Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1.

Bữa tiệc cuối năm đang đến phần biểu diễn, nhân viên xuất sắc là tôi lên sân khấu để phát biểu.

Vừa mở slide, Tống Tĩnh Dao đã lao lên cướp micro:

“Các vị lãnh đạo, đồng nghiệp, hôm nay tôi muốn tố cáo Vệ Lê, cô ta biết rõ mà vẫn làm tiểu tam, chen chân vào gia đình người khác, còn đòi tiền tống tiền!”

Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lên màn hình chiếu, slide của tôi đã bị ai đó thay đổi.

Cả hội trường đang hiện bức ảnh tôi và bố ở sân bay, chúng tôi hôn má chào tạm biệt.

Kèm dòng chữ to, đỏ, in đậm: 【Vạch mặt tiểu tam, thay trời hành đạo!】

Đầu tôi như ù đi, ngây ra tại chỗ.

Dưới sân khấu bắt đầu râm ran bàn tán.

Tổng giám đốc không có mặt, các trưởng phòng đều nhìn về phía phó tổng Lý Na.

Nhưng bà ta không có bất kỳ phản ứng nào.

Tôi cố kìm nén uất ức, lên tiếng:

“Tống Tĩnh Dao, làm ơn bình tĩnh lại! Đây là buổi tiệc công ty! Nếu cô có hiểu lầm hay bất mãn gì với tôi, chúng ta có thể nói chuyện riêng. Đừng quấy rối ở đây ảnh hưởng người khác!”

Nam MC bên cạnh cũng cố gắng hòa giải:

“Xin mọi người yên tâm, công ty chúng ta luôn là một tập thể ấm áp. Tôi tin ban lãnh đạo sẽ điều tra rõ ràng. Giờ hãy để Vệ Lê tiếp tục bài phát biểu đã.”

“Phi! Nhân viên xuất sắc cái quái gì! Cái thứ không có đạo đức như cô ta mà cũng lên đây chia sẻ kinh nghiệm à? Kinh nghiệm quyến rũ bố tôi? Hay là kỹ năng trên giường?”

“Làm đồng nghiệp với cô ta đúng là xui tám kiếp!”

Tống Tĩnh Dao ngừng một chút, ánh mắt xoay chuyển giảo hoạt:

“Anh bên cạnh che chở cô ta dữ vậy, không chừng Vệ Lê cũng từng ngủ với anh rồi? Nói thử xem cảm giác thế nào?”

Nam MC xám mặt vì bị kéo vào, tức giận hét:

“Cô nói bậy bạ gì vậy! Bảo vệ đâu? Mau kéo con điên này ra ngoài!”

Khán phòng lập tức xôn xao:

“Trời ơi, nghe nói Tống Tĩnh Dao và tổng giám đốc có quan hệ đặc biệt, giờ nhìn lại đúng là con ruột rồi. Vậy thì Vệ Lê chắc thật sự là tiểu tam à?”

“Tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi! Cô ta mới vào công ty được bao lâu mà đã kí được mấy hợp đồng lớn, chắc đều ‘giao dịch’ trên giường!”

“Tôi từng thấy cô ta ở văn phòng Giám đốc Kinh doanh suốt 3 tiếng, ai biết họ làm gì trong đó?”

“Tổng giám đốc vốn là người đơn giản, mà nhìn Vệ Lê cười lẳng lơ như thế, chắc chắn là cô ta chủ động quyến rũ!”



Không khí hội trường dần trở nên hỗn loạn, đám đông như phát cuồng vì “drama”.

Thậm chí có người lợi dụng ánh đèn mờ tối, bắt đầu mắng chửi tôi không ngớt.

Nhưng bảo vệ vẫn không thấy đâu.

Mãi sau tôi mới hoàn hồn, định lấy điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng tôi vừa ấn được một phím, Tống Tĩnh Dao đã tát mạnh vào mặt tôi!

Mũi tôi lập tức chảy máu, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Tôi cố vùng vẫy nhặt lại, thì một đôi giày cao gót đỏ bỗng giẫm lên điện thoại.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

Chủ nhân đôi giày ấy, không ai khác chính là Phó Tổng Lý Na, người luôn tỏ ra hòa nhã, được khen là dễ mến.

Bà ta cúi xuống nhặt điện thoại, mỉm cười nói:

“Người ngay không sợ bóng nghiêng. Nếu em thật sự trong sạch, thì sợ gì chứ, Vệ Lê?”

2.

Tôi bị cái tát ấy đánh cho choáng váng đầu óc.

Mãi đến khi máu mũi nhỏ xuống sàn, tôi mới hơi tỉnh táo lại.

Lúc này mới phát hiện hội trường chẳng hề có bảo vệ, cửa chính cũng bị khóa rất chặt.

Tôi lập tức nhận ra Lý Na và Tống Tĩnh Dao có khả năng là cùng một phe.

Tôi hít sâu một hơi, cố ép bản thân giữ bình tĩnh.

“Tống Tĩnh Dao, tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, người trong ảnh là ba tôi! Tôi không chen chân vào gia đình ai cả, lại càng không có chuyện tống tiền!”

“Hừ, giỏi lắm, có gan làm tiểu tam mà không có gan nhận? Miệng còn cứng nhỉ, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Hôm nay tôi sẽ cho toàn bộ người của Âu Nhã thấy bộ mặt thật của cô, Vệ Lê!”

Tống Tĩnh Dao cười lạnh, cầm điều khiển trên bục phát biểu bắt đầu chiếu slide lên màn hình.

“Đây là đoạn chat giữa cô và ba tôi, chính là bằng chứng cô làm tiểu tam!”

Tôi nhìn kỹ lại, cái gọi là bằng chứng của Tống Tĩnh Dao chỉ là đoạn trò chuyện giữa tôi và ba – Tống Trạch.

Tôi vừa mới tốt nghiệp ở nước ngoài trở về.

Vì lệch múi giờ, lại thêm việc học bận rộn, ngoài mấy câu làm nũng xin tiền sinh hoạt thì gần như không có đoạn chat nào.

Cho nên phần lớn nội dung đều là ảnh chụp chuyển khoản.

Ba tôi còn lưu tên tôi là “Tiểu bảo bối”.

Tống Tĩnh Dao hoàn toàn không để tôi giải thích, chưa kịp phản ứng thì cô ta đã chiếu tiếp phần trình chiếu.

“Đây là ảnh ba mẹ tôi nắm tay nhau. Ba tôi luôn đeo nhẫn cưới, chiếc nhẫn này là ba tôi đặt làm riêng, toàn thế giới chỉ có một cặp! Tôi tin là rất nhiều người trong công ty đều để ý thấy!”

Người phụ nữ trong ảnh tuy không lộ mặt, nhưng phong cách ăn mặc và vóc dáng hoàn toàn không giống mẹ tôi.

Thế nhưng chiếc nhẫn ở ngón áp út của bà ta lại giống hệt chiếc nhẫn mẹ tôi đeo.

Giọng nói chói tai của Tống Tĩnh Dao lại vang lên:

“Vệ Lê, cô còn gì để nói?”

Tôi ngây người nhìn cô ta, bỗng chốc bừng tỉnh.

Thì ra… ba tôi có tiểu tam rồi!

Từ sau khi ba gả vào nhà họ Vệ, ông luôn tỏ ra rất chu đáo với mẹ tôi.

Người thân và bạn bè nhà họ Vệ cũng không tiếc lời khen ngợi ông.

Từ khi tôi chào đời, ông luôn thể hiện hình ảnh một người cha không chê vào đâu được.

Nhà họ Vệ cũng rất ưu ái ông, nâng ông lên vị trí tổng giám đốc.

Thậm chí để giữ thể diện cho ông, cũng để bịt miệng những lời đàm tiếu, chuyện ông gả vào nhà họ Vệ cũng được giấu đi.

Không ngờ, ông lại dám vụng trộm bên ngoài sau lưng mẹ tôi! Thậm chí còn có con riêng!

Sự phản bội của người cha, cùng với màn vu oan của đứa con gái tiểu tam khiến tôi tức giận đến run người.

Tôi nhìn chằm chằm Tống Tĩnh Dao, lạnh giọng nói:

“Tống Tĩnh Dao, tôi khuyên cô nên đi hỏi lại Tống Trạch cho rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và ông ấy, nếu cô còn tiếp tục làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát kiện cô tội vu khống!”

“Hỏi? Có gì đáng để hỏi? Làm tiểu tam còn chưa đủ, giờ lại đi bịa chuyện nhận cha lung tung, nếu cha ruột cô biết con gái mình lẳng lơ như vậy bên ngoài, chắc xấu hổ muốn độn thổ rồi!”

Tống Tĩnh Dao cầm lấy điện thoại trong tay Lý Na, hung hăng ném xuống đất, rồi giẫm mạnh đến khi màn hình nứt toác.

“Cô còn dám vênh váo à? Cái mặt yêu tinh này của cô sao bằng nổi một ngón chân của mẹ tôi. Không phải cô bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho ba tôi sao? Chứ ông ấy làm gì thèm nhìn đến cô!”

Phía dưới khán đài đồng nghiệp cũng hùa theo mắng mỏ:

“Cô ta ngày thường ăn mặc lả lơi, da dẻ trắng trẻo, đúng chuẩn ‘tiểu tam’!”

“Trước mặt đàn ông thì giả vờ ngây thơ, trước mặt tụi tôi lại làm như vô tội, cái kiểu giả nai này nhìn chán chết!”

“Tổng giám đốc họ Tống, cô ta họ Vệ, không phải đang mơ làm phượng hoàng sao? Gì chứ bịa chuyện đến thế là cùng!”

“Đúng đấy, làm gái mà còn đòi dựng cổng thành!”

Đám người không ngớt lời bàn tán, thậm chí vài đồng nghiệp trước kia vẫn thân thiện với tôi cũng giơ điện thoại lên chụp ảnh livestream.

Tôi nhìn đám người phát cuồng kia, cố nhịn lửa giận, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng:

“Cứ việc quay, nhưng hãy cân nhắc kỹ hậu quả, liệu mấy người có chịu nổi hay không!”

3

Vừa dứt lời, đèn flash và camera bên dưới sân khấu lập tức giảm hẳn.

Con người đều đặt bản thân lên trước hết.

Dù gì cũng chẳng ai muốn vì “chính nghĩa” mà vướng vào kiện tụng, mất cả miếng cơm.

Không ngờ Tống Tĩnh Dao lại quay lại trừng mắt nhìn tôi, rồi đổi slide đang chiếu trên màn hình lớn.

Một phòng livestream hiện lên rõ ràng trước mắt tôi.

Trên màn hình liên tục hiện lên những dòng bình luận công kích, và hàng loạt hiệu ứng quà tặng nhấp nháy.

Tôi lúc này mới nhận ra: từ giây phút tôi bước lên sân khấu, mọi chuyện đã bị phát sóng trực tiếp!

“Mọi người đừng nghe nó ngụy biện! Một đứa chỉ học hết cấp ba thì có tư cách gì vào làm ở Âu Nhã? Tôi hỏi ở đây có ai mà không phải tốt nghiệp đại học?”

Lời Tống Tĩnh Dao vừa thốt ra khiến cả hội trường ồn ào.

Tôi đứng sững lại, bởi những gì cô ta nói là sự thật.

Tôi vừa tốt nghiệp về nước, bằng đại học nước ngoài còn chưa được chứng nhận.

Ba tôi cũng lấy lý do ấy để từ chối cho tôi vào công ty.

Tôi đành âm thầm nhờ chị thư ký sắp xếp cho một vị trí bình thường để học việc, làm quen với môi trường công ty.