Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1
“Cho cậu một trăm vạn, nếu nó thích cậu, tớ cho thêm hai trăm vạn nữa!”
Tôi còn đang định mắng cô ấy bị điên, thì Nam Lâm ghé sát tai tôi nói nhỏ.
Tôi do dự đúng 0,01 giây, sau đó kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Gương mặt đậm nét, kiểu trai đẹp thu hút, tôi thấy ổn.
Người đối diện nhìn tôi một cái, bối rối quay sang nhìn chị mình.
Cậu ta dè dặt nói: “Chị à, em với… Trần An vẫn chưa chia tay.”
Câu này vừa dứt, Nam Lâm lập tức nổi giận.
“Cô ta cắm sừng em mấy lần rồi! Làm chó liếm chưa đủ hả? Mù à? Em còn không xứng với bạn cùng phòng của chị ấy! Em phân biệt không nổi tốt xấu hả?!”
“Chia tay ngay, rồi chặn, rồi xoá cái con ngu đó cho chị!”
Nam Du bị chị mắng đến đỏ cả mặt.
Da mặt đúng là mỏng, tính cách có vẻ hơi hướng nội.
Cậu ta yếu ớt nhìn Nam Lâm, lại nhìn tôi, chật vật lôi điện thoại ra, nhắn tin rồi chặn và xoá người cũ.
Nam Lâm kiểm tra xong, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lập tức tươi tỉnh.
Cô vui vẻ giúp chúng tôi kết bạn WeChat.
Về đến ký túc xá, tôi khó hiểu hỏi Nam Lâm:
“Em trai cậu nghe lời cậu thật đấy, thế thì cần gì đến mình nữa?”
Nam Lâm thở dài: “Cậu không biết đâu, em mình bình thường thì ngoan, nhưng một khi đã quyết điều gì thì đâm đầu vào như trâu điên, không quay đầu lại. Học giỏi toàn đứng nhất cũng vì cái tính bướng đó đấy.”
Nói xong, cô ấy nhìn tôi đầy cảm khái, giơ ngón cái khen:
“Tớ biết ngay chẳng ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp và tài năng của hoa khôi ngành Vật Lý – Diệp Nghi. Chữa cái đầu yêu đương của em tớ, chỉ có thần như cậu mới làm được thôi!”
2
Nam Du không nhắn gì cho tôi.
Tôi đoán chắc cậu ta không có hứng thú với mình.
Nhưng để xứng đáng với năm mươi vạn đã nhận, tôi nhắn một câu “Chào buổi sáng”.
Không ngờ, chưa đến một giây sau, đối phương đã trả lời.
Cũng chỉ là một câu “Chào buổi sáng” khô khốc.
Tiếp theo, tôi nói một câu, cậu ta đáp một câu.
Tôi không nói, cậu ta cũng im.
Tôi không chủ động, cậu ta có thể im lặng cả đời.
Chẳng lẽ cậu ta chỉ vì nể chị mình nên mới miễn cưỡng trả lời tin nhắn tôi?
Tôi hơi đau đầu, cũng không dám nhắn thêm nữa, sợ làm phiền cậu ta.
Một tuần sau, Nam Lâm hỏi tôi và em cô ấy tiến triển thế nào.
Tôi hơi chột dạ, cảm thấy với từng đó tiền, chắc cô ấy sẽ thấy phí của giời.
“Tụi tớ chưa có tiến triển gì, nhưng năm mươi vạn đó, tớ không trả lại đâu.”
Nam Lâm biết tôi mê tiền, cô ấy chuyển nốt năm mươi vạn còn lại cho tôi.
“Thôi bỏ đi, cậu là cực phẩm độc thân, tớ cũng chẳng mong thằng ngốc em mình cưa đổ được cậu. Đã hứa đưa tiền thì sẽ không đòi lại đâu, yên tâm đi.”
Cô ấy hào phóng đến mức tôi cũng thấy hơi áy náy.
Tính tôi thì lười, không thích cố gắng.
Nên tôi cũng chẳng đầu tư cảm xúc vào vụ này lắm.
Nam Du mà thích tôi thì tốt, không thích thì tôi cũng buông.
Tâm lý “sao cũng được”.
Nhưng giờ, tôi nhận được cả một trăm vạn rồi, không thể “sao cũng được” nữa.
Có điều, em trai cô ấy đúng là chẳng có cảm tình gì với tôi cả.
Tôi do dự vài giây, đang định cắn răng hoàn lại tiền.
Điện thoại bỗng reo.
【Du: Chị Niệm Gia, chiều nay chị có tiết không?】
Một tuần không liên lạc, giờ đột nhiên chủ động nhắn trước, tôi có hơi hoang mang.
Nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm.
Bảo cậu ta yêu tôi thì hơi khó, nhưng giúp cậu ta bỏ cái đầu yêu đương mù quáng kia…
Có lẽ cũng không phải chuyện bất khả thi.
Nếu thành công, cầm một trăm vạn này cũng không thấy cắn rứt nữa.
3
【Cá Mặn: Không có tiết, sao vậy?】
Tính cách của Nam Du không giống mấy đứa con trai mười chín tuổi, chẳng hề sôi nổi nhiệt tình. Cậu ấy rất lễ phép, nhưng lại quá mức hướng nội.
Tôi nghe Nam Lâm kể, hồi trước bạn gái cũ theo đuổi cậu ấy suốt một năm, chủ động đến mức dính như keo, đuổi cũng không đi.
Có lẽ phải mặt dày mới theo đuổi được kiểu người hướng nội như vậy.
Cũng chỉ có mặt dày mới có thể tiếp cận, làm bạn được, rồi từ từ tẩy não để cậu ấy nhận ra: đầu óc toàn chuyện yêu đương thì chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Thế là tôi mặt dày nhắn thêm một tin nữa:
【Cá Mặn: Muốn qua tìm tôi không?】
Tôi vừa chờ vừa xấu hổ muốn chết, chưa tới hai mươi giây thì bên kia gửi tin nhắn đến.
【Du: Được không?】
“Nhắn với ai đấy?”
Nam Lâm vừa gặm táo vừa ngó qua điện thoại tôi.
Tôi cũng không giấu: “Em cậu.”
Cô ấy sặc luôn miếng táo, ho sặc sụa mấy tiếng, sau đó háo hức hỏi:
“Cậu với nó vẫn còn liên lạc à? Tớ tưởng cậu nói ‘không tiến triển’ là không còn liên lạc gì nữa.”
Từ đầu tới cuối, tôi chưa từng đoán được thái độ của em cô ấy, nhưng tôi chắc chắn một điều: cậu ta không có hứng thú gì với tôi.
Bảo là không ghét tôi thì nhắn gì cậu ta cũng trả lời, nhưng lại khá lạnh nhạt.
Bảo là ghét tôi thì sao giờ lại chủ động nhắn tin?
Tôi đưa đoạn hội thoại cho Nam Lâm xem, nghi hoặc hỏi xin chỉ dẫn: “Em cậu thế này là ghét tôi hay không ghét tôi?”
Nam Lâm vừa ngạc nhiên vì hành động của em trai, vừa bị câu hỏi của tôi làm tức đến phát điên.
Cô ấy lập tức cầm gương dí vào mặt tôi.
“Cậu nhìn lại đi nhìn lại đi, với cái mặt trắng hồng lai Tây như yêu tinh thế này thì ai mà ghét được chứ? Cái thằng ngốc đó rõ ràng là bị cậu mê đến chết rồi!”
“Nó nội tâm lắm, nhưng nói thì ít. Cao tận mét tám tám nhưng lại xấu hổ nhạy cảm hơn ai hết. Mà giờ còn chủ động tìm cậu thì chắc chắn là yêu rồi! Cậu cứ yên tâm, hai trăm vạn tớ chuẩn bị sẵn cả rồi đấy!”
Nam Lâm lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, nhưng không phải chuyện gì cô ấy nói cũng đáng tin.
Có thể vì quá sốt ruột muốn em trai thoát khỏi cô bạn gái cũ vừa bòn rút vừa ngoại tình mà thành ra nói quá.
Tôi cũng không để bụng.
Tôi hẹn Nam Du ra quán cà phê đối diện trường gặp mặt.
Nam Lâm nhất quyết bắt tôi trang điểm, thay váy liền thân.
Chiếc đầm liền cổ V màu be nhạt ôm eo, làm lộ rõ đường cong của tôi.
Nam Lâm hai mắt sáng rỡ, xoay quanh tôi vừa chụp hình vừa trầm trồ:
“Cậu bình thường toàn mặc hoodie rộng thùng che dáng, không ngờ dáng đỉnh thế này, eo còn thon như vậy, danh hiệu hoa khôi đúng là không nói ngoa.”
“Lát nữa đảm bảo cái mặt thằng ngốc đó đỏ tới phát khói.”
Mỗi lần nghe ai gọi “hoa khôi”, tôi đều thấy ngại ngùng khủng khiếp.
“Đừng nói nữa, tớ đi đây, chắc cậu ta đến rồi.”
4
Chỉ gặp mặt thôi mà cứ như hẹn hò vậy.
Nam Du mặc một chiếc hoodie xanh dương, phong cách ăn mặc lười biếng, thoải mái, hoàn toàn đối lập với tôi.
Tôi thực sự hối hận vì đã thỏa hiệp với Nam Lâm mà ăn mặc chỉnh tề thế này.
“Ngại quá, cậu đợi lâu chưa?”
Vừa trông thấy tôi, Nam Du sững người mất hơn mười giây, khiến tôi hơi ngượng, tay khẽ kéo cổ váy.
“Tôi ăn mặc… quá lố hả?”
Cậu ấy sực tỉnh, vội vàng dời mắt đi, vành tai đỏ lên: “Không… không đâu, không quá lố, rất… rất đẹp.”
Tôi bắt đầu nghi ngờ lại suy nghĩ trước đó của mình: cậu ta thật sự không có cảm tình gì với tôi sao?
Mặt đỏ đến vậy cơ mà.
Thật khó để không tự ảo tưởng đấy chứ.
“Cậu… còn liên lạc với bạn gái cũ không?”
Nam Du muốn nói lại thôi, trông cứ như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Dù cậu ta còn liên lạc với cô ta thì cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng chẳng có tư cách gì mà lên tiếng.
Nhưng cái thái độ tội lỗi kia lại khiến tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
“Cậu thích cô ta đến mức không thể dứt ra được à? Cô ta ngoại tình mấy lần mà cậu vẫn tha thứ được, giờ tôi cuối cùng cũng hiểu cảm giác chị cậu cào tai nhăn mặt rồi.”
Cậu ta lập tức luống cuống giải thích:
“Không có, tôi không tha thứ cho cô ta. Là cô ta cứ bám theo tôi, tôi nói chia tay bao nhiêu lần rồi mà cô ta vẫn không buông. Tôi còn đưa tiền chia tay mà cô ta cũng không nhận, cứ bám riết lấy tôi, đến cả trường học cũng mò đến.”
Đúng là bạn gái cũ kỳ quặc hết mức.
Tính Nam Du cũng thật quá mềm, còn đưa cả tiền chia tay nữa.
“Cậu định đưa cô ta bao nhiêu?”
“…Năm mươi vạn.”
Trời đất!
Tôi phải uống vội một ngụm cà phê để trấn tĩnh lại.
Không hổ danh là em trai Nam Lâm, độ hào phóng giống hệt.
Vấn đề là… đem số tiền ấy tặng cho một người như vậy thì thật sự khiến người ta phẫn nộ.
Thà đem đi quyên góp từ thiện còn thấy dễ chịu hơn.
“Đừng đưa nữa, cậu mà đưa thì đúng là ngứa mắt đấy.”
Tôi tức đến mức như tắc cả tuyến sữa.
Nam Du do dự vài giây, rồi gật đầu nói: “Ừ, không đưa tiền cho cô ta nữa.”
Gặp mặt xong rồi, cảm giác cũng không còn xa lạ như trước.
Tôi hỏi cậu ta có kế hoạch gì tiếp theo.
Cậu ta nhìn tôi, hơi căng thẳng, lấy ra hai tấm vé concert.
Là ca sĩ tôi thích nhất, mà tôi đã canh mãi vẫn không mua được vé.
“Sao cậu mua được vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“…Không canh, tôi bỏ tiền ra mua.”
Tôi hỏi thêm bao nhiêu tiền, cậu ta không chút xót ruột: “Mười vạn.”
Thế giới của người giàu thật sự không có phiền não.
Nam Du nhận một cuộc gọi lạ.
Là bạn gái cũ.
Nhìn hàng lông mày cậu ta khẽ nhíu lại, tôi chợt nghĩ, người giàu… cũng có nỗi khổ riêng.