Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01
Cuối cùng, tôi không chịu nổi cô đơn nữa, rủ nhỏ bạn thân đi tìm chút niềm vui.
Tôi chủ động nhắn tin hỏi anh ta: 【Hôm nay cũng đi bắt người hả?】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Bắt】
Tốt quá, đã đi bắt người thì không thể bắt gian được rồi.
Vậy mà ngay giây tiếp theo, tôi còn đang vui vẻ ngắm mấy anh người mẫu uốn éo múa bụng, thì bị người ta đạp cửa xông vào:
【Truy quét tệ nạn! Tất cả bị bắt!】
Tôi tối sầm mặt mày.
Thì ra hôm nay người anh ấy đến bắt là tôi…
1
Ngày thứ 32 sau khi cưới.
Bạn thân tôi gửi cho tôi chục cái video “nửa kín nửa hở”.
Tôi nhìn hàng bụng sáu múi trên màn hình điện thoại mà nuốt nước miếng không ngừng.
“Ngoại hình so với ông xã nhà cậu – cảnh sát Trần – thì thế nào?”
Tôi trợn tròn mắt nhìn trần nhà: “Chưa từng thấy anh ấy cởi áo bao giờ…”
Nó sững sờ: “Cái gì? Không tranh thủ là súng của cảnh sát Trần sắp rỉ sét luôn đó!”
Tôi cũng muốn lắm chứ, thật sự thèm anh ấy muốn chết.
Tôi và Trần Cạnh Kiêu quen nhau qua xem mắt.
Ngay lần đầu gặp, tôi đã đổ cái rầm.
Anh ấy mặc cảnh phục, vai rộng eo thon chân dài, gương mặt thì đẹp trai sắc lạnh, vừa ngầu vừa hoang dã, y như một quả hormone biết đi.
” Ôn Tiểu thư không ngại công việc cảnh sát bận rộn chứ?”
“Không không! Không ngại chút nào!”
Lúc ấy tôi vừa nuốt nước miếng vừa điên cuồng lắc đầu.
Bận càng tốt, tôi thích đàn ông có sự nghiệp.
Sau này mới biết, anh ấy mà bận rồi thì có thể khiến tôi hóa thành đá vọng phu.
Ngày đầu tiên sau khi cưới, còn chưa kịp hôn, anh ấy nhận cuộc gọi liền bật dậy như tên lửa: “Khẩn cấp, phải đi bắt người!”
Tôi vò đầu bứt tai chờ cả đêm.
Sáng hôm sau, người đến thăm tôi đầu tiên lại là… dì cả.
Ngày nào Trần Cạnh Kiêu cũng hoặc là đang đi bắt người, hoặc là trên đường đi bắt người.
Thường thì tôi ngủ rồi anh ấy mới về.
Tôi thức dậy thì anh ấy đã đi rồi.
Tôi hay cáu gắt khi mới ngủ dậy, để khỏi làm phiền tôi, anh ấy cứ về nhà là qua phòng khách ngủ.
Cưới một tháng rồi, chúng tôi sống giống như hai người yêu xa qua mạng, nửa chín nửa sống.
Chỉ có điều tốc độ trả lời tin nhắn của anh thì nhanh y như đi đầu thai.
Nội dung trò chuyện cũng y như đang nói chuyện với chatbot.
(Thứ Hai)
Người sống gần như chết: 【Tối nay có về không?】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Tối nay đi bắt người, không về, nhớ khóa cửa.】
Người sống gần như chết: 【Lấy giúp em đơn hàng 5210 ở bưu cục】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Về sẽ lấy giúp.】
(Thứ Ba)
Người sống gần như chết: 【Bắt được chưa?】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Nó chạy rồi, tiếp tục bắt, không về, khóa cửa.】
Người sống gần như chết: 【Lấy đơn 5456】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【1】
(Thứ Tư)
Người sống gần như chết: 【Về không?】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Bắt người, khóa cửa.】
Người sống gần như chết: 【Lấy đơn 5678】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【1】
Sau đó, Quốc phục đệ nhất sát thủ đã chuyển khoản cho bạn 10.000 tệ, ghi chú: lương
(Thứ Năm)
Người sống gần như chết: 【?】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【1】
Người sống gần như chết: 【Lấy đơn 6785】
Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【1】
Tôi thật sự…
Ngay cả Lan Lăng Vương chắc cũng không bắt người giỏi bằng anh ấy.
Tôi có cảm giác mình cưới nhầm một cỗ máy lấy hàng tự động không có cảm xúc.
02
Tôi ấn ngón tay vào hai cái mụn đang trồi lên dưới cằm, cả người nóng hừng hực như muốn bốc cháy.
Con bạn thân gửi cho tôi một video với tiêu đề: 【Phụ nữ lâu ngày không có sinh hoạt sẽ đáng sợ đến mức nào?】
Kèm theo dòng nhắc nhở: 【Không chịu khai trai sớm, hoa vàng cũng sắp thành hoa héo rồi đó.】
Tặng kèm là một đoạn video biểu diễn tài năng… dùng cơ bụng mở nắp chai:
“Chị đây đã gom đủ mấy tiểu idol em thích nhất rồi, đều tới cả rồi nè~”
“Chạy lẹ đi! Chị bao!”
Chỉ với một câu “chị bao”, cái gọi là tam tòng tứ đức tôi vất vả giữ được suốt tháng qua… lập tức bay sạch.
“Khốn kiếp!” Tôi giật phăng cái váy ngủ, ném một phát lên giường.
Cũng không phải vừa, tôi diện ngay váy ngắn hai dây, bấm nút kích hoạt chế độ: Pháp Ngoại Cuồng Đồ.
Để chắc ăn, tôi vẫn gửi cho Trần Cạnh Kiêu một tin nhắn:
【Hôm nay vẫn đi bắt người hả?】
Lần này, anh ấy trả lời rất nhanh:
【Bắt】
Tuyệt vời, đã đi bắt người thì chắc chắn không có thời gian bắt gian rồi.
【Vậy nhé, em đi ngủ trước nha~】
Hôm nay là tiệc sinh nhật của nhỏ bạn thân. Nó xinh đẹp, máu lửa, tụ tập được một đám người mẫu nam kiêm hot boy mạng.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt toàn là mấy cậu trai trẻ mặc mỏng như cánh chuồn.
“Chị ơi, chị đẹp quá à.”
“Chị có bạn trai chưa?”
“Chị ơi để em nhảy múa cho chị xem nhé.”
“Chị ơi, sờ cơ bụng nè.”
Khi cậu trai có cơ bụng thứ N nhào tới gọi tôi “chị ơi” một tiếng, cuối cùng tôi đã hiểu niềm vui của Trụ Vương năm xưa là như thế nào.
“Chị muốn sờ thử không?”
Một cậu tiểu sói tóc bạc kéo áo lên, để lộ tám múi cơ bụng sáng bóng dưới ánh đèn.
“Dạo này em mới luyện thêm đường rãnh cơ bụng nè…”
Tôi nuốt nước bọt, lùi lại theo bản năng, nhưng ngón tay lại không kiềm được mà đưa ra phía trước.
Khỉ thật, phụ nữ lớn tuổi đi làm cả ngày, không phải để chịu khổ, mà là để sống những ngày được phục vụ như thế này!
Mấy múi cơ bụng thấp thoáng dưới lớp sơ mi khiến tôi hoa cả mắt.
“Chị ơi, sao tay chị run vậy?”
Nói nghe có lý ghê, tay chồng tôi giờ này đang sờ súng bắt tội phạm.
Còn tay tôi… thì đang sờ eo người khác.
Khi tôi còn đang ngập chìm trong tiếng “chị ơi” ngọt ngào đến nở hoa trong lòng…
RẦM!!!
Cánh cửa phòng bao bị đá tung.
“Truy quét tệ nạn! Ôm đầu ngồi xổm hết xuống cho tôi!”
03
Giọng nói đó quen đến mức khiến da đầu tôi tê rần.
Ngẩng đầu lên, thấy Trần Cạnh Kiêu đang đứng ở cửa.
Cúc áo cảnh phục cài kín tới cổ, thắt lưng siết chặt lộ ra vòng eo gọn gàng.
Ánh mắt anh ấy lướt qua cái váy ngắn hai dây của tôi, yết hầu siết mạnh một cái.
Bốn mắt chạm nhau, tôi theo phản xạ giấu tay ra sau lưng:
“Ông xã, anh… anh nghe em giải thích…”
“Bọn họ gọi thì em mới lại gần, em chưa hề chủ động gọi ai hết…”
“Tay em cũng chưa chạm vào ai, em thậm chí không dám nhìn kỹ luôn…”
Cảnh sát nhỏ đứng cạnh không nhịn được, bật cười:
“Đội trưởng Trần, đây là đoạn trích từ camera giám sát…”
Cậu ta đưa lên một cái máy tính bảng.
Tôi trơ mắt nhìn bản thân mình trong video, dáng vẻ thèm thuồng nuốt nước miếng ròng ròng trước cơ bụng người ta… đúng là ngu không để đâu cho hết.
Tôi tuyệt vọng muốn xuyên không ngay lập tức.
Nhưng đau đớn hơn là…
Trần Cạnh Kiêu ấn nút tạm dừng.
Phóng to cảnh bàn tay tôi sắp sờ tới múi bụng của một nam người mẫu.
“Cô Ôn.”
Anh dùng đốt tay gõ nhẹ lên màn hình, tiếng nhẫn cưới va vào mặt kính nghe cái cạch rõ giòn.
“Giải thích động tác này một chút?”
Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa trượt xuống quỳ gối:
“Ông xã nghe em nói! Em… em đang chiêm ngưỡng nghệ thuật thôi mà…”
Trần Cạnh Kiêu nghiến răng:
“Áp giải về đội.”
Đôi chân dài bọc trong quần cảnh sát sải bước đầy sát khí.
Tôi bỗng nhớ lại lần đầu gặp mặt, khi tôi ngây người nhìn bộ cảnh phục trên người anh ấy, đầu toàn là mấy hình ảnh không đứng đắn về… còng tay, cưỡng chế yêu đương.
Giờ thì nghiệp quật rồi.
Anh ấy thật sự dùng còng tay cưỡng chế tôi.
Hân hoan nhận lấy một đôi vòng tay bạc lấp lánh.
Hu hu.
04
Bên trong phòng thẩm vấn.
Trần Cạnh Kiêu nhìn chằm chằm vào cái áo hai dây trên người tôi.
Sắc mặt anh đen sì, cởi cảnh phục ra, trùm lên người tôi.
Tôi co ro trên ghế, hóa thân thành chim cút im lặng.
“Tên?”
“Vợ anh…”
Cộp – cây bút máy đập xuống mặt bàn.
Trần Cạnh Kiêu kéo cổ áo, nâng giọng:
“Nghiêm túc chút.”
Tôi nhìn yết hầu đang chuyển động lên xuống của anh, nhỏ giọng:
“Ôn Dạng.”
Anh cau mày:
“Động cơ phạm tội?”
“Ở phòng không trống rỗng suốt ba mươi hai ngày.”
Tôi bẻ ngón tay, bắt đầu liệt kê tội trạng:
“Yêu một người đàn ông không chịu về nhà…”
Góc phòng, cảnh sát làm biên bản cười ra tiếng như tiếng ngỗng.
Trần Cạnh Kiêu lườm phát dao sắc lẹm qua.
“Báo cáo chi tiết, trong toàn bộ quá trình đã làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ uống một ly nước ép…”
Anh gõ gõ lên bàn, cảnh cáo tôi:
“Khai báo gian dối là vi phạm pháp luật.”
“Thì… có nhảy múa…”
“Nhảy thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là… vô tình chạm phải cơ bụng của người ta…”
“Chạm mấy lần?”
“Cái này… thì liên quan gì đến vụ án chứ?”
Tôi không nhịn được mà bật hỏi lại.
Anh siết mặt, giọng nghiêm túc:
“Mỗi chi tiết đều cần được làm rõ.”
Tôi cắn răng, cúi đầu lí nhí:
“Chắc hai lần? Hoặc ba?”
Mặt Trần Cạnh Kiêu chuyển sang màu xanh rêu, giọng trầm đến rợn người:
“Chính xác là mấy lần?”
Tôi cụp mắt, lí nhí:
“Em sai rồi ông xã…”
Ngoài cửa, mấy cảnh sát dán mặt vào cửa sổ hóng chuyện:
“Khụ, đội trưởng Trần, theo quy trình thì phải hỏi rõ vị trí tiếp xúc của nghi phạm… cơ bụng là bụng trên, giữa hay dưới vậy?”
Trần Cạnh Kiêu phóng ánh mắt độc dược tới:
“Các cậu rảnh quá hả?”
“Không phải anh dạy bọn em thế sao!”
Đám kia vừa lùi vừa chọc ghẹo:
“Tuần trước anh còn bảo lấy chứng cứ phải chi tiết tới từng bộ phận…”
“Đó là với trường hợp mại dâm!”
“Nhưng mà chị dâu vừa bảo sờ tới đường rãnh cơ bụng mà…”
Cảnh sát đang ghi biên bản cố nhịn cười, móc điện thoại ra:
“Đội trưởng Trần, anh xem nè, nhóm nội bộ của đội hình sự đang bàn tán chuyện tối nay anh phá kỷ lục tốc độ xuất cảnh sát, ai cũng hỏi có phải anh chạy nước rút trăm mét không…”
Trần Cạnh Kiêu túm gáy cậu ta ném ra khỏi cửa.
Tên cảnh sát nhỏ vẫn dán mặt vào khe cửa, ló đầu nói:
“Mà này, nếu chị dâu cần chiêm ngưỡng nghệ thuật cơ bụng, đội mình có thể…”
“Không muốn tan ca đúng không?”
“Muốn muốn muốn! Hai người cứ tiếp tục thực thi công vụ đi!”
“À đúng rồi, đội trưởng Trần, phần ‘gia đình’ trong biên bản cần ký đầy đủ, mới đưa chị dâu về được đó.”
Trần Cạnh Kiêu mặt đen sì ký tên.
Sau đó đưa tay, siết chặt lại cảnh phục đang trùm trên người tôi.