Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Cảnh tượng ngoài lớp học khiến các bạn cùng lớp không khỏi xì xào bàn tán.
Nam thanh nữ tú, người đứng nhất và người đứng nhì.
Rất nhiều lời thì thầm to nhỏ vang lên.
Nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ.
Nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, chăm chú nghiên cứu bảng điểm.
Hạng nhất: Giang Minh Châu – 710 điểm.
Hạng nhì: Thẩm Việt – 708 điểm.
Chỉ cách nhau 2 điểm, khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Bốp! Tôi đập mạnh bảng điểm xuống bàn.
Nhanh chóng mở gói hàng vừa nhận được, lấy ra xấp đề thi, rút bút ra cắm đầu vào làm bài.
Làm! Làm! Làm!
Một khi đã làm là phải hăng say, quên trời quên đất, không màng sống chết!
Hàng trăm đề thi mật từ các trường danh tiếng.
Giống như hàng trăm bông tuyết rơi trắng xóa.
Liên tục lật trang.
Đầu bút xoay vần như cơn lốc, như mưa rào xối xả.
Bút lướt trên giấy như muốn tóe lửa.
Cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên, tôi mới ngẩng đầu lên.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kẹp quyển sổ ghi lỗi sai vào cặp rồi trở về ký túc xá.
Bạn nghĩ rằng sau khi rửa mặt tôi sẽ đi ngủ ngay sao?
Không.
Một học bá chân chính sẽ không lãng phí dù chỉ một giây phút!
Tôi đã đặc biệt xin ở phòng đơn để không bị ai làm phiền.
Xem lại một lượt sổ lỗi sai, học thuộc thêm vài đoạn văn mẫu, cuối cùng nghe BBC rồi mới chìm vào giấc ngủ sâu.
2
Cuộc sống như thế này bắt đầu từ khi tôi nhập học.
Năm tôi mười tuổi, trong lúc ngủ, tôi trở mình và rơi xuống giường.
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một giọng nói:
“Ngươi là nữ phụ độc ác của thế giới này.
Cả thế giới này xoay quanh Giang Miểu Miểu.
Cô em gái không chung huyết thống của ngươi.”
Từ khi cô ta được Giang gia nhận nuôi.
Không kể là đối tượng liên hôn, hay cậu em trai ruột của ngươi.
Hội trưởng hội học sinh, bá chủ trường học… Tất cả đều sẽ thích Giang Miểu Miểu.
Thậm chí cả người cha yêu thương ngươi nhất.
Cũng sẽ thiên vị cô ta.
Ngươi sẽ ghen tị, sẽ phát điên.
Sẽ không từ thủ đoạn để đối phó cô ta.
Sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Cuối cùng, khi tâm trí sụp đổ, ngươi sẽ lao xe vào cô ta.
Kết quả, ngươi mất mạng.
Không cam tâm sao?
Phẫn nộ sao?
Chỉ cần đạt tiến độ công lược 100%, ngươi có thể thoát khỏi cốt truyện này.”
Tên quái gở nào đó trong đầu cứ lải nhải không ngừng.
Tôi bực bội bịt tai, nghĩ có lẽ mình đã bị ngã hỏng đầu mất rồi.
Giang gia từ thời ông cố nội đã giàu có. Tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, được bồi dưỡng cẩn thận, làm sao có chuyện tranh giành ghen tị đến mức tự tìm đường chết?
Giọng nói kia lải nhải cả đêm.
Sáng sớm, tôi tỉnh dậy với hai quầng thâm mắt, định gọi điện cho bác sĩ.
Nhưng vừa mở cửa ra, đã thấy ba đứng ngoài.
Ba có vẻ lúng túng khi thấy tôi:
“Sao dậy sớm vậy?”
Rồi nhẹ nhàng đẩy cô bé đứng bên cạnh ra phía trước:
“Minh Châu, đây là em gái con, Miểu Miểu, chào chị đi.”
“Chào chị.”
Cô bé khẽ nói, rồi rụt rè trốn sau lưng ba.
“Minh Châu, chăm sóc em cho tốt nhé. Con bé… vừa mất mẹ, ba nhận nuôi nó.”
…
Ba tiếp tục mở miệng, khuôn mặt đầy vẻ áy náy, nói hết câu này đến câu khác.
Nhưng giáo dưỡng của tôi không cho phép mình nổi giận trước mặt người khác.
Tôi chỉ quay người, trở lại phòng.
Khi cánh cửa đóng lại, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô bé phía ngoài:
“Chị… có phải ghét em không?”
Tôi xé nát số điện thoại của bác sĩ gia đình trong tay.
Cắt đứt giọng nói như lời nguyền kia.
“Công lược đạt 100% sao?”
“Đúng.”
Giọng nói ấy khựng lại, cuối cùng cũng không còn đập vào đầu tôi nữa.
“Tôi chọn học tập.”
3
Sau tám trăm hiệp tranh luận với hệ thống về ý nghĩa của “công lược đối tượng”, cuối cùng nó cũng chịu thua.
“Ký chủ bắt buộc phải giữ vị trí hạng nhất toàn khối thì mới xem là công lược thành công. Nếu không, hình phạt sẽ rất nghiêm trọng.”
Lần này, tôi quyết định không động đến Giang Miểu Miểu nữa.
Vì vậy, khi cô ta vừa đến nhà, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào đống búp bê và váy của tôi.
Tôi dứt khoát gói lại tất cả, nhét vào tay cô ta.
Sau đó, quay sang ba với vẻ mặt đầy áy náy:
“Con muốn thuê gia sư, mười người.”
Cậu em sinh đôi Giang Trạch bắt nạt Giang Miểu Miểu, tôi bước đến quát nó một câu.
Nhưng thằng nhóc ngược lại trút giận lên tôi:
“Nếu chị đã xem cô ta là em gái, vậy thì đừng nhận tôi là em trai!”
Khoan đã, chẳng lẽ cuối cùng thằng nhóc này lại thật lòng thích Giang Miểu Miểu sao?
Hệ thống giả vờ thần bí:
“Vì hận sinh yêu, vì yêu sinh hận.”
Cút đi!
Ngày nào Giang gia cũng gà bay chó sủa, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm.
Giang Miểu Miểu làm nũng với ba, tôi làm bài.
Giang Trạch cãi nhau với Giang Miểu Miểu, tôi đi học bù.
Ba đứng giữa hai đứa họ dàn xếp, tôi xem khóa học online.
Giang Miểu Miểu bỏ nhà đi, tôi thì…
Được rồi, tôi bị lôi ra ngoài tìm người cùng bọn họ.
Ngoài trời mưa tầm tã, gia sư toán của tôi vẫn đang đợi trong thư phòng.
Tôi chậm rãi bước xuống lầu:
“Tại sao con cũng phải đi?”
Ba lộ rõ vẻ sốt ruột, Giang Trạch thì cúi gằm mặt đứng bên cạnh.
Trên bàn có một quyển nhật ký của Giang Miểu Miểu:
“Chị gái lạnh nhạt với em, anh trai bắt nạt em, ba bị kẹt ở giữa, mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
Khoan đã, tôi đối xử công bằng với tất cả mọi người mà? Tất cả đều bị tôi phớt lờ như nhau. Ngoại trừ chuyện học hành.
Cuối cùng, Giang Miểu Miểu bị tôi túm từ ngoài đường về.
Ép Giang Trạch bắt tay làm hòa với cô ta.
Năm ấy, tôi 13 tuổi.
4
Một buổi sáng như bao ngày khác.
Trước khi đồng hồ báo thức kịp reo, tôi đã mở mắt.
Lật đật bật dậy rửa mặt, ôm cuốn sổ từ vựng đến sân thể dục.
Đội hình tập thể dục buổi sáng vẫn chưa xếp xong, tôi tranh thủ khởi động một chút.
Một cơ thể khỏe mạnh là nền tảng để học tập tốt.
“Này!”
Tôi không mảy may bận tâm, vừa lẩm nhẩm từ vựng vừa đá chân.
“Giang Minh Châu, a—!”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi ngẩng phắt đầu lên, liền nghe thấy tiếng rên đau đớn từ một nam sinh.
Đó là một thiếu niên dáng người cao gầy, áo trắng quần đen, mái tóc rối che khuất lông mày.
Cậu ta hai tay ôm cằm, đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày.
“Giang Minh Châu, đầu cậu làm bằng sắt à?”
Ánh nắng đầu xuân chói mắt, tôi vô thức nheo mắt lại.
“Cậu là ai?”
Cậu ta nhảy dựng lên:
“Hừ! Đừng tưởng giả vờ không quen là có thể qua loa! Nói cho cậu biết, người tôi thích là Giang Miểu Miểu, tôi muốn hủy hôn ước với cậu!”
Nói xong, cậu ta hất tóc bỏ đi.
Thần kinh…
Tôi cúi xuống nhặt quyển sổ nhỏ rơi trên đất, phủi sạch bụi.
Giờ chạy bộ đã đến.
Giữa những khẩu hiệu vang dội là tiếng xì xào của đám đông.
“Người mới vào lớp 25, nghe nói là công tử nhà giàu.”
“Tôi còn định chờ tan học nhìn thử một cái đây.”
“Làm gì có chuyện đó, chị đại nhất khối không bao giờ thích kiểu người như vậy.”
“Tên công tử ngốc nghếch kia và nữ thần học bá lạnh lùng, đẹp đôi phết đấy!”
“Cái gì cũng gán ghép thì chỉ có hại người ta thôi! Không nghe thấy cậu ta thích người khác à?”
“Hạng nhất và hạng nhì mới là cực phẩm, ai không hiểu thì chịu thiệt thôi!”
“Xì, các cậu chẳng hiểu gì cả, tôi thấy trong lòng hạng nhất chỉ có học tập.”
5
Hôm nay thật chẳng thuận lợi chút nào.
Vừa thoát khỏi trận chiến giành cơm ở căng-tin, tôi liền bị một bóng dáng quen thuộc chặn lại.
“Chị ơi, xin lỗi, xin lỗi!”
Giang Miểu Miểu nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn tôi.
Tôi kéo cô ta vào đình hóng mát, vừa ăn vừa hỏi:
“Sao em lại ở đây?”
Cô ta vò góc áo, giọng run rẩy:
“Em xin ba cho em chuyển đến đây.”
Trường tôi đang theo học là ngôi trường có tỷ lệ đậu đại học cao nhất thành phố, đồng thời cũng có mô hình quản lý bán quân sự.
Để tránh xa cốt truyện, tôi đã cố ý chuyển từ trường quý tộc tư thục sang đây, tập trung toàn lực vào việc học.
Không ngờ Giang Miểu Miểu lại theo sang?
“Trường tốt như vậy em không học, chuyển đến đây làm gì?”
Giang Miểu Miểu dáng người gầy yếu, mặc đồng phục rộng thùng thình, quầng mắt thâm đen, trông cứ như sắp ngã đến nơi.
Cường độ học tập cao cùng lịch trình dày đặc khiến cô ta trông vô cùng đáng thương.
“Chị đến được, em… em cũng có thể!”
Giang Miểu Miểu hít hít mũi, vừa nói mấy câu không mấy chắc chắn, vừa liên tục nuốt nước bọt.
Tôi cúi xuống nhìn khay cơm trong tay—sườn xào chua ngọt và cà tím om của cửa số 8, món hot nhất căng-tin, thơm đến mức khiến người ta ngây ngất.
Phải chạy nhanh như gió mới giành được.
Nhìn bộ dạng thảm hại của cô ta, tôi bẻ đôi phần cơm, đưa sang.
Cô ta chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức ăn ngấu nghiến.
Tôi cũng nhanh chóng ăn nốt miếng cuối cùng:
“Không có gì thì chị đi trước nhé?”
Hôm nay có bài kiểm tra đột xuất, tôi phải chuẩn bị trước.
“Chị ơi, chị giận em sao? Em không biết Tần Ca cũng chuyển sang đây! Em đã nói rồi, em không thích anh ta!”
“Chị ơi, xin lỗi!”
Bộ não tôi đột nhiên bị treo.
“Tần Ca là ai?”
Vừa dứt lời, tôi bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau.
“Giang Minh Châu, đừng bắt nạt Miểu Miểu!”
“Miểu Miểu, đừng khóc! Cô ta đã làm gì em, nói anh nghe?”
Người vừa xông đến chính là tên thần kinh xuất hiện trên sân thể dục sáng nay.
“Tần Ca, anh làm gì đẩy chị tôi?!”
Ăn no có sức rồi, Giang Miểu Miểu lập tức xô hắn ra, ba chân bốn cẳng chạy đến bên tôi:
“Chị ơi, chị không sao chứ?”
Tần Ca vung tay túm lấy cô ta, kéo đi:
“Miểu Miểu, có anh ở đây, em không cần sợ cô ta.”
“Anh đã nói với cô ta rồi, anh hủy hôn! Không ai có thể ngăn cản chúng ta!”
Mặt Giang Miểu Miểu đỏ bừng, ra sức giãy khỏi tay hắn:
“Em nói rồi, em không thích anh! Không thích!”
Tần Ca nhìn cô ta bằng ánh mắt cưng chiều, như thể đang thấy một con mèo nhỏ đang làm nũng.
“Em đỏ mặt rồi, Miểu Miểu.”
“Ngay từ lần đầu tiên thấy em cho mèo hoang ăn.”
“Anh đã biết em không giống Giang Minh Châu, em là một cô gái lương thiện.”
Giang Miểu Miểu giậm chân:
“Anh bị bệnh à!”
“Đúng vậy, là tương tư bệnh.”
Giang Miểu Miểu ngoảnh đầu lại tìm tôi.
Nhưng bóng dáng tôi đã sớm biến mất.