thích kiểu người mẫu siêu mỏng, với vòng eo nhỏ, chân dài và ngực nhỏ.
Còn tôi, trừ một điểm cuối cùng, gần như hoàn toàn giống với mẫu người lý tưởng của anh ta.
Sau khi anh ta thừa nhận, tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.
Không trách được vì sao anh ta luôn bắt tôi ép ngực.
Ngoài miệng thì nói là lo sợ người khác nhìn thấy sẽ ghen tỵ nhưng thực ra là chính anh ta không chịu nổi.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tiết Trạch bước tới bên cạnh tôi, ánh mắt lơ đãng, lại một lần nữa nhắc đến chuyện phẫu thuật.
Tôi còn chưa kịp trả lời anh ta, lại đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ.
“Thân hình của cô rất đẹp, Tiết Trạch bị mù rồi, đừng đi phẫu thuật.”
Là anh ấy!
Tôi cắn môi, uống một hơi cạn sạch ly nước có ga trong tay.
Trả lời: “Nhà vệ sinh, hẹn gặp?”