Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
01.
Tôi và Phó Huyên lớn lên bên nhau, ai cũng ngầm mặc định chúng tôi đang yêu nhau.
Thật ra thì, đến tay còn chưa từng nắm một lần.
Phó Huyên từng thẳng thừng nói: “Minh Yên, tôi với cô chỉ đơn thuần là tình anh em thôi. Nếu không phải mẹ nuôi lúc hấp hối ép gán hôn ước, tôi tuyệt đối sẽ không cưới cô.”
Vậy nên anh ta thản nhiên uống rượu, tán gái, mập mờ với em kế tôi.
Mỗi lần tôi nổi giận, Phó Huyên lại nói: “Trong giới này ai chẳng thế? Cưới người có tiền, yêu người mình thích. Minh Yên, cho dù sau này có cưới, ta cũng tự do chơi bời, ai đi đường nấy, không xen vào nhau đâu ha.”
Rời khỏi bệnh viện, tôi tắt máy, đi du lịch một tuần.
Tốn cả đống tiền, tâm trạng thật sự dễ chịu hơn nhiều.
Về đến nhà, vừa bật máy lên thì điện thoại đã nổ tung vì cuộc gọi.
Ai nấy đều hỏi tôi đi đâu, nói Phó Huyên đã phát điên lên vì tìm tôi.
Tôi liền đăng status:
【Tôi và Phó Huyên không còn bất cứ quan hệ gì. Sau này ngoại trừ tin anh ta chết, những chuyện khác miễn thông báo.】
Chưa đầy nửa tiếng sau, Phó Huyên đã xông đến nhà tôi.
Anh ta chắn trước cửa, vừa thấy tôi liền sững người, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Anh cau mày nói: “Tôi nằm viện cả tuần cô cũng không thèm quan tâm! Giờ thì trang điểm lồng lộn đi chơi với ai đấy hả?”
Tôi chẳng buồn giả vờ: “Tất nhiên là đi tìm trai! Chó ngoan không chặn đường, biến!”
Phó Huyên bật cười: “Cô đang cố tình chọc giận tôi đúng không? Mấy gã đàn ông quanh cô có ai ra hồn đâu, tôi còn không biết chắc?”
Tôi thở dài: “Nói thật thì anh không tin, vậy hỏi làm gì?”
Anh húc nhẹ vào vai tôi, hạ giọng dỗ dành: “Minh Yên, đừng giận nữa. Ngày mai là sinh nhật tôi rồi, đến cả Phó Diễn Hàn cái tên điếc kia, cũng đặc biệt về nước dự tiệc đấy. Cô cũng tới đi, đừng để người ta cười nhạo.”
Phó Diễn Hàn là con ngoài giá thú của nhà họ Phó, lớn hơn Phó Huyên 2 tuổi, tài giỏi vượt trội.
Chỉ cần mắng Phó Huyên một câu: “Đến cả cái thằng con riêng như Phó Diễn Hàn mà anh còn không bằng, anh có gì mà kiêu?”
Là anh ta sôi máu muốn bốc cháy cả địa cầu.
Lần này Phó Huyên chịu nhún nhường xuống nước dỗ tôi, rõ ràng là không muốn mất mặt trước mặt Phó Diễn Hàn.
Tôi mỉm cười nói:
“Tôi tất nhiên sẽ đến. Dù sao Phó Diễn Hàn cũng sắp thành vị hôn phu của tôi rồi, tôi phải đến cổ vũ cho anh ấy chứ.”
Phó Huyên lập tức bùng nổ, mặt lạnh như tiền:
“Cố Minh Yên, để chọc tức tôi mà cô nói được mấy lời điên rồ như thế à! Được, để xem lần này ai là người chịu thua trước!”
02
Phó Huyên lần này hăng máu muốn đấu tay đôi với tôi một trận cho ra trò.
Anh ta dắt theo Lâm Bội Bội đi mua sắm thả ga, mua trang sức, đồ hiệu, không chút nương tay.
Còn suốt ngày đăng ảnh lên mạng khoe tình cảm, hận không thể để cả thế giới biết Lâm Bội Bội mới là chân ái của anh ta.
Chắc chắn Phó Huyên nghĩ tôi thấy mấy trò đó sẽ tức đến nổ phổi, sẽ như trước đây gọi điện chửi anh ta một trận.
Nhưng anh ta đâu biết, Lâm Bội Bội sớm đã đầu quân về phe tôi rồi.
Hồi tôi bỏ thi vòng chung kết piano, Lâm Bội Bội cũng rút lui theo.
Cô ta bị mẹ mình tát hai bạt tai, trùng hợp bị tôi bắt gặp.
Tôi lạnh giọng nói:
“Quan Thục Nghi! Bà còn dám động tay động chân với Lâm Bội Bội lần nữa, tôi sẽ khóa thẻ phụ của bà!”
Mặt Quan Thục Nghi lúc đó trông như bảng màu bị đổ.
Dù không cam lòng, nhưng bà ta cũng không dám cãi lời tôi.
Tối hôm đó, Lâm Bội Bội len lén chui vào phòng tôi, mắt ngân ngấn nước:
“Chị ơi, em hoàn toàn không có mập mờ gì với Phó Huyên cả!”
Phó Huyên bỏ tiền thuê Lâm Bội Bội cùng diễn trò yêu đương, cố tình chọc tức tôi.
Anh ta cố tình dìm tôi, tránh mặt tôi, muốn người khác tin rằng tôi mới là kẻ bám riết không buông, chứ không phải anh ta trèo cao.
Sau khi biết được sự thật, tôi thực sự rất tò mò về cấu trúc não của Phó Huyên.
Nếu mổ não không phạm pháp thì chắc giờ anh ta đã thành cái xác nằm trên bàn mổ rồi.
Tôi nghĩ ngợi một lát, dùng điện thoại của Lâm Bội Bội gửi cho Phó Huyên một tin nhắn:
【Phó thiếu, chị em quả nhiên đau lòng lắm. Anh chuyển cho em thêm năm mươi vạn đi, đến sinh nhật anh em sẽ diễn cho tròn vai, đảm bảo khiến chị ấy đau đến tan nát cõi lòng, quay về tha thứ cho anh liền.】
Phó Huyên không nói không rằng, chuyển ngay năm mươi vạn cho Lâm Bội Bội.
Lâm Bội Bội nhìn dãy số đỏ mắt tim hồng.
Cô ta chia cho tôi ba mươi vạn.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta:
“Cảm ơn Lâm đại tiểu thư đã thưởng cho tôi chút lẻ này nhé.”
Lâm Bội Bội lập tức vỗ vai bóp lưng lấy lòng tôi.
Tôi gửi vài tấm ảnh váy dạ hội cho một người.
【Tôi sắp đi dự tiệc sinh nhật của Phó Huyên, anh thấy tôi mặc bộ nào là đẹp nhất?】
Chữ 【đối phương đang nhập】 cứ nhấp nháy mãi.
Phó Huyên đang gọi video với Lâm Bội Bội.
Anh ta nói:
“Lâm Bội Bội, qua xem chị cô đang làm gì đi!”
Lâm Bội Bội liếc miệng tôi một cái, ngoan ngoãn đáp:
“Chị tôi đang câu trai.”
Phó Huyên đắc ý nói:
“Minh Yên cố ý diễn trò để chọc tức tôi đây mà, cô ấy vẫn còn để tâm đến tôi.”
Phía bên kia truyền đến một tràng cười ha hả.
“Vẫn là Phó thiếu có sức hút ghê gớm.”
“Ai mà chẳng biết Cố đại tiểu thư kiêu ngạo với người ta thế nào, mà gặp Phó thiếu lại mềm như bún.”
Người nói câu đó giọng vô cùng tục tĩu.
Những kẻ còn lại cười he hé theo.
Tôi đứng ngoài ống kính, liếc nhìn Phó Huyên.
Mặt anh ta đỏ bừng, vậy mà không tẩn cho cái thằng miệng thối đó một trận!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo!
Tôi thấy có một người đột nhiên đứng bật dậy.
Anh ta cầm lấy một chai rượu trên bàn, ném thẳng vào gã nói bậy kia.
Tôi nhìn rõ mặt người đó, sững lại.
Không ngờ Phó Diễn Hàn cũng có mặt chung với Phó Huyên.
03
Từ hôm đó trở đi, ba ngày liền Phó Diễn Hàn không nhắn lại cho tôi.
Tôi dò hỏi một chút mới biết, anh ấy bị phạt cấm túc rồi.
Dù sao anh ấy cũng chỉ là con riêng nhà họ Phó, ra tay đánh người giữa bàn tiệc thì không tránh được tai tiếng. Bên ngoài đồn ầm lên, nói Phó Diễn Hàn tính khí hung bạo, lại chẳng ai chịu nói rõ vì sao anh ấy ra tay.
Tôi nhớ cái gã nói bậy hôm đó tên là Lâm Vĩ.
Hình như nhà hắn kinh doanh gỗ, suốt ngày bám theo Phó Huyên để xin đơn đặt hàng nội thất từ nhà họ Phó.
Tôi nghĩ một lúc, liền ăn diện thật lộng lẫy, đi dự tiệc sinh nhật của Phó Huyên.
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, người thì uống rượu, người chơi bài, người hát karaoke.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi bước vào, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía tôi.
Phó Huyên đang ngồi cùng Lâm Bội Bội, hai người hát tình ca đối đáp.
Anh ta vừa thấy tôi, giọng hát lệch vài nhịp ngay.
Đám bạn bợm của anh ta thì thầm bàn tán:
“Trời đất… hôm nay đại tiểu thư xinh quá.”
“Như tiên nữ giáng trần ấy.”
“Quả nhiên đại tiểu thư không buông được Phó thiếu rồi.”
Nghe những lời đó, khóe môi Phó Huyên cong lên nhẹ nhẹ.
Anh ta gọi Lâm Vĩ lại, cười với tôi:
“Minh Yên, không biết huynh đệ của tôi đã đắc tội gì với em. Nhà máy của cậu ấy giờ mất đơn hàng, phải ngừng hoạt động luôn. Hôm nay nó đến để xin lỗi em, em tha cho nó một lần, được không?”
Lâm Vĩ cười nịnh, mặt mũi nhăn nhúm cầu hòa.
Tôi chẳng thèm liếc Phó Huyên lấy một cái, đi thẳng lướt qua bên cạnh anh ta.
Phó Huyên đứng đơ tại chỗ, đám người xung quanh nín thở không dám hó hé.
Tôi bước đến bên Phó Diễn Hàn, giơ chân đá nhẹ vào bắp chân anh ấy.
Phó Diễn Hàn ngẩng đầu nhìn tôi, nét mặt có chút ngượng ngùng.
Lúc này tôi mới thấy rõ, khóe miệng anh ấy có vết thương.
Xem ra vì chuyện của Lâm Vĩ mà anh ấy bị ba mình đánh rồi.
Tôi nhìn anh ấy vài giây, cười lạnh:
“Bảo sao mấy hôm nay không thèm nhận video của tôi, uất ức lớn quá nên nuốt nước mắt vào trong rồi? Phó Diễn Hàn, không ngờ đấy, anh nuốt được cũng nhiều phết ha.”
Phó Diễn Hàn không đáp, chỉ lùi người ra một chút.
Phó Huyên đi tới, không vui nói:
“Minh Yên, em không tặng quà sinh nhật cho tôi à?”
Tôi cười tít mắt nhìn anh ta:
“Tặng vòng hoa, muốn không?”
Mặt Phó Huyên lúc ấy trắng bệch vì tức.
Một tên trong đám bạn cố tình đẩy anh ta về phía tôi, định để anh ta ôm tôi một cái.
Tôi tránh ra, mất thăng bằng, nhào thẳng vào lòng Phó Diễn Hàn.
Tay Phó Diễn Hàn đặt lên eo tôi.
Lòng bàn tay anh ấy nóng ấm áp, vừa chạm vào da thịt tôi, tim tôi khẽ run.
Tôi cảm nhận được tay anh ấy hơi siết lại, cơ thể cũng có phần căng cứng.
Tsk, bộ váy hở lưng hôm nay đúng là không uổng công mặc.
Phó Diễn Hàn đỡ lấy cánh tay tôi, từ từ đẩy tôi ra.
Dù đang đứng giữa vòng xoáy ồn ào, anh ấy vẫn bình thản như thường.
Nếu không phải từng tận mắt thấy anh ấy hôn tôi mãnh liệt thế nào, tôi thật sự sẽ nghĩ người này cả đời chỉ như mặt hồ phẳng lặng.