Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1
Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi đang ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ tầng mười tám, lạnh toát cả sống lưng.
Ba ngày trước, tôi – thiên kim nhà họ Tần – bị phát hiện không phải con ruột.
Ba mẹ lập tức mang tôi ra làm công cụ liên hôn, ngay cả thanh mai trúc mã lớn lên cùng tôi cũng lừa tôi:
“Tiểu An à, gả cho chú nhỏ của anh đi, chú ấy không sống nổi qua tuổi ba mươi đâu. Đến lúc đó, tài sản sẽ là của chúng ta!”
Tôi bị trói vào phòng tân hôn, vừa tính bỏ trốn, trước mắt bỗng nổ tung ra đủ loại bình luận bay:
【Nữ phụ ác độc ngã lầu liệt nửa người, nữ chính cuối cùng cũng lên sàn!】
【Cảnh báo: Tiền tiêu vặt mỗi tháng năm trăm vạn! Tuy phải học “Nữ giới”, nhưng tha hồ mua túi hiệu!】
Cánh cửa tủ quần áo khẽ hé, nữ chính Lâm Noãn đang trốn trong đó, chờ tôi nhảy lầu xong thì thế thân làm cô dâu.
Bàn tay tôi đang bám vào bậu cửa khẽ run rẩy.
Tầng mười tám.
Ngã xuống thì liệt gì nữa? Phải gọi là thịt vụn mới đúng.
Âm thanh bánh xe lăn lướt trên thảm len vang lên sau lưng, hương đàn hương pha lẫn mùi tuyết tùng thoảng tới.
Cố Thời Duật cúi đầu lần chuỗi Phật châu, cổ tay trắng bệch dưới ánh đèn.
“Chân tôi không tiện, để Tần tiểu thư phải uất ức rồi. Nếu cô muốn hủy hôn…”
“Không hủy!” Tôi đột ngột quay người lại, dây áo lụa tuột xuống để lộ xương quai xanh trắng mịn.
Tôi chu môi, giọng tủi thân đáng thương:
“Chỗ này cao quá, em sợ lắm.
“Chồng ơi! Ôm em xuống có được không?”
Dòng bình luận khựng lại một giây, rồi nổ tung như vỡ đê:
【Ủa gì vậy? Sao không nhảy nữa?!】
【Nữ phụ chưa ch.t thì nữ chính thế thân kiểu gì?!】
【Vãi, con này trơ trẽn quá! Cướp luôn nam chính của nữ chính kìa…】
Ôi chao, nữ phụ độc ác… tỉnh rồi!
【Kệ đi. Đánh nhau đi! Tôi thích cảnh chiến trường hậu cung!】
Tôi không quan tâm cái đám bình luận đang điên loạn, chỉ đưa tay ra đòi được ôm.
Cố Thời Duật hơi sững người, theo phản xạ đẩy xe lăn lại gần.
Nhưng như sực nhớ ra gì đó, anh ta siết chặt tấm chăn phủ chân, giọng khàn thấp:
“Xin lỗi, tôi có lẽ không ôm được cô…”
“Anh lại gần nữa nào!”
Tôi thu chân về, nhảy từ bậu cửa xuống, nhào thẳng vào lòng anh ta.
Đùi Cố Thời Duật cứng ngắc, tôi ngồi lên có hơi cấn cấn.
“Anh cứng quá!” Tôi bĩu môi than thở, nhúc nhích mông khó chịu.
“Đừng động đậy!”
Bàn tay to giữ chặt eo tôi, giọng Cố Thời Duật khàn khàn, pha chút nguy hiểm không dễ nhận ra.
Tôi im bặt, ngoan ngoãn tựa vào vai anh ta, quấn lấy anh ôm tôi về giường.
Xe lăn lăn chậm rãi trên tấm thảm.
Lúc đi ngang tủ quần áo, tôi giơ chân đá cái “rầm” vào cửa tủ, mặc kệ đám bình luận gào thét.
Nữ phụ ác độc cái gì?
Cô có tiêu nổi năm trăm vạn một tháng không?
Nam chính này – để tôi giữ cho!
2
Tôi quỳ trên chiếc giường trải ga lụa đỏ, mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông ngồi xe lăn phía đối diện.
Cố Thời Duật khẽ ho một tiếng, chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Anh sang phòng bên ngủ nhé.”
Kim chủ định chạy mất!
Tôi trừng to mắt, lập tức duỗi chân móc lấy bánh xe lăn của anh.
“Đừng đi!”
Ngay sau đó, tôi rút điện thoại ra, như một tân binh bối rối tìm hướng dẫn sơ cấp.
Đêm động phòng bước đầu tiên nên làm gì ấy nhỉ?
108 tư thế toàn tập…
Mặt tôi nóng bừng.
Tôi bắt đầu lựa chọn kỹ càng.
Tư thế truyền thống…
Cái này không ổn, chân Cố Thời Duật không tiện.
Tư thế đứng, Cố Thời Duật đứng không nổi…
Tôi vò đầu bứt tai với cái điện thoại trong tay, còn đám bình luận thì sốt ruột hơn tôi.
【A a a thời buổi này mà còn có người không tìm nổi phim xem à?! Muốn ném luôn kho 100GB trong ổ cứng nhà tôi vào mặt nữ phụ ghê!】
【Bé nữ phụ dễ thương ghê á? Huhu rõ ràng tôi là fan nữ chính cơ mà!】
【Sốt hết cả ruột rồi đây này! Còn xem hướng dẫn gì nữa?! Đè ngửa ra rồi cưỡi lên đi chứ còn gì!】
…
Vậy sao?
Tôi trèo lên ngồi lên bụng dưới của anh, đưa tay kéo thắt lưng anh ra.
Cố Thời Duật nghiêng đầu thở dốc, vành tai ửng đỏ.
Y như một thiếu niên trong trắng bị cưỡng ép mà không thể phản kháng.
Trong đầu tôi thoáng qua một cảm giác lạ kỳ, tôi lấy tay chọc vào ngực anh.
“Chồng à, chẳng lẽ anh vẫn còn zin hả?”
Nhà họ Cố gia đại nghiệp lớn, dù Cố Thời Duật có bị liệt, chắc cũng không thiếu người muốn lao vào chứ.
Cố Thời Duật trầm giọng “ừ” một tiếng, giọng khàn khàn.
“Lần đầu tiên muốn để dành cho vợ.”
Phản ứng này… đáng yêu phết.
Tôi cố tình bới móc.
“Lần đầu cho vợ, vậy lần hai, lần ba cho người khác à?”
“Không…” Cố Thời Duật luống cuống, “Đều cho em.”
Anh chống tay ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
“Nhà họ Cố có gia quy, nếu phản bội, toàn bộ tài sản sẽ lập tức vô điều kiện chuyển hết cho vợ.”
Tôi bấm ngón tay đếm, trong lòng sửng sốt.
“Chồng à, hay là anh… cắm sừng em một cái đi…”
Mồm nói trước não, tôi vừa dứt câu đã thấy sắc mặt Cố Thời Duật đen sì, lập tức đưa tay bịt miệng lại.
“Ý em là… em tin anh tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội em!”
Tôi lùi lại phía sau, mặt đỏ bừng bừng.
Trời đúng là ưu ái anh ta thật, liệt nhưng không liệt toàn phần.
Tôi len lén liếc xuống, chưa kịp nhìn rõ thì…
Tủ quần áo bỗng phát ra một tiếng cộp.
【Nữ chính tỉnh rồi! Chuẩn bị lao ra đối đầu với nữ phụ chăng?!】
【A a kích thích ghê!】
【Tôi nói hơi bậy, hay là cả ba người sống chung đi cho rồi!】
“Tiếng gì thế?”
“Không có gì!”
Tôi đè Cố Thời Duật lại dưới chăn, che mắt anh lại.
Chân trần giẫm lên thảm, tôi kéo cái ghế kê chặn trước cửa tủ.
Tôi tiêu tiền hơi mạnh tay, năm trăm vạn này không định chia cho ai cả.
Cố Thời Duật nằm im không nhúc nhích.
Đợi đến khi tôi lên giường, anh mới mở miệng nói chuyện.
Giọng lộ rõ vẻ gượng gạo.
“Cái này… là vớ chân của em à?”
Hửm?
Không phải. Sao tôi lại lấy chiếc tất đen vừa cởi quấn lên mắt người ta vậy?!
“Xin lỗi! Em gỡ ra ngay!”
“Không cần…”
“Nếu em thích thì cứ để vậy đi.”
Ánh đèn chập chờn, người đàn ông hơi ngẩng đầu, yết hầu nổi rõ lăn lên lăn xuống.
Làn da trắng nổi bật với viền đen của chiếc vớ trên mắt…
Cảnh tượng thật sự… quá mức gợi cảm.
Tôi nuốt nước bọt, quyết tâm trong lòng đã rõ:
Tiền tôi muốn, người tôi cũng muốn. Hút kiệt không chừa phần cho nữ chính.
…
3
Mỏi eo quá đi mất! Có ai nói cho tôi biết là ngồi trên sẽ mệt vậy đâu chứ.
Tôi nằm bẹp trên giường một lúc lâu mới chịu bò dậy.
Trong tủ chẳng còn ai, Lâm Noãn cũng biến mất rồi.
Dưới lầu, Cố Thời Duật đang xử lý tài liệu trong phòng khách. Tôi lê dép lẹp xẹp bò vào lòng anh, giọng lí nhí làm nũng.
“Đau eo quá…”
Cố Thời Duật không nói gì, một bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa cho tôi.
“Còn chỗ này nữa, hôm qua anh dùng sức mạnh quá…”
Tôi kéo tay anh đặt lên bụng dưới mình.
Những ngón tay thon dài khẽ co lại, Cố Thời Duật đỡ gọng kính viền vàng, gò má hiếm khi ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt.
Quản gia bưng lên một thẻ đen và một quyển 《Nữ giới》, tôi suýt nữa bị sặc sữa.
“Anh nói… em phải đọc cái này mỗi ngày á?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
“Chỉ cần sai một chữ, trừ mười vạn.”
Cố Thời Duật vừa lần chuỗi Phật châu vừa bổ sung.
???
Ủa? Nước mình lập quốc rồi sao không tịch thu luôn cái loại tàn dư phong kiến này chứ?!
Tôi lầm bầm trong bụng, thì ngay giây sau, điện thoại rung lên.
Tài khoản ngân hàng nhận được… năm trăm vạn.
!!!
Tôi lập tức vỗ quyển sách bìa dát vàng xuống bàn:
“Phu quân, tam tòng tứ đức gì đó mang hết lại đây! Nhớ đừng vì em là hoa nhài mềm yếu mà nương tay nha!”
Không phải tôi không có cốt khí, chỉ là anh ta cho quá nhiều…
Tôi không tin với trí tuệ của một người phụ nữ thời đại mới, học cao hiểu rộng như tôi, lại không xử lý nổi một ông chồng cổ hủ.
Hậm hực lật ra trang đầu, tôi lập tức đơ người.
“Điều thứ nhất trong Nữ giới: Phu nhân gia chủ mỗi tháng phải tiêu hết ít nhất mười triệu, không đạt mức sẽ bị trừ vào tháng sau.”
“Điều thứ hai: Khi ra ngoài, giá trị phụ kiện trên người không được dưới một triệu.”
“Điều thứ ba: Món ăn mỗi ngày phải được trực thăng vận chuyển riêng về…”
Bình luận nổ tung.
【Đố kỵ rồi đấy nhé! Trên thế giới này có thêm một người giàu nữa thì chết chắc?!】
【Tức đến độ tôi lăn một vòng trên giường, dây sạc không đủ dài nên phải lăn ngược về.】
【Mấy người giàu có thể dọn sang hành tinh khác ở được không?!】
【Chết tiệt! Tôi tức quá đi gọi một ly Luckin giá gốc.】
【Ê ê các chị em bình tĩnh! Còn sống là còn hy vọng!】
Tôi lật đi lật lại bìa sách, xác nhận bản thân không đọc nhầm chữ.
Đây mà là 《Nữ giới》?
Chẳng lẽ là lời trăn trối cuối cùng của một dân văn phòng bị kiệt sức?
Y như đang nằm mơ.
Mỗi ngày đúng 10 giờ sáng, quản gia sẽ xuất hiện chuẩn chỉnh như triều thần lên điện, bê theo máy POS, danh mục túi xách và trang sức mới nhất.
“Phu nhân, hôm nay cần hoàn thành hạn mức tiêu dùng năm trăm nghìn.”
Tôi vừa ngậm bàn chải vừa chống nạnh:
“Cái túi xô da cá sấu này…”
“Không được.”
Cố Thời Duật ngẩng đầu khỏi tài liệu, “Tuần trước đã mua một cái cùng màu rồi, trái với điều ba – chương tiết kiệm trong Nữ giới.”
Anh đẩy sang một bộ bông tai kim cương mới nhất:
“Món này hợp với bộ cao cấp em mặc hôm qua.”
Bình luận lại gào thét.
【Cái quỷ gì vậy, “tiết kiệm” mà bắt phải phối đồ trọn bộ á?!】
【Ngay cả màu túi cũng nhớ, chú nhỏ chẳng lẽ nửa đêm lén xem hóa đơn mua sắm của nữ phụ?!】
Ngoại trừ nhiệm vụ “giao nộp công sản” không thể chối, mỗi ngày tôi tỉnh dậy, mở mắt ra là… phải tiêu tiền.
Quẹt thẻ đến mức tay tôi cũng đau.
Tôi nằm bò trên ghế sofa bọc da thật, dùng móng tay đính đá lấp lánh chọc chọc vào đùi Cố Thời Duật.
“Tháng này còn dư ba trăm nghìn… Người ta thật sự không tiêu nổi nữa mà~”
Cố Thời Duật đang xem báo cáo tài chính, bút dừng lại giữa chừng, mực đen chảy ra từ ngòi bút mạ vàng.
“Làm nũng một lần trừ năm chục nghìn.”
“Chỉ năm chục nghìn thôi á?” Tôi lăn một vòng chui vào lòng anh, cố tình để môi lướt qua yết hầu trượt lên trượt xuống của anh.
“Thế còn như vầy thì sao?”
Chiếc xe lăn gỗ trắc bất ngờ nghiêng lệch, tôi thét lên ngã thẳng vào lòng anh.
Cố Thời Duật một tay gỡ chuỗi Phật châu, quấn lấy mắt cá chân tôi, ánh mắt sau thấu kính mờ mịt nguy hiểm.
“Tiếp xúc cự ly gần… tính phí theo giây.”
Một đêm đó, tôi vượt chỉ tiêu hoàn toàn.