Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1
“A Vọng, nhẹ chút…”
“Ừm.”
“A, anh cố ý phải không!”
…
Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy những âm thanh mờ ám truyền ra từ văn phòng, sắc mặt không đổi.
Cô lễ tân bên cạnh thì đỏ bừng mặt, sau đó trắng bệch, cuối cùng chỉ cố nặn ra một câu:
“Phu nhân, chị đừng hiểu lầm… Bọn họ đang… thiết kế bản vẽ thôi.”
Tôi nhìn cô ấy.
Mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt đầy vẻ bất lực như thể sắp hy sinh vì chính nghĩa.
Tôi cười, không làm khó một người chỉ đang đi làm kiếm sống, nhẹ giọng nói:
“Tôi ngồi đợi ở phòng nghỉ một lát, khi nào họ ra thì báo tôi biết là được.”
Nói xong, tôi quay người rời đi, vào phòng nghỉ lướt video.
Trên màn hình, nữ chính đang bắt quả tang chồng ngoại tình, đánh tiểu tam đến mức mặt mày bầm dập.
Người đàn ông thì đẩy mạnh nữ chính ra, bảo vệ người tình.
Nữ chính gào thét tố cáo hai người bọn họ, gương mặt tuyệt vọng, méo mó đến đáng sợ.
Giống hệt tôi của ngày trước.
“Thật xấu xí.”
Tôi khẽ chạm vào gương mặt đầy đau khổ trên màn hình, như đang an ủi chính mình trong quá khứ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Giang Vọng bước vào.
Anh ta cúi mắt liếc tôi một cái, không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đối diện, dáng vẻ thảnh thơi.
Ông trời ưu ái anh ta.
Không chỉ ban cho anh ta thiên phú thiết kế vượt trội, mà còn tặng cả một gương mặt hoàn mỹ.
Dù ngay lúc này, anh ta vừa mới vụng trộm với người khác xong, trên cổ còn vương lại dấu vết, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt, phong thái vẫn giống như chàng trai trong ký ức—trong trẻo, lạnh lùng.
Chỉ là khi ấy, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy hân hoan, yêu thương đến mức không thể che giấu.
Khi thấy tôi nói chuyện với người đàn ông khác, anh ta sẽ ghen tuông.
Khi chúng tôi quấn lấy nhau, anh ta sẽ ôm tôi thật chặt, cầu xin tôi mãi mãi ở bên anh ta.
Anh ta từng trao cho tôi tất cả sự non nớt và yếu đuối của mình.
Nhưng bây giờ, anh ta chỉ nhàn nhạt nhìn tôi, đáy mắt bình lặng như nước.
“Sao em lại tới đây?”
Sắc mặt anh ta không thay đổi, ngồi đối diện tôi, cầm cốc cà phê lên uống.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm lấy thành cốc trông như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
…
Trước đây, tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh ta.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến đôi tay này không biết đã vuốt ve bao nhiêu người phụ nữ, tôi chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
2
2
“Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Giọng tôi vừa dứt, bàn tay anh ta khựng lại.
Bởi vì năm chúng tôi mười tám tuổi, đã từng hứa với nhau rằng, vào mỗi dịp sinh nhật tôi, anh ta sẽ tặng tôi một bó hồng đỏ rực rỡ, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của anh ta dành cho tôi.
Cũng từ năm đó, mười chín tuổi, hai mươi tuổi, hai mươi mốt tuổi…
Mỗi năm, anh ta đều tìm đủ cách để mang đến cho tôi những đóa hồng tươi nở rộ vào đúng mười hai giờ đêm, cười rạng rỡ với tôi, trở thành người đầu tiên chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
Nhưng, rốt cuộc là từ khi nào, mọi thứ đã đổi thay?
Tôi có chút thất thần.
Những đêm đau đớn triền miên trước đây, giờ lại chẳng thể nhớ nổi nữa.
…
“Xin lỗi.”
Giang Vọng xoa sống mũi, cúi mắt nhìn tôi, giọng điệu hờ hững:
“Dạo này bận quá, bây giờ anh sẽ đặt ngay.”
Nói rồi, anh ta ngoắc tay gọi người phụ nữ vừa bước ra từ văn phòng.
Tôi cũng nhìn sang.
Quả nhiên, vẫn là Diệp Vũ Mạt.
Cô ta là trợ lý mà Giang Vọng tuyển vào năm ngoái, cũng là người ở bên cạnh anh ta lâu nhất.
Dáng người yêu kiều, ánh mắt sáng rực, khí chất mạnh mẽ, kiêu hãnh.
Nhưng khi cười, hai bên má lại có lúm đồng tiền.
Giống hệt tôi năm mười tám tuổi.
Vừa nhìn thấy tôi, chân mày cô ta lập tức cau lại đầy khó chịu, sau đó ngẩng cao đầu, kiêu ngạo sải bước vào văn phòng, cất giọng hỏi Giang Vọng muốn làm gì.
Giang Vọng bật cười, nhìn cô ta bằng ánh mắt cưng chiều:
“Ngoan, đi đặt giúp anh 99 đóa hồng đỏ nhé.”
Diệp Vũ Mạt cắn môi, định nói gì đó.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt Giang Vọng, cô ta chỉ đành ấm ức đáp:
“Được, em biết rồi.”
Dứt lời, cô ta hung hăng lườm tôi một cái.
Tôi bật cười.
Không hiểu nổi.
Người cô ta nên hận nhất chẳng lẽ không phải là Giang Vọng sao?
Liên quan gì đến tôi?
Nhưng ngay giây phút đó, hình bóng của chàng trai năm ấy – vốn đã mờ nhạt – nay hoàn toàn tan biến khỏi lòng tôi.
Tôi nghĩ, mình có thể buông tay rồi.
Tạm biệt, Giang Vọng.
Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy, nắm lấy cổ tay Diệp Vũ Mạt.
“Không cần đặt nữa, vẫn là giúp Giang tổng của cô hẹn luật sư ly hôn thì hơn.”
3
“Cô nói gì?”
Giang Vọng nhíu mày, có thể thấy rõ sự khó chịu trong đáy mắt anh ta.
Ngược lại, Diệp Vũ Mạt thì không giấu được niềm vui sướng, thậm chí còn kích động đến mức nắm chặt lấy tay tôi.
“Thật không? Cô thực sự muốn ly hôn?”
Cô ta vui mừng đến mức khuôn mặt ửng đỏ.
Tôi chỉ nhìn cô ta, nhẹ nhàng rút tay lại, mỉm cười:
“Ừ, sau này đừng gửi ảnh giường chiếu của hai người cho tôi lúc nửa đêm nữa. Còn những món quà tôi đã tặng cô, tôi sẽ lấy lại.”
Cô ta càng vui vẻ hơn:
“Được, được, được! Tôi trả hết cho cô! Ha ha, Giang Vọng, cuối cùng anh cũng có thể—”
Giọng cô ta bỗng dưng tắt ngúm.
Bởi vì sắc mặt Giang Vọng lúc này có thể dùng hai chữ “u ám” để hình dung, anh ta chỉ trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Lâm Thanh, ai cho phép em tự ý quyết định?”
Giọng anh ta hơi khàn, âm điệu quen thuộc vốn luôn mang theo nét lười biếng quyến rũ.
Giống như một bình rượu lâu năm, chỉ cần đặt đó thôi cũng đủ để hương thơm mê hoặc lòng người.
Nhưng giờ đây, hương rượu đã bốc mùi, nồng nặc đến buồn nôn.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.
Người con trai từng tỏa sáng rực rỡ trong mắt tôi, sau khi lớp kính lọc màu bị bóc trần, cũng chỉ là một gã đàn ông cặn bã có gương mặt đẹp mà thôi.
Mà sắc đẹp, với tôi mà nói, chẳng đáng giá.
“Không được đâu, nếu anh chết, tôi sẽ thành góa phụ, cả đời bị trói buộc với anh, phiền chết mất.”
Nói xong, tôi thản nhiên mở cửa bước đi.
Những nhân viên hóng chuyện xung quanh vội vàng giả vờ bận rộn, làm như không nghe thấy gì.
Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm.
Dù sao thì, nơi này, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chỉ là, tôi không ngờ rằng, Giang Vọng lại đuổi theo, chặn ngang cửa thang máy.
“Em nghiêm túc?”
Các đốt ngón tay anh ta siết chặt đến mức trắng bệch.
Tôi gật đầu, lười trả lời.
Môi anh ta khẽ động, đáy mắt tối lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, đứng thẳng người, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh tự kiềm chế vốn có.
Anh ta nói:
“Được, vậy em đừng hối hận.”
Tôi mỉm cười:
“Ừ, anh cũng vậy.”
Cửa thang máy chầm chậm khép lại.
Từng có thời, chúng tôi kề vai sánh bước.
Giờ đây, một người bên trong, một người bên ngoài.
Khi khe hở cuối cùng đóng kín, con số trên màn hình bắt đầu giảm dần, tôi rốt cuộc mới hít sâu một hơi.
Rồi bật cười.
Khoảnh khắc này, tôi tự do hơn bao giờ hết.
4
Sau khi về nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến anh ta.
Từ từng bức thư tỏ tình, bản cam kết khi kết hôn, cho đến bàn chải đánh răng đôi, bát đũa đôi, đồ ngủ đôi…
Quá nhiều.
Những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất của tôi, đều đã dành trọn bên anh ta.
Thì ra, mười năm có thể đan xen nhiều như vậy.
Đến mức ngay cả con gái cũng trợn tròn mắt hỏi tôi có phải sắp chuyển nhà không.
Nhưng thực ra, đây chỉ là một phần ký ức mà thôi.
“Không, là mẹ và ba sẽ không ở cùng nhau nữa.”
Tôi ôm con bé, dịu dàng nói.
Nó mới năm tuổi, rõ ràng chưa thể hiểu hết ý nghĩa của sự chia ly, nhưng lại rất nhạy cảm.
Bản năng khiến nó vội vã ôm chặt lấy tôi, chu môi, giọng mềm mại nói:
“Nhưng Nhu Nhu sẽ không rời xa mẹ đâu.”
Đôi mắt to tròn của con bé ngập nước, chỉ cần tôi không đồng ý, nó có thể òa khóc ngay lập tức.
Tim tôi mềm nhũn.
“Ừ, không rời xa.”
Tôi hôn lên gương mặt trắng trẻo, mềm mại của con bé, dỗ dành mãi mới nín khóc, sau đó gọi nhân viên chuyển nhà đến khiêng đồ xuống.
Người thợ chuyển nhà là một ông chú lớn tuổi, nhìn đống đồ liền không khỏi tiếc nuối.
“Mấy thứ này vẫn còn tốt lắm, cô thực sự vứt hết sao?”
Tôi gật đầu:
“Không giữ lại thứ gì cả.”
Ông ấy chỉ có thể thở dài, vừa lắc đầu vừa tiếp tục bỏ đồ vào xe.
Từng bức thư tỏ tình và bản cam kết bị xé vụn, bát đũa bị đập vỡ, đồ ngủ dính đầy bụi bẩn…
Tôi nhìn tất cả chúng lần lượt bị hủy hoại, trong lòng có chút đau.
Không phải tiếc nuối.
Mà là xót xa.
Xót cho chính mình vì đã chọn nhầm người, cũng xót cho Nhu Nhu vì phải gánh chịu hậu quả của một gia đình đổ vỡ.
Nhưng cuộc đời là một ván cờ, đã đi rồi thì không thể hối hận.
Chỉ có thể cố gắng bước tiếp thật vững vàng, không để sai lầm lặp lại nữa.
Vì thế, tôi nắm tay Nhu Nhu, quay người rời đi.
Không ngờ, Giang Vọng lại đứng ngay sau lưng tôi.
Đáy mắt anh ta tràn đầy vẻ mờ mịt và hoang mang:
“Lâm Thanh, em nghiêm túc sao? Em thực sự muốn ly hôn ư?”
5
“Đúng vậy, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”
Tôi mỉm cười.
Đôi mắt Giang Vọng đỏ hoe, ánh nhìn tràn đầy hoang mang và bối rối.
Bởi vì suốt mười năm bên nhau, ngay cả lần đầu tiên phát hiện anh ta ngoại tình, dù tôi đã gào thét đến khản cả giọng như một kẻ điên, cũng chưa từng nói đến chuyện ly hôn.
Vậy nên dần dà, anh ta cho rằng tôi sẽ chẳng bao giờ rời bỏ, càng lúc càng ngang nhiên hơn.
Suốt gần một năm nay, chúng tôi duy trì sự bình thản đến mức đáng sợ.
Dù cho vào ngày kỷ niệm của hai chúng tôi, anh ta lại cùng Diệp Vũ Mạt ăn tối dưới ánh nến.
Dù cho lúc Nhu Nhu sốt cao, anh ta lại đưa Diệp Vũ Mạt đi ngắm cực quang.
Dù cho khi tôi đi công tác, anh ta đã ngang nhiên đưa Diệp Vũ Mạt về nhà.
Tôi cũng không nổi giận.
Chỉ thản nhiên bảo anh ta đừng để Nhu Nhu nhìn thấy.
Vậy nên, anh ta liền mua một căn hộ cho Diệp Vũ Mạt ở ngay tòa nhà bên cạnh, ung dung tận hưởng những tháng ngày trong nhà có vợ, ngoài có nhân tình.
Nhưng anh ta không biết rằng, tôi chỉ đang đợi.
Đợi đến khi tình yêu và những vương vấn không cam tâm trong tôi bị mài mòn đến cạn kiệt.
Chỉ có như vậy, sau này khi nhớ đến anh ta, tôi mới không còn buồn, cũng không còn thất vọng.
Chỉ đơn giản là: “À, thì ra từng có một người như vậy.”
…
Nhưng rõ ràng, điều này đã đi ngược với mong đợi của anh ta.
Anh ta đứng trước mặt tôi, đi tới đi lui một lúc lâu, sau đó lấy ra một điếu thuốc, định châm lửa.
Nhưng thử bật mấy lần, chiếc bật lửa vẫn không cháy.
Cuối cùng, tôi nhìn không nổi nữa, rút chiếc bật lửa từ túi mình ra, giúp anh ta đốt lên.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt anh ta tràn đầy tự giễu và cay đắng.
Ngay cả bàn tay cầm điếu thuốc cũng khẽ run rẩy, giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào:
“Trước đây em không cho anh hút thuốc… Lâm Thanh, có phải em thực sự không còn yêu anh nữa không?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, hàng mi dài bị thấm ướt bởi nước mắt, trông vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Giống hệt lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau.
Lúc đó, trái tim tôi hoàn toàn bị anh ta cuốn lấy, đắm chìm vào anh ta không chút do dự.
Dù biết ba anh ta mê cờ bạc, mẹ anh ta vì thế mà phát điên rồi tự sát, tôi cũng chưa từng cho rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
Ngược lại, tôi chỉ càng thêm đau lòng.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ngực hơi nghẹn lại một chút, thậm chí có thể thản nhiên gật đầu thừa nhận.
“Ừ, Giang Vọng, tôi không còn yêu anh nữa.”