Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
“Xin lỗi, chuyện hợp tác với văn phòng các cô, chúng tôi cần về suy nghĩ thêm, dù sao thì kinh nghiệm của các cô vẫn còn quá non…”
Trong văn phòng, tôi nghe khách hàng chuẩn bị từ chối hợp đồng chục triệu ngay trước mặt, đầu óc bỗng choáng váng, tôi nhận ra mình đã quay lại.
Đúng lúc đó, cô em khóa dưới mới tới – Thẩm Vi Vi – mỉm cười lấy ra một hộp trà Đại Hồng Bào giá tám mươi tám ngàn, nụ cười dịu dàng đưa tới trước mặt khách:
“Lý tổng, nghe nói anh thích Đại Hồng Bào, em đặc biệt nhờ người mua từ tận nơi sản xuất mang về cho anh thử đấy, anh xem có hợp không?”
Lý tổng vốn mê trà này, nghe Thẩm Vi Vi nói vậy thì cười không khép miệng, nhận trà rồi ký hợp đồng ngay lập tức.
Thẩm Vi Vi thuận lợi lấy được hợp đồng chục triệu, trở thành công thần hàng đầu của văn phòng.
Còn tôi, nhìn cảnh đó chỉ thấy cả người lạnh toát.
Tình huống giống hệt kiếp trước, lại một lần nữa tái diễn!
Lúc trước cũng thế, Lý tổng mãi không chịu ký hợp đồng, tôi bất đắc dĩ phải nhờ không biết bao nhiêu bạn bè, nợ không biết bao nhiêu ân tình mới moi được thông tin anh ta thích uống trà Đại Hồng Bào, lập tức đi mua.
Kết quả là Thẩm Vi Vi lại nhanh hơn một bước, mang trà ra trước rồi ký được hợp đồng.
Ban đầu tôi tưởng chỉ là trùng hợp, chỉ biết nghiến răng nuốt xuống.
Ai ngờ sau khi ký được hợp đồng hàng chục triệu nhờ hộp trà đó, sếp vô cùng vui mừng, yêu cầu gấp chúng tôi đưa ra phương án hợp tác khiến khách hàng hài lòng.
Tôi dựa vào tình hình thực tế, làm hai phương án khác nhau cho khách.
Hôm sau, Thẩm Vi Vi lại trình lên hai bản phương án giống y hệt tôi cho sếp xem, sếp cực kỳ hài lòng, chọn ngay phương án của cô ta.
Tôi càng lúc càng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng không thể nói rõ nó nằm ở đâu.
Cho đến cuộc thi luật thường niên của văn phòng, Thẩm Vi Vi khóc lóc tố tôi: “Chị, em biết ai đứng đầu cuộc thi này sẽ được công ty cử đi tu nghiệp nước ngoài, nhưng dù chị có muốn đi thì cũng không nên chép bài của em!”
Tôi định biện minh, kết quả sếp đem bài thi ra đối chiếu, và bài của tôi thực sự giống hệt bài của Thẩm Vi Vi.
Vì cô ta nộp trước, tôi bị quy là đạo văn.
Sếp cho rằng tôi có vấn đề về đạo đức nghề nghiệp nên đuổi việc, còn bạn trai kiêm đồng nghiệp của tôi cũng nói tôi không có nhân phẩm rồi chia tay.
Tôi thất nghiệp, trầm cảm, cuối cùng chọn cách tự kết liễu.
Tới chết tôi vẫn không hiểu, tại sao bài tôi lại giống hệt của Thẩm Vi Vi, tại sao bất kể tôi định làm gì, cô ta đều đoán trước được?
Lần này, tôi nhất định phải làm rõ, không thể lại chết một cách mơ hồ như vậy nữa!
2
Rất nhanh, ông chủ văn phòng lại gọi họp như kiếp trước, yêu cầu mỗi người làm một phương án cho hợp đồng này.
Ai được chọn sẽ là luật sư chính thức của vụ kiện hàng chục triệu này.
Tôi ngồi nghĩ kỹ lại, đời trước tôi làm phương án ở văn phòng, còn ra ngoài ăn trưa và tối, chắc chắn là trong những lúc đó bị Thẩm Vi Vi chép trộm.
Lần này để chắc chắn, tôi làm toàn bộ trên laptop cá nhân, từ đầu tới cuối không rời mắt khỏi máy.
Tan làm, tôi về nhà thức trắng đêm hoàn thiện lại cả hai phương án, từ logic đến lý thuyết đều sắc bén và hoàn chỉnh hơn rất nhiều so với kiếp trước.
Sáng hôm sau, tôi mang hai bản phương án chỉnh chu đến văn phòng, gặp sếp thì đưa luôn ra: “Sếp, em đã làm hai phương án khác nhau dựa trên nhu cầu thực tế của khách hàng, dù họ có xu hướng bảo thủ hay quyết đoán thì đều phù hợp.”
Sếp nghe xong liền cau mày, nhìn tôi với vẻ không hài lòng, mở phương án ra xem, mặt lập tức tối sầm lại: “Tần Mặc, tôi biết cô coi trọng hợp đồng này, nhưng sao lại đi sao chép phương án của Vi Vi?”
Tôi sững người, chuyện này sao có thể xảy ra?
Chưa kịp định thần, Thẩm Vi Vi đã bước tới, giọng điệu giả vờ quan tâm nhưng đầy ngạo mạn: “Sếp, đừng giận, hôm qua em nghe nói chị Tần Mặc lúc em đi ăn tối cứ nhìn chằm chằm vào máy tính của em. Hôm nay lại mang tới bản giống hệt em. Tuy hành vi đạo văn thật sự rất thấp kém, nhưng chắc là vì chị ấy muốn được sếp công nhận thôi.”
Rồi cô ta quay sang tôi, làm ra vẻ tử tế:
“Chị Tần Mặc, nếu chị hứng thú với ý tưởng bảo thủ và quyết đoán của em thì cứ nói thẳng, cùng nhau trao đổi cũng được mà. Chứ lén sao chép thế này thì có đáng xấu hổ quá không?”
Tôi không thể tin nổi lời mình đang nghe, lập tức giật lấy bản cô ta cầm.
Quả nhiên, không chỉ ý tưởng, mà cả tiêu đề nhỏ, định dạng đoạn – tất cả đều giống hệt bản tôi làm!
Tôi không nhịn được nữa, nhìn thẳng vào Thẩm Vi Vi, lạnh lùng hỏi:
“Cô bảo đây là phương án của cô? Vậy nói thử xem cô nghĩ thế nào, cô phân tích gì về tư duy bảo thủ và quyết đoán?”
Phần đó tôi tuyệt đối không viết vào bản phương án, cô ta không thể biết!
Về tư duy bảo thủ, tôi đã dựa trên phản ứng của công ty đối phương trong năm năm qua khi đối mặt với các vụ kiện để đưa ra kết luận—
“Về tư duy bảo thủ, em dựa trên phản ứng trong năm năm qua của công ty đối phương khi gặp kiện tụng để đánh giá. Em thấy đó là cách phản ứng cố hữu của họ với các vụ kiện.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì Thẩm Vi Vi đã nói hết, từng từ cô ta thốt ra đều y hệt như trong đầu tôi, trơn tru đến mức không sai một chữ!
Tôi chết lặng!
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!
Sếp nghe xong thì sáng mắt lên, vì đây đúng là nội dung phân tích rất sâu và có giá trị, vội hỏi tiếp:
“Vi Vi, thế còn phần phân tích tư duy quyết đoán thì sao?”
“Phần đó liên quan đến một số điều khoản mang tính mạo hiểm, phải khiến công ty đối phương nhìn rõ cả rủi ro lẫn cơ hội hiện có của họ, như vậy mới có thể thúc đẩy họ đồng ý.”
Thẩm Vi Vi lại lên tiếng.
Còn tôi thì tròn mắt như gặp ma.
Không tin nổi vào tai mình.
Những gì cô ta nói ra không chỉ giống y hệt suy nghĩ trong đầu tôi mà cả cách dùng từ, cách sắp xếp câu từ cũng không khác một ly!
Tôi lạnh toát cả người, cảm giác như Thẩm Vi Vi là con giun trong bụng tôi vậy, quá đáng sợ!
3
“Vi Vi! Em thật sự quá xuất sắc! Có em ở đây thì hợp đồng này chắc chắn không có vấn đề gì!”
Sếp phấn khích đến mức không ngừng khen ngợi.
Mấy đồng nghiệp xung quanh ai cũng đầy ánh mắt ghen tỵ, bắt đầu xì xào:
“Thẩm Vi Vi đỉnh thật đấy, thời gian ngắn vậy mà làm ra được phương án chất lượng thế kia, bảo sao Tần Mặc ghen tị rồi đi đạo của người ta!”
“Thật mất mặt, là luật sư lâu năm, nhân viên kỳ cựu mà còn đi đạo phương án của đàn em mới vào, tôi thấy xấu hổ thay cho Tần Mặc luôn đấy!”
“Hôm trước lúc Thẩm Vi Vi mua trà Đại Hồng Bào cho khách, tôi còn thấy Tần Mặc đang chuẩn bị đặt hàng trên máy. Giờ lại đạo cả phương án, chẳng lẽ định bắt chước Thẩm Vi Vi hoàn toàn? Ghê thật!”
“Đuổi việc đi! Người kiểu này mà còn ở lại văn phòng thì tôi cũng thấy khó chịu, đuổi luôn đi!”
Bạn trai tôi, cũng là đồng nghiệp – Từ Bình – mặt đầy chán ghét và bực bội, bước tới chỗ tôi:
“Tần Mặc, rốt cuộc cô có biết liêm sỉ là gì không? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có so đo với Vi Vi nữa, vậy mà cô vẫn làm ra cái trò mất mặt như vậy, đúng là nhục nhã không chịu được!”
Mọi người thấy bạn trai tôi cũng đứng ra chửi tôi, càng thêm tin rằng tôi đạo văn thật, lời lẽ càng lúc càng độc miệng, có người thậm chí còn nhổ nước bọt vào mặt tôi!
Tôi đứng chết trân tại chỗ, mặt trắng bệch, hoàn toàn không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt!
Sao lại thành ra như thế này?
Chẳng lẽ thật sự tôi với Thẩm Vi Vi tâm linh tương thông, nghĩ cái gì cũng giống nhau nên làm ra y hệt?
Nhưng cho dù giống đến mấy cũng không thể chuyện gì tôi định nói, cô ta đều nói trước tôi một bước như vậy chứ!
Tâm trí tôi rối loạn tột độ, còn Thẩm Vi Vi thì lại làm bộ rộng lượng mà nói:
“Thôi mọi người, đừng nói chị Tần Mặc như vậy nữa. Em tin là chị ấy chỉ hơi sĩ diện, không cẩn thận mới làm sai chuyện thôi. Em nghĩ chắc không cần đuổi chị ấy đâu, dù sao chị ấy có được công việc này cũng chẳng dễ dàng gì.”
Từ Bình nghe xong, nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng hơn hẳn:
“Vi Vi, em đúng là vừa giỏi vừa nhân hậu. Cô ta đạo văn của em mà em còn ra mặt nói đỡ cho cô ta. Chỉ với tấm lòng này thôi, Tần Mặc cũng nên quỳ xuống xin lỗi em!”
Nói rồi lại lườm tôi một cái.
Thẩm Vi Vi cười nhẹ:
“Anh Từ Bình, anh nói quá lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải quỳ. Chỉ cần sau này chị ấy đừng ôm hận rồi tìm cách trả thù em là được.”
“Hừ! Cô ta có tư cách gì mà trả thù em chứ!”
“Tuần sau là kỳ thi luật thường niên rồi, đến lúc em đứng nhất được cử đi học nước ngoài, Tần Mặc chắc cả đời cũng không có cơ hội gặp lại em nữa đâu!”
Từ Bình nhìn tôi đầy vẻ ghét bỏ, hệt như kiếp trước, chỉ sợ bị liên lụy đến tôi.
Tôi nhớ lại ánh mắt năm xưa anh ta từng dùng để nhìn tôi – đầy ngưỡng mộ, nói tôi là luật sư giỏi nhất – giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười.
Tôi siết chặt tay: “Tôi không đạo văn, chưa bao giờ!”
Từ Bình nghe xong thì chẳng tin chút nào, còn giễu cợt tôi thêm mấy câu, sau đó cùng đồng nghiệp vây quanh Thẩm Vi Vi như sao vây trăng, bàn bạc về hai bản phương án tôi đã làm.
Còn Thẩm Vi Vi thì vô cùng tận hưởng tất cả, cô ta liếc tôi một cái đầy khiêu khích, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Chính từ cái liếc mắt ấy, tôi lập tức hiểu ra – chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp!
Thẩm Vi Vi chắc chắn đã dùng cách nào đó mà tôi không biết để sao chép phương án của tôi!
Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này!
4
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi luật định kỳ của văn phòng.
Sau vài ngày ổn định lại tinh thần, tôi đã điều chỉnh được cảm xúc.
Vừa đến văn phòng, tôi đi thẳng vào phòng họp lớn, chuẩn bị làm bài.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, tôi đã thấy Thẩm Vi Vi bước vào giữa một đám đồng nghiệp vây quanh, ai nấy đều khen lấy khen để: “Vi Vi, em giỏi như vậy, lần này đứng đầu chắc chắn là em rồi!”
“Đúng đó! Ngay cả mấy phương án dự án phức tạp em còn làm được trong phút chốc, bài thi nhỏ thế này làm khó gì được em!”
“Vi Vi ơi, chờ em đi du học nước ngoài đừng quên tụi anh chị ở lại nha!”
…