Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Tôi tên là An Ninh, lớn lên trong cô nhi viện.
Hôm nay, tôi được thông báo: tôi mới là con gái ruột của nhà họ Lê.
Trong phòng khách, ba mẹ Lê cùng ba người con trai đang ngồi đợi sẵn.
Thiên kim giả không có mặt.
Mẹ Lê tỏ vẻ khó xử:
“Ninh Ninh à, Giao Giao hiền lành, đơn thuần, chắc chắn không chịu nổi sự thật rằng con bé không phải con ruột của chúng ta… Cho nên…”
Ba Lê tiếp lời:
“Con cứ lấy thân phận con riêng trở về đi.”
Anh cả là Lê Nghiễn Chu, lạnh lùng nói:
“Chỉ là cái danh thôi. Những gì em đáng được nhận sẽ không thiếu.”
Anh hai Lê Tri Lâm, thì lẩm bẩm:
“Giao Giao mới là em gái của tôi…”
…
Một nhà toàn người bất thường hả trời?
Tôi nhấp một ngụm Wahaha (vẫn là anh ba đưa cho tôi đấy), liếc sang Lê Hoài, người vẫn đang im lặng quan sát tôi từ nãy.
Thấy tôi nhìn, anh ba vội xua tay:
“Anh không cùng phe với họ đâu!”
Tốt nhất là vậy.
Lê Hoài phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của bốn người còn lại, dè dặt tiến lại gần tôi:
“Ninh Ninh, mình ra ngoài sống riêng được không? Anh ba kiếm được nhiều tiền lắm, nuôi được cả hai ta đấy!”
Ồ, cuối cùng cũng có người bình thường.
“Được, vậy mình đi ngay bây giờ nhé.”
Lê Hoài sung sướng xách luôn túi của tôi:
“Đi liền đi liền!”
Mẹ Lê nhíu mày:
“Lê Hoài!”
Anh lập tức kéo tôi ra sau lưng mình, tôi đứng sau lưng anh ấy, cao chưa đến vai, căn bản không thấy được gì…
Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào áo sơ mi trắng tinh của anh.
“Mẹ à, con không nỡ để Ninh Ninh dính phải cái danh phận khốn nạn đó.”
Mới gặp mà đã bênh tôi vậy?
Lê Tri Lâm cau có:
“Còn Giao Giao thì sao hả?!”
Lê Hoài chẳng chút do dự:
“Giao Giao đã hưởng phúc của Ninh Ninh hơn 20 năm, đến lúc Ninh Ninh trở về mà còn muốn chiếm cái không thuộc về mình?”
Nói chuẩn lắm!
Lê Tri Lâm tức đến nghẹn họng:
“Em nói cái gì thế hả! Giao Giao có muốn đâu! Em ấy cũng là người vô tội mà!”
Lê Hoài bắt đầu nổi nóng:
“Vô tội? Vậy ai là người dẫn dắt các người bắt Ninh Ninh mang danh con riêng?”
“Song sinh không được à? Cùng lắm là con nuôi, còn dễ nghe hơn nhiều cái ‘con riêng’ đấy!”
2
Thấy bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt, tôi đang định kéo Lê Hoài rời đi thì phía sau chợt vang lên tiếng nức nở.
“Anh ba… sao anh có thể nghĩ về Giao Giao như vậy chứ…”
Tôi theo phản xạ muốn quay đầu lại, Lê Hoài bất ngờ ấn đầu tôi vào lòng anh ấy…
Cái mũi của tôi!
“Anh làm cái gì đấy!”
Lê Hoài buông tôi ra, lúng túng xoa mũi cho tôi, “Xin lỗi nha, anh căng thẳng quá… không sao chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, rồi quay đầu lại, thấy Giao Giao trang điểm kỹ càng, giờ thì đang khóc lóc như mưa.
Nhìn đúng là đáng thương thật.
Giao Giao rưng rưng nhìn Lê Hoài: “Anh ba…”
Lê Hoài chẳng để ý tới cô ta, ghé sát tai tôi, hạ giọng thì thào:
“Em tuyệt đối đừng mềm lòng đó nha, cô ta là người xấu!”
Tôi trông có giống kiểu dễ mềm lòng lắm à?
Tôi kéo nhẹ tay áo Lê Hoài:
“Đi thôi.”
3
Thực ra… ngay tối qua, tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Giao Giao không hề biết tôi với cô ta bị ôm nhầm, còn tưởng tôi là con riêng của ba Lê ở bên ngoài… Thế nên, Lê Hoài trách nhầm cô ta rồi, cô ta không cố tình dẫn dắt mọi chuyện.
Tôi không chấp nhận cái thân phận “con riêng” đó, bỏ đi khỏi nhà họ Lê.
Không ai bảo vệ tôi cả, kể cả Lê Hoài, tất cả đều xoay quanh Giao Giao.
Hừ, tôi là ai chứ!
Dù có là trẻ mồ côi, thì giờ tôi cũng đã có chút thành tựu!
Không có gia đình thì sao?
Loại “gia đình giữa đường nhặt về” như vậy… cũng chỉ là người qua đường thôi.
Sau khi tôi rời đi, Giao Giao vì người cô ta thích mà trộm tài liệu cơ mật của tập đoàn Lê thị.
Kết quả là Lê thị phá sản.
Ba mẹ Lê qua đời.
Lê Nghiễn Chu bị gãy chân.
Lê Tri Lâm gãy tay.
Lê Hoài thì… hủy dung.
Quá thảm.
Tôi vốn chỉ định đến xem thử, giấc mơ đó có phải thật không.
Bởi vì trước khi mơ, tôi chưa từng gặp Lê Nghiễn Chu hay những người kia.
Nếu đó là thật, tôi cũng muốn thử xem mình có cứu được họ không…
Haizz, thật đáng tiếc.
Xét theo cách họ đối xử với tôi như thế này… tôi mắc gì phải tốn công tốn sức?
(Tôi có nói ra thì họ cũng đâu có tin!)
Lê Hoài…
4
Tôi đi theo Lê Hoài đến phim trường.
Anh ấy là diễn viên, nổi tiếng lắm luôn!
Trợ lý của anh – Trần Thịnh – bê cho tôi một cái ghế nhựa nhỏ, rồi ngồi cạnh tôi xem anh ấy diễn.
Trần Thịnh cứ tấm tắc bên tai tôi suốt: Lê Hoài đóng vai đẹp trai thế, diễn xuất cũng đỉnh luôn!
Nói mỗi câu là lại liếc nhìn phản ứng của tôi…
Tôi vừa hút trà sữa, vừa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Chuẩn thật, đẹp trai ghê!
Giống tôi!
“Cô bé, có hứng thú cameo một vai không?”
Đạo diễn cười híp mắt đi tới, đứng bên cạnh hỏi tôi.
Tôi dán mắt nhìn Lê Hoài, lắc đầu từ chối.
Đạo diễn dúi cho tôi ít đồ ăn vặt rồi đi luôn.
Tôi vừa chia một nửa cho Trần Thịnh thì lại có người khác đến.
“Chào bạn.”
Tôi ngậm viên kẹo ngẩng đầu lên, cô ta mặc một bộ đồ diễn cực kỳ cầu kỳ, nhìn chẳng hợp gì với phong cách phim mà Lê Hoài đang đóng…
“Chào bạn.”
Nhìn quen quen, nhưng tôi không nhớ đã xem phim nào của cô ta… không chắc, phải quan sát thêm.
Trần Thịnh lập tức đứng bật dậy, nhường chỗ:
“Cô Hứa, cô ngồi đi ạ!”
Cô ta không thèm để ý đến Trần Thịnh, tôi thì lại nhìn thấy tay cô ta đang siết chặt lấy vạt áo, “Cô… cô là bạn gái của Lê Hoài à?”
…Câu hỏi quá chi là vô duyên.
“Không.”
Ánh mắt cô ta đầy nghi ngờ: “Vậy cô là gì?”
Tôi không trả lời ngay.
Theo kinh nghiệm của tôi, cô ta chắc là… có tình cảm với Lê Hoài.
“Liên quan gì đến cô? Cô đi hỏi Lê Hoài ấy.”
Tự dưng tới hỏi tôi làm gì? Nếu tôi là bạn gái Lê Hoài thật, chẳng phải cô ta bất lịch sự quá rồi sao?
Cô ta nghẹn đến đỏ mặt, như muốn khóc đến nơi.
Chắc là quản lý của cô ta đấy, nhìn hai bên rồi bắt đầu nhắm vào tôi:
“Cho dù cô là bạn gái của thầy Lê thì cũng không thể bắt nạt người khác được chứ!”
Tôi chờ vài giây, cô ta vẫn đứng đấy như thể tôi thật sự bắt nạt người ta vậy!
Trần Thịnh lúc đầu còn ngơ ngác, giờ lập tức đứng chắn trước mặt tôi:
“Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không bắt nạt ai cả.”
Tôi đang định lên tiếng thì phía sau cô ta vang lên giọng của Lê Hoài:
“Các người đang làm gì vậy?”
Lê Hoài ngồi xổm xuống cạnh tôi, tự nhiên lấy viên kẹo trong tay tôi.
Cô quản lý kia hậm hực, vẫn làm ra vẻ:
“Lê Hoài, trợ lý và cô gái này bắt nạt Doãn Doãn của chúng tôi!”
Trần Thịnh giận tím mặt:
“Đã nói là chúng tôi không hề bắt nạt cô ấy mà!”
Lê Hoài sa sầm mặt:
“Cái gì mà ‘cô gái này’? Đây là em gái tôi!”
“Em gái tôi không đời nào tự dưng bắt nạt người khác, chắc chắn là các người chọc vào em tôi trước!”
Cô gái kia không nói gì, ánh mắt nhìn Lê Hoài thì đầy si mê…
Tôi xoa cằm suy nghĩ, ánh mắt cứ lén nhìn mặt cô ta hoài, quen lắm… quen lắm…
Nghĩ ra rồi!
Trong giấc mơ, cô ta dường như từng đứng cạnh Giao Giao!
Chỉ là ngoài ba anh em nhà họ Lê và Giao Giao thì trong mơ tôi không nhìn rõ những người khác.
…Vậy nên, cô ta chắc cũng không phải người tốt?
Tôi kéo tay áo Lê Hoài, ho nhẹ một cái rồi cố làm bộ làm tịch:
“Cô ta thích anh đó~”
Lê Hoài đáp lại cực kỳ thẳng thắn, nói với cô gái kia:
“Tôi không thích cô.”
Cô ta vẫn đang theo đuổi chủ đề trước:
“Không phải anh chỉ có mỗi Giao Giao là em gái sao?”
“Vớ vẩn!”
Lê Hoài siết chặt cổ tay tôi:
“Tôi chỉ có một đứa em gái này thôi.”
5
Về đến phòng nghỉ của Lê Hoài, anh ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc bất thường.
Tôi cũng nhìn anh một cách cực kỳ nghiêm túc, mở miệng trước anh luôn:
“Anh đừng lại gần cô ta, sẽ gặp xui đó.”
Lê Hoài nhìn tôi đầy ngạc nhiên nghi ngờ, muốn nói rồi lại thôi.
“Gì vậy?”
Anh nghĩ một chút, rồi hỏi:
“Hôm nay anh tự tay nấu cơm được không?”
?
Chuyển đề tài nhanh dữ vậy?
Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc:
“Tùy anh thôi, anh thích thì cứ làm.”
Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Làm tôi cũng thấy hơi mơ hồ…
“Nhớ đó, đừng lại gần cô ta!”
“Ừ ừ, mai anh xử lý cô ta luôn!”
Tôi gật đầu, quay sang chạm phải ánh mắt mông lung của Trần Thịnh.
Tôi nghĩ một lúc, lấy một bịch kẹo dẻo dúi vào tay anh ta:
“Anh Thịnh, sau này đừng để mấy cô gái có ý đồ xấu tới gần anh tôi nữa!”
Trần Thịnh nhìn túi kẹo trong tay, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt dần dần kiên định:
“Ừ!”
Lê Hoài đột nhiên lẩm bẩm:
“Ninh Ninh, em còn chưa gọi anh là anh bao giờ hết…”
Tôi quay sang anh, mỉm cười:
“Anh.”
6
Hôm sau tôi lại theo Lê Hoài đến phim trường.
Không thấy cô gái kia đâu cả…
Cũng đúng thôi, với bản lĩnh nhà họ Lê, đổi một diễn viên chẳng phải chuyện trong một nốt nhạc?
7
Phim trường cũng hơi chán, tôi đi mấy lần là không còn hứng theo Lê Hoài nữa.
Ngày đầu tiên tôi ở nhà anh ấy một mình, đã đón hai vị khách không mời mà tới.
Lê Nghiễn Chu và Lê Tri Lâm.
Ba người chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Dì Trương bưng hoa quả đến:
“Nhị thiếu, tam thiếu, tôi đã gọi cho cậu Hoài rồi, cậu ấy đang về ngay.”
Trước khi đi, dì Trương còn nháy mắt với tôi một cái.
Hai người kia rút điện thoại ra, lặng lẽ chuyển sang chế độ im lặng.
…Bịt tai trộm chuông à?
Trông họ… không thông minh lắm thì phải?
Tôi không có điện thoại chắc?
Tôi nhận cuộc gọi video của Lê Hoài.
Bên kia anh đang ngồi trong xe tẩy trang, nhìn là biết vừa nhận được điện thoại của dì Trương là chạy về ngay.
“Ninh Ninh, họ nói gì với em rồi?”
Tôi đưa màn hình chiếu thẳng hai anh trai kia.
Lê Tri Lâm tựa hẳn vào sofa, thở dài:
“Còn chưa kịp nói gì cả!”
“Các anh tới làm gì?”
Lê Tri Lâm cười tươi rói:
“Đến thăm em gái của tụi anh chứ sao.”
Lê Nghiễn Chu vẫn lạnh như thường lệ:
“Bọn anh đã bàn với ba mẹ rồi, để An Ninh quay về với thân phận con nuôi.”
Tôi khẽ cười khẩy:
“Không cần.”
Lê Hoài:
“Đúng! Tụi em không cần!”
Lê Hoài bên kia khẽ cười, rồi giọng bỗng trở nên khó đoán:
“Anh cả, anh hai, em đoán là… mấy anh sẽ sớm hối hận thôi.”
Ý gì đây?