Chương 1
Cập nhật: 3 tuần trước
1
Nếu không tận tai nghe được, tôi tuyệt đối không dám tin rằng người nói ra những lời đó lại là chồng tôi – người tôi thân thiết nhất, và cả bố mẹ chồng – những người tôi từng rất kính trọng.
Tim tôi như rơi xuống vực thẳm.
Mấy năm kết hôn với Khang Cường, tôi một lòng một dạ vì cái nhà này, không ngờ cả nhà họ lại tính toán tôi đến mức này.
Trong chốc lát, tôi không thể chấp nhận nổi sự thật ấy, nước cũng chẳng buồn uống nữa, chân nặng trĩu như đeo chì, lê từng bước trở về phòng.
Chuyện vừa nghe được quá mức chấn động, tôi cần thời gian để tiêu hóa rồi mới có thể bình tĩnh lại.
Đúng lúc đó, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, chắc là Khang Cường về rồi.
Tôi nghiêng người quay mặt vào tường nằm xuống, không muốn đối mặt với hắn.
Khang Cường nhẹ nhàng bước vào, đứng lại bên giường.
Tôi biết hắn đang quan sát, nên nín thở giả vờ ngủ.
Diễn kịch à?
Ai mà chẳng biết, toàn là cáo già cả, tôi muốn xem hắn còn giở trò gì nữa.
Một lúc sau, không thấy có gì bất thường, hắn quay người ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa giúp tôi.
Nếu không nghe được những lời ban nãy, chắc chắn tôi sẽ nghĩ hành động ấy là vì quan tâm, vì chu đáo.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ khiến tôi thấy mỉa mai đến buồn nôn.
Tôi chưa từng nghĩ, một gia đình nhìn có vẻ hiền lành thật thà, lại giỏi che đậy và diễn xuất đến thế.
Đã vậy thì tôi chơi tới cùng.
Để xem ai cười đến cuối cùng.
Ngoài phòng yên ắng hồi lâu, tôi bước chân trần xuống giường, nền gạch lát men trơn nhẵn không phát ra tiếng động nào.
Tôi biết Khang Cường đang ở trong phòng làm việc, trước đây tôi ngu ngốc đến nỗi chẳng hề nghi ngờ gì.
Biết bao lần hắn ở đó đến khuya mới về phòng, tôi cứ tưởng hắn bận công việc, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kiểm tra.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cả nhà ba người họ sống trong biệt thự của tôi, ăn của tôi, uống của tôi, dùng đồ của tôi, đã phản bội tôi lại còn định đuổi tôi đi tay trắng.
Mơ đi!
Có lẽ vì lòng dạ có tật nên Khang Cường đặc biệt đóng cửa phòng làm việc, lại vô tình cho tôi cơ hội nghe lén.
Là người quản lý một công ty xây dựng, trước đây tôi từng khinh thường mấy trò thế này.
Nhưng giờ thì tôi thầm cảm ơn, nhờ thế mới phát hiện ra bộ mặt bẩn thỉu của cả nhà hắn.
Chỉ là, nội dung cuộc trò chuyện khiến tôi suýt chút nữa thì nôn ra máu.
“Em yêu, anh nhớ em lắm, nhớ đến không ngủ được.”
“Con kia á, ngủ như heo chết, có bán nó đi thì nó cũng chẳng hay biết gì đâu.”
“Yên tâm, anh sẽ không động vào nó đâu, anh chỉ có cảm giác với em thôi.”
…
Khang Cường đang nói chuyện với một người phụ nữ, những lời tình tứ lợm giọng khiến tôi muốn nôn.
Đủ rồi, chừng này là quá đủ, chẳng cần phải nghe thêm để bị buồn nôn thêm nữa.
Tôi cố nén cảm giác ghê tởm quay lại phòng ngủ, bây giờ chưa phải lúc trở mặt, tôi cần chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Tôi sẽ đuổi cả nhà chúng ra khỏi biệt thự của tôi, đến một xu cũng đừng hòng lấy được.
Chúng bảo tôi ngốc, lắm tiền, dễ dụ?
Được thôi, tôi sẽ giả ngu cho chúng xem.
Cưỡi lừa xem hát, cứ chờ đó mà coi.
2
Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt, Khang Cường vẫn nằm cạnh tôi như mọi ngày.
Tôi xoay người ngồi dậy bắt đầu mặc đồ.
Hắn ghé sát lại, vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng vừa dịu dàng vừa nũng nịu, “Vợ ơi, còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi.”
Tôi cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn tát thẳng vào mặt hắn, hất cái bàn tay dê xồm kia ra, “Sáng nay có việc, phải đến công ty sớm.”
Khang Cường tỏ vẻ đau lòng, “Vợ à, em đừng cứ mãi vất vả như vậy, sao không học mấy người phụ nữ khác ở nhà hưởng phúc cho khỏe? Em nhìn lại xem, dạo này lại gầy đi bao nhiêu rồi!”
Chuyện hắn muốn giúp tôi quản lý công ty, không phải lần đầu hắn nhắc đến.
Trước kia tôi cũng từng nghĩ đến khả năng đó.
Nhưng sau chuyện tối qua, tôi đã hiểu quá rõ.
Tôi tuyệt đối không ngu đến mức bị hắn bán đi rồi còn giúp hắn đếm tiền.
Trước đây là tôi ngu, tôi mù quáng, chọn nhầm người, nhìn sai người.
Giờ thì không còn nữa.
Tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Đây là tâm huyết cả đời của bố tôi, tôi muốn giữ gìn và truyền lại cho con mình.”
Hắn sinh ra ở quê nghèo, trắng tay.
Ngày xưa tôi chọn hắn vì nghĩ hắn chân thành, thật thà, không mưu mô, không toan tính.
Khi cưới, bố mẹ hắn thậm chí không lo nổi khoản đặt cọc mua nhà, là bố mẹ tôi tặng cho một căn biệt thự đầy đủ tiện nghi làm nhà tân hôn.
Sau khi cưới, để mở đường cho hắn, bố tôi còn sắp xếp cho hắn làm trưởng bộ phận thu mua của công ty.
Ai ngờ làm chưa bao lâu đã bị tố cáo nhận hoa hồng sau lưng từ phía nhà cung cấp.
Bố tôi vì giữ thể diện nên chuyển hắn sang quản lý một công ty thương mại nhỏ của gia đình, coi như có lời giải thích cho các cổ đông.
Khang Cường thì lại thấy công ty nhỏ, không có đất dụng võ, suốt ngày nhòm ngó đến cái bánh ngọt lớn của gia đình tôi.
Tâm huyết cả đời của bố tôi, làm sao tôi có thể dễ dàng giao cho người khác.
Nên dù hắn nhiều lần bóng gió, tôi vẫn chưa từng gật đầu.
Không ngờ hắn lại là loại tiểu nhân hèn hạ đến vậy.
Tôi rửa mặt xong, xuống nhà.
Bố mẹ chồng đã dậy từ sớm, người giúp việc đã bày sẵn bữa sáng lên bàn.
Mẹ chồng làm như chẳng có gì xảy ra, còn nhiệt tình gọi tôi, “Tiểu Nhã, ra ăn sáng nào.”
Trước kia, dù bận đến đâu, tôi cũng luôn cố gắng dành thời gian ăn sáng cùng họ.
Nhưng hôm nay tôi chẳng buồn ăn.
Không, nói đúng hơn là tôi sợ mình sẽ hắt hết cả đống đồ ăn đó lên mặt họ mất.
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, liếc bà ta một cái, “Công ty có việc gấp, con không ăn đâu, đi trước nhé.”
Lúc ra khỏi cửa, tôi thấy bố mẹ chồng nhìn nhau cười, trong mắt là sự đắc ý không thể che giấu.
Tôi thầm thề trong lòng: để xem các người đắc ý được bao lâu, cả nhà các người sẽ có ngày phải khóc ròng.
3
Tới công ty, tôi lập tức bảo thư ký điều tra hành tung của Khang Cường trong thời gian gần đây.
Tối qua tôi nghe lén qua cánh cửa, âm thanh không rõ ràng lắm, có một số chuyện tôi phải tự mình nắm thế chủ động.
Tôi nhờ trợ lý về nhà thu xếp hành lý giúp, đặc biệt dặn dò phải lấy hết toàn bộ trang sức quý giá mang đến.
Cái nhà đó tôi không muốn ở thêm một phút nào nữa, càng không muốn nhìn thấy gương mặt giả dối của ba người họ.
Rất nhanh, Khang Cường đã gọi điện tới: “Vợ ơi, em lại đi công tác à?”
Trước đây tôi chỉ thấy đó là sự quan tâm, giờ chỉ thấy buồn nôn.
Nhưng chưa phải lúc trở mặt, tôi nuốt lại cảm giác ghê tởm trong lòng, giả vờ: “Dự án ngoài tỉnh gặp chút rắc rối, em phải đi một chuyến.”
Bên kia hắn giả bộ quan tâm: “Vợ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đi đường cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ…”
Nếu không phải tận tai nghe thấy bộ mặt thật tối qua, chắc ai nghe được đoạn này cũng nghĩ đó là người chồng chu đáo, ân cần.
Tôi không muốn nghe hắn tiếp tục diễn nữa, lạnh lùng cắt ngang: “Tôi bận, cúp máy đây.”
Lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, tôi thừa biết muốn hạ gục ai thì phải đánh đúng điểm yếu.
Chưa có bằng chứng xác thực, tốt nhất nên giữ bình tĩnh.
Anh phản bội tôi, Khang Cường, đừng trách tôi ra tay không nể tình.
Không lâu sau, hắn lại nhắn tin tới: “Vợ à, mấy bộ trang sức của em cũng định mang đi hết à?”
Tôi cười khẩy trong lòng, không mang thì để cho cả nhà các người húp à?
Tôi chỉ nhắn lại một chữ: “Ừ. Tiếp khách cần.”
Hắn lại lải nhải gì đó trong WeChat, tôi chẳng buồn đọc, trực tiếp làm ngơ.
Chưa đến lúc nên tôi chưa dám chặn hắn, tránh làm hắn nghi ngờ.
Rất nhanh, bản báo cáo điều tra của thư ký đã đặt lên bàn tôi.
Nhìn danh sách những nơi Khang Cường thường lui tới khi tôi đi công tác, lòng tôi đau như bị ai bóp nghẹt.
Khang Cường, đồ ăn cháo đá bát, anh đối xử với tôi như thế đấy sao?
4
Những nơi Khang Cường hay tới là một căn hộ cao cấp ở ngoại ô phía tây thành phố.
Đó là căn hộ tôi mua đứt từ trước khi cưới, không vay đồng nào.
Từ khâu thiết kế đến nội thất, từng chi tiết đều là công sức, thời gian và toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi lúc bấy giờ.
Sau khi cưới, căn hộ ấy vẫn để trống.
Trước Tết, Khang Cường đề xuất rằng để trống thì phí, cho thuê cũng ra tiền.
Lúc đó tôi chẳng suy nghĩ gì, thuận miệng bảo hắn tự xử lý.
Tôi không ngờ hắn lại to gan như vậy, dám ngang nhiên dùng nhà tôi để nuôi bồ.
Tôi nhớ lúc đó hắn bảo tôi, người thuê là sinh viên mới tốt nghiệp, điều kiện còn khó khăn nên thuê giá rẻ.
Tôi tin hắn, cũng từng nói chỉ cần giữ nhà sạch sẽ là được, tiền thuê thấp chút cũng không sao, nhà mình đâu thiếu gì.
Tôi còn nhớ rõ hắn ôm cổ tôi nói: “Anh biết vợ anh hiểu chuyện nhất mà.”
Hừ, lúc đó tôi đúng là ngu, hóa ra anh đang nghĩ cách tiết kiệm tiền cho bản thân.
Nghĩ tới đây, tôi cầm điện thoại lên gọi ngay.
Giọng điệu hắn vang lên đầy trơ tráo: “Vợ yêu, nhớ anh sớm thế à?”
Tôi cố nhịn cơn giận muốn đập luôn cái điện thoại, “Anh gửi cho tôi hợp đồng thuê căn hộ trước đây.”
Khang Cường lập tức cảnh giác, “Em cần cái đó làm gì?”
Tôi đã chuẩn bị sẵn lý do: “Tôi xem thử khi nào hết hợp đồng, có người bạn muốn thuê lại căn đó.”
Hắn lập tức bịa chuyện, “Anh không nhớ bỏ đâu rồi, phải tìm một lúc.”
Tôi không cho hắn cơ hội thoái thác: “Tìm nhanh lên, bạn tôi trả gấp đôi tiền thuê đấy.”
Diễn kịch ấy à, ai mà chẳng biết.
Cử động cái miệng là xong, chẳng tốn xu nào.
Rất nhanh, một bản hợp đồng được gửi qua WeChat.
Tôi xem kỹ, còn ba tháng nữa mới hết hạn.
Phần ghi tiền thuê có dấu hiệu bị sửa, từ 800 thành 2000.
Dù thế, với căn hộ ở khu đó, giá thị trường ít nhất cũng phải 3000 một tháng.
Tôi lập tức nhắn qua WeChat: “Hết hạn không được gia hạn, bạn tôi cần nhà.”
Không biết Khang Cường bên kia có phản ứng gì, nhưng chuyện đó không còn nằm trong phạm vi tôi phải bận tâm nữa.