Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
1.
Sinh viên năm nhất phải huấn luyện quân sự một tháng.
Để tránh bị cháy nắng, mẹ bảo tôi đến trường vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện.
Hơn nữa, bà còn đưa theo bà Lưu người đã nuôi nấng tôi từ nhỏ đến trường, để chăm sóc tôi trong sinh hoạt hàng ngày.
Thế là trong ký túc xá, bà Lưu chu đáo giúp tôi dọn dẹp giường chiếu, còn cẩn thận phân loại các món quà nhỏ, dặn dò:
“Tiểu thư đến muộn, có thể tặng những chai nước hoa và kem dưỡng da này cho các bạn, tạo mối quan hệ tốt, sớm hòa nhập vào tập thể.”
Tôi nhíu mày:
“Helena Rubinstein, có phải quá rẻ rồi không?”
Bà Lưu vội lắc đầu:
“Tiểu thư muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường, thì không nên tặng quà quá đắt tiền.”
Tôi đành gật đầu.
“Vậy bà đi nhanh đi, các bạn sắp quay lại rồi. Đợi khi nào không ai trong phòng thì bà hãy đến.”
2.
Sau khi bà Lưu rời đi, tôi vui vẻ ngắm nghía khắp phòng ký túc.
Từ nhỏ, ba mẹ đã xem tôi như báu vật, đi đâu cũng có tài xế đón, về nhà thì có bảo mẫu theo.
Cuộc sống thật tẻ nhạt.
Nên khi vào đại học, tôi nhất quyết đòi ở ký túc xá, muốn trải nghiệm cuộc sống tập thể.
Nhưng niềm vui của tôi chưa kéo dài được bao lâu thì đã nhìn thấy trên bàn của một bạn cùng phòng có vài chiếc túi hàng nhái đắt tiền.
Ngay sau đó, cửa phòng bật mở.
Hai bạn cùng phòng da đen nhẻm bước vào.
Cả hai trông rất mệt mỏi, nhưng khi thấy tôi thì mắt họ sáng bừng lên.
Một người kinh ngạc:
“Cậu là bạn cùng phòng thứ tư của chúng tôi, Kim Nhược Lam sao?”
Bạn gầy hơn nhìn tôi từ đầu đến chân, cảm thán:
“Trời ơi, cậu tinh tế như tiểu thư nhà giàu trong phim truyền hình vậy!”
Người còn lại cũng khen ngợi:
“Đúng rồi! Da cậu trắng phát sáng luôn ấy.”
Vừa nói cô ấy vừa nhẹ nhàng chọc vào cánh tay tôi, reo lên:
“Da cậu mềm mịn quá!”
Thấy hai người họ vui vẻ như vậy, tôi cũng cười theo.
Rồi đưa cho họ những món quà bà Lưu chuẩn bị sẵn.
“Rất vui được làm bạn cùng phòng với mọi người, mong sau này mọi người giúp đỡ.”
Lời vừa dứt, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra.
Một cô gái có làn da trắng nhờ chống nắng kỹ lưỡng, khuôn mặt xinh đẹp bước vào.
Cô ta liếc nhìn tôi một cái, rồi nhếch môi:
“Đồ dùng hàng fake.”
Rồi bình thản ngồi xuống chỗ có mấy chiếc túi nhái.
3.
Không khí vui vẻ lập tức trở nên gượng gạo vì lời nói của cô ta.
Cô bạn gầy kéo tay tôi, tốt bụng nói:
“Vương Tư Văn nhà cũng rất giàu, chỉ là tính tình hơi khó chịu, cậu đừng để ý.”
Nói rồi, cô ấy nhận lấy túi quà từ tôi, lấy ra một hũ kem dưỡng da, kinh ngạc:
“Trời ơi, Nhược Lam, cậu đúng là tiểu thư nhà giàu thật sao? Mới gặp mà đã tặng mình kem Helena rồi! Đỉnh thật!!!”
Bạn còn lại cũng cảm động nói:
“Trời ơi, kiểu bạn thân bên cạnh tiểu thư nhà giàu trong tiểu thuyết đã xuất hiện ngay trước mặt mình!”
Nói xong, cô ấy còn hài hước quỳ một chân xuống đất:
“Thưa tiểu thư, tôi là đầy tớ của người, sau này nếu có chuyện gì, cứ sai bảo tôi.”
Cử chỉ của cô ấy rất hài hước, khiến cả phòng bật cười.
Nhưng Vương Tư Văn ở bên cạnh lại đột nhiên đập nát món quà tôi đặt trên bàn cô ta, lạnh lùng quát:
“Hai người là chó nghèo à? Người ta tặng chút đồ giả liền quỳ xuống cảm ơn như chó thấy xương?”
Giọng cô ta sắc bén:
“Sau này mình sẽ gọi hai người là ‘chó nghèo’ cho xong, ai cho cái gì cũng mừng quýnh lên.”
Tức giận trước cách nói thô lỗ của cô ta, tôi chất vấn:
“Cô dựa vào đâu mà nói đồ của tôi là giả?”
Vương Tư Văn không chớp mắt:
“Vì mẹ tôi dùng hơn một trăm lọ rồi, nhìn là biết hàng fake.”
Nói xong, như để chứng minh mình đúng, cô ta cầm túi xách của tôi lên, bảo với hai bạn cùng phòng khác:
“Biểu tượng này các cậu biết là gì không?”
Hai người lắc đầu.
Cô ta cười khẩy:
“Hermès, trước khi nhập học, tôi cùng mẹ đi dạo cửa hàng, không thấy mẫu này.”
Rồi ném túi xách của tôi xuống bàn:
“Đồ giả tạo.”
“Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, thích làm màu để câu đại gia chứ gì!”
“Giàu đến vậy sao không mua căn hộ gần trường mà ở? Ở ký túc làm gì?”
Thấy tôi đỏ mặt, cô ta đắc ý:
“Sao? Tôi nói đúng rồi chứ gì?”
Rồi như để chắc chắn mình không sai, cô ta rút kéo, túm lấy túi của tôi và cắt mạnh xuống.
Những vết rạch hiện rõ trên túi, cô ta thở phì phò:
“Thấy chưa? Da thật của Hermès thì phải mềm mại, đằng này cứng như thép, hàng fake rõ ràng.”
Cô ta hất hàm nhìn tôi:
“Đồ giả tạo, bị tôi vạch trần rồi.”
Đúng lúc đó, bà Lưu bước vào, tay xách theo hộp cơm giữ nhiệt tinh xảo, gương mặt lạnh lùng.
Tôi cảm thấy không ổn.
Đây là chiếc túi mà bà Lưu đã tiết kiệm suốt nửa năm để mua làm quà sinh nhật cho tôi.
Bà nhất định sẽ rất đau lòng.
Tôi cứ tưởng bà sẽ nổi giận, nhưng không ngờ bà vẫn giữ vẻ lịch sự và nhã nhặn.
“Bạn học, cô nói đúng, đây quả thật không phải là da bò.”
“Vì đây là da cá sấu.”
Bà giơ điện thoại lên, màn hình hiện ra giao diện Alipay màu đen.
“Tôi là bảo mẫu của Nhược Lam, nếu muốn đền, cô có thể chuyển tiền cho tôi. Tổng cộng là 1,68 triệu tệ.”
Thấy Vương Tư Văn sững người, bà Lưu lại bình thản nói thêm:
“Cô hung hăng như vậy, không lẽ số tiền này cũng không lấy ra nổi sao?”
4
Khí thế của bà Lưu áp đảo toàn bộ căn phòng.
Giao diện Alipay đen như hùm như hổ, khiến Vương Tư Văn lập tức thu mình lại.
Nhưng rất nhanh, cô ta khôi phục dáng vẻ kiêu căng, cười khẩy:
“Ồ, giờ đến cả lừa đảo kiểu mới cũng vào tận trường đại học rồi à?”
“Cầm hàng giả rồi thuê một bà già đến diễn trò đòi 1,68 triệu tệ? Cô nghĩ tôi ngu chắc?”
Cô ta khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn tôi:
“Đồ dựa đại gia mà sống, một tháng huấn luyện quân sự không đến, chắc là ở nhà phá thai ngồi cữ đúng không?”
Câu nói còn chưa dứt, một tiếng “bốp” vang lên chát chúa.
Bàn tay của bà Lưu đã hạ xuống gò má của Vương Tư Văn.
Gương mặt bà vẫn giữ vẻ nghiêm nghị nhưng giọng nói lạnh lùng:
“Cô là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tiểu thư nhà tôi?”
“Miệng mở ra là bảo người khác bám đại gia, sao? Mẹ cô cũng bám đại gia sinh ra cô à?”
“Cô tự soi gương nhìn lại bộ dạng của mình đi, chẳng qua mẹ cô không tìm được đại gia nào tốt nên mới sinh ra loại mặt mũi hạ tiện như cô thôi.”
Nói xong, bà Lưu lấy một tờ khăn giấy ra, thong thả lau tay như lau bỏ đi sự bẩn thỉu.
“Nếu tôi còn nghe thấy cô nói bậy, tôi sẽ xé nát cái miệng của cô.”
5.
Trong khoảnh khắc đó, căn phòng trở nên im phăng phắc.
Tôi sững sờ, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn thấy bà Lưu hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng cư xử nho nhã.
Tôi chưa bao giờ biết bà ấy có thể mắng người như vậy.
Tôi giơ ngón cái lên với bà, tán thưởng một cách đầy phấn khích.
Không hổ danh là bảo mẫu vàng đã cùng mẹ tôi vượt qua bao sóng gió trong cuộc chiến gia tộc.
Sức chiến đấu của bà đúng là không thể coi thường.
Ở phía bên kia, Vương Tư Văn ôm mặt, ánh mắt ngây dại.
Cô ta không ngờ bà Lưu lại dám thẳng tay đánh mình.
Càng không ngờ tôi còn dám công khai giơ ngón cái khen ngợi bà ấy ngay trước mặt mình.
Phẫn nộ bùng lên, Vương Tư Văn lao tới định đánh trả.
“Bà biết tôi là ai không mà dám đánh tôi?”
Cô ta dùng hết sức, như muốn một tát hất bà Lưu xuống đất.
Nhưng tôi chỉ thấy lo lắng cho cô ta.
Vì hồi trẻ, bà Lưu từng là quán quân tán thủ quốc gia bốn năm liên tiếp.
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, bà Lưu chụp lấy cổ tay của Vương Tư Văn, nhẹ nhàng xoay một cái, liền nghe tiếng “bốp” thứ hai.
Lần này, Vương Tư Văn bị bà ấy tát ngã lăn ra sàn.
Bà Lưu quát lớn:
“Tôi mặc kệ cô là ai, dám mắng tiểu thư nhà tôi thì chính là đáng bị đánh!”