Chương 1
Cập nhật: 3 ngày trước
1.
Khi Triệu Hàn Châu và đám bạn hắn bêu riếu tôi, tôi đang ngồi ăn ở gian phòng bên cạnh.
Gặp dịp lễ, quán ăn đông khách, phòng VIP vốn rộng rãi được ngăn bằng tấm bình phong tạm thành hai gian nhỏ. Cũng vừa hay đủ cho tôi nghe hết mọi chuyện bọn họ nói.
“Thật là khổ cho anh Hàn Châu của chúng ta, tuổi trẻ tài cao mà phải chịu đựng một bà già, còn phải chiều chuộng cô ta nữa, chắc nên đòi tiền tổn thất tinh thần thôi.”
Một giọng nữ ẻo lả vang lên, tôi nhận ra ngay là cô thực tập sinh mới Lâm Thiến Thiến.
Ngay sau đó là một giọng đàn ông trơ trẽn, “Tôi chưa từng lên giư…ờng với kiểu nữ cường chốn công sở như vậy, Triệu tổng kể thử đi, trên giường có bốc lửa như tưởng tượng không?”
Bên kia vang lên tiếng ghế cọ sát mặt sàn, như thể cả bọn đang nhao nhao hóng chuyện.
Mà tôi, giữa ánh mắt lúng túng của nhân viên phục vụ, ung dung kéo tấm bình phong phía sau ra.
“Đúng lúc ghê, kể luôn cho tôi nghe xem Triệu tổng có hầu hạ tôi tốt không?”
Trong khoảnh khắc, không khí náo nhiệt phút trước bỗng im bặt, mấy người kia mặt đỏ phừng phừng, chẳng còn tí phong độ nào.
Tôi thản nhiên bước tới, ngồi xuống cạnh Triệu Hàn Châu.
“Triệu tổng, anh thấy sao?”
Nghe vậy, sắc mặt hắn cứng lại, cả người như con tôm bị rút mất sống lưng, lưng rũ xuống như mất hết khí thế.
Hắn là con riêng của chủ tịch tập đoàn Triệu thị.
Lúc được chủ tịch đưa đến gặp tôi, hắn chỉ là một tên nhóc gãi gãi vạt áo, mặt mũi ngơ ngác.
Chính tôi đã dạy dỗ, dìu dắt hắn vượt qua sự tranh đoạt ngầm của đám con riêng khác, từng bước một đưa hắn ngồi vào ghế người thừa kế Triệu thị.
Vì thế, dù hiện tại tôi không còn giữ chức cao hơn, hắn vẫn luôn mang tâm lý thấp kém trước mặt tôi.
Bởi vì tất cả những gì hắn có ngày hôm nay, gần như đều là tôi dạy cho hắn.
Tôi nhàn nhạt liếc qua đám người giờ như chim cút thu mình lại, mỉm cười mở lời:
“Vừa rồi tôi nghe các anh có vẻ rất quan tâm chuyện chăn gối giữa tôi với Triệu Hàn Châu mà, giờ tôi ngồi đây rồi, sao lại im như thóc thế?”
Nói xong, tôi nhìn sang người cất tiếng đầu tiên:
“Cậu Chu phải không? Cậu nói xem?”
Chu Dịch lập tức nở nụ cười gượng:
“Ôn tổng, xin lỗi, vừa rồi tôi uống chút rượu nên ăn nói bậy bạ. Người lớn như chị đừng chấp kẻ vô dụng như tôi.”
Nói rồi, hắn còn tự vả một cái rõ mạnh:
“Chị bớt giận, bớt giận.”
Mấy kẻ còn lại cũng vội vàng tự vả, sợ chọc giận tôi.
Bởi vì ai cũng biết tôi có thực lực thật sự. Nếu không, chủ tịch Triệu đâu thể yên tâm giao con trai cho tôi rèn dạy.
2.
Tiếng vả tai vang vọng trong gian phòng, tôi bỗng thấy chẳng còn hứng thú nữa.
Lấy đi//ếu thu//ốc trong túi ra, tôi châm lửa, rít một h//ơi th//ật sâu rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Người biết nhìn sắc mặt sẽ hiểu lúc này đừng quấy rầy tôi. Nhưng Lâm Thiến Thiến tất nhiên là kẻ không biết điều.
Cô ta giật đi//ếu thu//ốc trong tay tôi, ném xuống đất rồi giẫm mạnh:
“Một bà già như chị còn h//út thu//ốc? Không biết thu//ốc l..á có hại sức khỏe à? Già đầu rồi còn không biết giữ mình, thật mất mặt.”
Tôi hứng thú nhìn cô ta lải nhải, chẳng lẽ cô lo mình không sống nổi đến ba mươi hai tuổi?
“Cái gì cơ?” Lâm Thiến Thiến trừng mắt ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó hét lớn:
“Mày con mụ già dám nói tao như vậy? Tao đánh ch mày!”
Cô ta giơ tay định tát, tôi chỉ mỉm cười, dễ dàng bắt được rồi hất mạnh ra.
“Trẻ con.”
Rồi tôi quay người tát mạnh vào mặt Triệu Hàn Châu:
“Quản chó của anh cho tốt, lần sau còn để chúng nó sủa trước mặt tôi, anh sẽ biết hậu quả.”
Nói xong, tôi cầm lấy đồ đạc định rời đi.
Nếu là tôi của năm hai mươi tuổi, có lẽ sẽ lật bàn, đ..ánh đ..ập cho họ m..áu me đầy mặt.
Nhưng tôi của ba mươi hai tuổi biết rằng có những cách hiệu quả hơn để khiến bọn họ hiểu: thế giới của người trưởng thành không dừng lại ở đấm đá nông cạn.
Nhưng rõ ràng, Lâm Thiến Thiến không định để tôi đi dễ dàng.
Nhìn bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, lửa giận trong tôi cũng bốc lên.
“Buông tay.”
Ai ngờ cô ta lại đắc ý nói:
“Mày đánh người rồi còn định chạy? Hôm nay không xin lỗi Hàn Châu thì—”
“Thì mày làm gì?” Tôi cười lạnh, gạt phắt tay cô ta ra rồi cầm ly nước trên bàn hắt thẳng vào mặt cô ta.
“Chẳng lẽ từ trước đến giờ tao dễ dãi quá, nên mày tưởng tao dễ bắt nạt lắm hả?”
Lâm Thiến Thiến hét lên rồi định xông đến đánh tôi, tôi lại tát cô ta bay trở về.
Cô ta định phản công, tôi liền liên tiếp vung tay, tát mạnh vào mặt cô ta cho đến khi cô ta bật khóc cầu xin tha.
Tôi lắc lắc bàn tay tê rần, cúi đầu ghé sát tai cô ta thì thầm:
“Cô Lâm, đã sướng chưa?”
Thấy cô ta kinh hãi lùi lại, ngã phịch xuống đất, tôi mới hài lòng gật đầu:
“Tôi đi đây.”
Nói rồi tôi quay lại chào nhân viên, thản nhiên trở về bên kia tiếp tục ăn cơm.
3.
Có lẽ vì sợ hãi, Lâm Thiến Thiến thậm chí không dám khóc to.
Còn tôi, giữa tiếng rì rầm tranh cãi của bọn họ, vui vẻ ăn nốt bữa trưa ngon lành.
Lâm Thiến Thiến là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm. Một tháng trước, cha cô ta nhờ vả đưa cô ta vào Tập đoàn Triệu thị để học hỏi. Ban đầu, cô ta ở bộ phận của tôi, nhưng tôi chưa từng gặp ai phá hoại như cô ta.
In tài liệu thì làm hỏng máy in. Pha cà phê thì làm ướt hồ sơ quan trọng. Tiếp khách thì dọa người ta bỏ chạy…
Tôi xót xa cho trợ lý của mình phải liên tục dọn đống rác sau lưng cô ta, nên đã xin phép tổng giám đốc cho cô ta xuống bộ phận nhàn rỗi, để làm vài tháng rồi về nhà phá sản nghiệp nhà mình.
Không ngờ Triệu Hàn Châu lại điều cô ta về làm thư ký riêng.
Từ hôm đó, hai người bọn họ dính như sam, đến mức trong công ty ai cũng biết.
Trợ lý của tôi còn nhiều lần nhắc nhở tôi nên để ý mối quan hệ giữa hai người.
Tôi chẳng bận tâm. Tôi biết rõ: một kẻ như Triệu Hàn Châu, một khi đứng vững rồi thì sẽ coi tôi là vết nhơ cần xóa bỏ, còn nói gì đến chuyện kết hôn?
Tôi cũng không yêu đương gì với hắn. Chỉ là thân thể trẻ trung thì cũng có giá trị riêng. Trẻ thì khỏe thật.
Tôi vẫn luôn nghĩ mình dạy hắn đủ giỏi, ít nhất hắn nên biết, nếu muốn xử lý tôi thì phải dùng cách khéo léo.
Ai ngờ hắn lại lựa chọn phơi bày chuyện riêng tư của tôi trước mặt một đám cặn bã nhà giàu ăn chơi.
Tôi không thấy xấu hổ về thân thể.
Nhưng tôi không cởi mở đến mức khoe với người ngoài rằng tôi thích nude trong nhà – ấy vậy mà hắn lại đem chuyện ấy kể ra không chút e dè.
Sự riêng tư của tôi bị xúc phạm.
Mà đã bị làm nhục, thì nhất định phải đáp trả.
4.
Tôi trở về nơi tôi và Triệu Hàn Châu từng sống chung.
Đây là căn hộ tôi mua sau khi đi làm, vì gần công ty, tôi rất thích nó.
Một năm trước, Triệu Hàn Châu năn nỉ mãi mới được dọn vào. Tôi luôn nghi ngờ hắn chỉ vì chỗ này gần công ty nên mới cố tình bám lấy, hôm nay xem ra cũng đúng thật.
Tôi lập tức đổi mật khẩu cửa, rồi lần lượt thu dọn đồ đạc của hắn. Những thứ còn dùng được thì tôi nhét hết vào một thùng giấy, định mai nhờ cô giúp việc đem về nhà.
Tôi nhớ cô ấy có một cậu con trai trạc tuổi Triệu Hàn Châu, mấy năm nay đồ hắn dùng vẫn còn mới nguyên, thậm chí có thứ chưa bóc tem, chắc là dùng được.
Còn mấy thứ riêng tư như bàn chải đánh răng thì tôi gom hết lại, đem vứt luôn xuống trạm rác dưới lầu.
Trời mới biết lúc căn hộ này rốt cuộc trở lại là không gian riêng của tôi, không còn ai chen chân vào nữa, tôi đã thấy sảng khoái đến mức nào.
Ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau thức dậy, cả người nhẹ nhõm hẳn ra.
Kết thúc ngày làm việc, Triệu tổng gọi điện bảo tôi đến dự tiệc gia đình nhà họ Triệu.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Triệu tổng tên thật là Triệu Bằng Phi, từ khi tiếp quản công ty đã mạnh tay tiến hành cải cách toàn diện. Khi ấy cả công ty ai nấy đều lo lắng, sợ rằng mấy chính sách đó sẽ khiến công ty lao dốc.
Không rõ là may mắn hay thật sự nắm đúng xu hướng thời đại, công ty chẳng những không sụp đổ mà còn phát triển vượt bậc.
Có lẽ người thành công luôn muốn kiểm soát mọi thứ, nên mỗi năm ông ta đều tổ chức một bữa tiệc gia đình. Ngoài thân thích nhà họ Triệu, còn có vài nhân viên cốt cán được mời.
Tôi có thể tham dự không phải vì quan hệ với Triệu Hàn Châu, mà là vì năng lực của tôi đủ mạnh. Sau khi vượt mặt cả đám người, tôi trở thành cánh tay đắc lực của Triệu tổng.
Với tôi, làm thuê cho ai không quan trọng. Quan trọng là người đó có đủ năng lực, có thể dẫn tôi đi lên.
Tôi đứng trước tủ đồ, tay lướt qua một bộ vest đen. Đây đều là những bộ tôi từng chọn mua cho Triệu Hàn Châu, giá không hề rẻ.
Nhưng như người ta nói, người đẹp vì lụa, khí chất từ tiền bạc cũng có thể tạo ra vẻ ngoài sang trọng.
Nghĩ vậy, tôi lại cất quần áo vào. Đồ quý thế này không thể nói vứt là vứt được.
Điện thoại rung trên bàn trang điểm, màn hình hiện tên Triệu Hàn Châu. Tôi ấn từ chối cuộc gọi, tiếp tục chọn đồ cho mình.
Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.
Qua màn hình điện tử, tôi thấy Triệu Hàn Châu đang đứng bên ngoài. Vest xộc xệch, quầng thâm mắt rõ rệt. Hắn nhấn chuông liên tục, giọng bực tức vang lên:
“Ôn Nhiễm, mở cửa! Chúng ta nói chuyện đi!”
Tôi dựa vào vách tường, bình thản nhắn một tin:
“Đồ của anh ở trạm rác dưới nhà, xuống xem còn kịp nhặt không.”
Tiếng động bên ngoài im bặt, rồi là tiếng bước chân hấp tấp rời đi.
Tôi vén rèm cửa, nhìn thấy Triệu Hàn Châu đang luống cuống bới móc thùng rác. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.