Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
“Cô bé này cũng dễ thương, cậu bé kia cũng xinh xắn, ai da, chị thật chẳng biết chọn ai. Hay chị nhận nuôi cô bé này, em chọn cậu bé kia nhé, vậy là cả hai ta đều có con.”
Mở mắt ra, vẫn là nụ cười giả tạo của chị gái.
Trước khung cảnh quen thuộc ấy, tôi không khỏi xúc động.
Tôi đã trọng sinh, quay lại đúng ngày cùng chị đến trại trẻ.
Lúc đó, chị tôi mang thai ngoài giá thú, người đàn ông kia thì bỏ trốn.
Trước đó tôi đã nhiều lần khuyên chị đừng tin người đó.
Chị ném cho tôi một câu lạnh lùng:
“Đủ rồi! Đừng tưởng có chút tiền thì có quyền sắp đặt cuộc đời tôi!”
Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ cương quyết và hả hê của chị lúc ấy.
Vậy mà không lâu sau, chị lại quay về khóc lóc với tôi, nói đã tỉnh ngộ, mong tôi tha thứ.
“A Diên, chị nghĩ thông rồi. Chị đã chia tay hắn, chị sẽ không yêu ai nữa, nhưng chị sợ sau này già rồi không có ai chăm sóc, chi bằng tụi mình đến trại trẻ, nhận nuôi một đứa bé đi.”
Dẫu sao chị cũng là người thân duy nhất tôi còn lại trên đời, tôi làm sao nhẫn tâm từ chối.
Kiếp trước, tôi vui mừng vì nghĩ chị đã thật sự thay đổi, một lòng nghe theo mọi đề xuất của chị, chẳng chút nghi ngờ.
Chị nói gì tôi nghe nấy, cùng chị đi nhận con nuôi để giúp chị nguôi ngoai. Nào ngờ, tất cả chỉ là âm mưu.
Một âm mưu nhằm vào tài sản của tôi.
Chị đã sắp xếp trước, đưa con trai mình vào trại trẻ, dặn dò viện trưởng đẩy cậu bé ra giới thiệu cho tôi nhận nuôi.
Còn chị thì nhận đại một cô bé.
Chị viện cớ số lượng nhận nuôi có hạn, đẩy cậu bé kia sang cho tôi.
Có lẽ vì mối liên kết huyết thống, tôi nhìn cậu bé thấy vô cùng thân thiết, lại bị chị thúc giục, liền gật đầu đồng ý.
Từ đó, cơn ác mộng bắt đầu.
Tỉnh hồn lại, tôi nhìn chị đang chờ đợi câu trả lời.
Tôi khẽ vươn tay kéo cô bé nhỏ nhắn đang lúng túng kia lại bên mình.
“Bé ngoan, theo dì đi nhé. Dì sẽ cho con một mái nhà. Nào, gọi ‘mẹ’ đi.”
2.
“A Diên, em làm gì vậy? Chị thấy cô bé này hợp với chị, chị định nhận nuôi nó rồi. Em nếu cũng muốn nuôi con thì hãy chọn cậu bé kia đi, nhìn nó dễ thương chưa kìa.”
Nhìn chị ra sức giới thiệu, tôi bật cười.
Đời này, tôi muốn xem chị xoay sở thế nào.
“Em không hợp với cậu bé ấy. Dù sao chị cũng thích cả hai, chọn ai chắc cũng không sao. Em thì chỉ thích cô bé này thôi. Nếu không được dẫn nó đi thì em chẳng nhận ai cả.”
Dứt lời, tôi ngước nhìn chị đầy nghi ngờ:
“Chẳng lẽ chị đang lừa em sao? Không muốn cho cô bé này một mái nhà à?”
Bị tôi chất vấn, chị á khẩu, lúng túng không đáp.
“À thì… chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Nhà có con trai thì vẫn hơn chứ…”
“Đúng vậy, có con trai là tốt, vậy phần chọn tốt nhất cứ để chị hưởng.”
Chị không biết nói gì thêm.
Thấy tôi dứt khoát dắt cô bé đi làm thủ tục, chị đành nuốt giận nhận lại con trai mình.
Dù sao, chị cũng không nỡ để con ruột chịu khổ ở đây.
Về đến nhà.
Tôi nhìn cô bé rụt rè đứng một góc, dịu dàng nắm lấy tay con, lau mặt, chuẩn bị quần áo mới.
Cô bé được quan tâm đến rưng rưng nước mắt, lập tức nghẹn ngào thề sẽ cố gắng báo đáp tôi.
Tôi xoa má cô bé, nhớ lại mình kiếp trước, thật ngốc nghếch.
Hồi ấy, tôi đón đứa cháu về, nó sống chẳng kiêng dè gì, coi nhà tôi như nhà nó.
Tôi từng cảm động vì nó thân thiết với tôi, giờ mới hiểu, thân thiết gì chứ, nó đã coi tài sản nhà tôi là của nó từ lâu rồi.
Nghĩ đến đó, tôi càng thấy thương cô bé.
“Yên Yên nhé. Từ nay con tên là Yên Yên.”
Đây không phải lần đầu tôi nuôi con, nhưng là lần đầu tôi nuôi một cô bé.
Và Yên Yên, hoàn toàn khác đứa cháu trai kia.
Kiếp trước, nó coi mọi thứ tôi làm là điều hiển nhiên, tôi tận tâm tận lực, nó cũng chẳng có lấy một nụ cười.
Còn bây giờ, tôi chỉ cần đối xử tốt với Yên Yên một chút, con bé liền cố gắng đáp lại gấp mười lần.
Mỗi chút tình cảm dành cho con bé, đều khiến tôi thấy xứng đáng.
3
Dưới sự chăm sóc tận tình của tôi, Yên Yên chẳng mấy chốc đã từ một cô bé gầy gò xanh xao, biến thành một tiểu công chúa xinh xắn trắng trẻo.
Chị tôi nhìn vào thì lo lắng ra mặt.
Trong mắt chị, tài sản của tôi vốn dĩ phải là dành cho con trai chị, sao có thể hoang phí vào người ngoài được?
“Em nói xem, một đứa con gái thì có gì đáng để chưng diện chứ? Em cho nó ăn mặc đẹp đẽ thế, sau này lớn lên chưa biết chừng sẽ bị ai bắt cóc mất. Em thà để dành tiền cho cháu trai thì còn hơn, nó sau này còn phụng dưỡng em nữa cơ mà.”
Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chị.
“Sao chị lại nghĩ thế? Hai đứa nhỏ đều không phải con ruột của chúng ta, lớn lên chưa biết chừng sẽ quay lại tìm cha mẹ đẻ. Ai sẽ lo cho chị lúc về già chứ? Hay là… chị chắc chắn như vậy, bởi vì thằng bé là con chị sinh ra?”
Ánh nhìn sắc lạnh của tôi khiến chị không dám đối diện, chỉ cười gượng hai tiếng rồi im bặt.
Thật ra hôm nay chị đến là có mục đích rõ ràng.
Hai đứa trẻ đã đến tuổi vào tiểu học.
Chị thì không có nhà, không có xe, hộ khẩu vẫn còn ở quê.
Với địa chỉ của chị, thằng bé chỉ có thể học một ngôi trường hạng bét.
Trong khi tôi lại có một căn hộ trong khu vực trường điểm.
Có thể xếp vào danh sách nhập học ở ngôi trường hàng đầu thành phố.
“Em xem, chị cũng chẳng có bản lĩnh gì lớn, chưa mua được nhà. Hay là thế này đi, cho Dương Tổ nhập hộ khẩu nhà em, mượn địa chỉ của em cho nó đi học. Dù gì em cũng là dì ruột, yêu cầu nhỏ này chắc em không nỡ từ chối đâu ha?”
Tôi bật cười nhìn chị.
“Yêu cầu này đúng là nhỏ thật, nhưng đáng tiếc em còn có một đứa con gái. Nếu thằng bé vào được Trường Tiểu học số Một, thì con gái em học ở đâu?”
“Con gái mà, cho học trường nào cũng được. Nó học hành được gì chứ?”
Chị trả lời bằng vẻ mặt khinh khỉnh, chẳng buồn che giấu.
Kiếp trước chị cũng nói y như vậy.
Khi đó, tôi hỏi chị có cần mua căn hộ trong khu trường học để cho Yên Yên đi học không.
Chị còn tỏ vẻ khách sáo nói:
“Không cần đâu. Em để dành mà lo cho con em đi. Dù sao mình là chị em, nhưng cứ phiền nhau mãi mấy chuyện nhỏ này cũng không hay. Nó đã theo chị rồi, học trường nào cũng là số phận của nó thôi.”
“Chị tin, nếu nó là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng. Không cần tốn công tốn sức đi chọn trường làm gì. Chị đã làm phiền em quá nhiều rồi, không thể để con cái chị tiếp tục khiến em phiền lòng nữa. Em cứ giữ tiền và nhà mà lo cho Dương Tổ học hành tử tế đi.”
Lúc đó tôi thật sự tưởng chị suy nghĩ vì tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, chị nào có nghĩ cho tôi, rõ ràng chỉ sợ con trai cưng bị thiệt thòi mà thôi.
Còn bây giờ, Yên Yên là con gái tôi, cũng là đứa con duy nhất sau này của tôi. Tất cả của tôi đều là dành cho con bé.
Dĩ nhiên, tôi phải để lại những gì tốt nhất cho con.
Còn về phần chị…
“Chị mới là mẹ ruột của nó, người nên lo cho nó là chị chứ.”
Chị tức đến mức không thèm đến tìm tôi nữa.
4
Sau đó nghe người khác kể lại, Dương Tổ cuối cùng cũng không phải về quê học.
Chị tôi làm sao nỡ để con trai cưng chịu khổ như thế?
Chị đem toàn bộ túi xách, trang sức, thậm chí là quần áo tôi từng tặng đem bán sạch, nghiến răng nghiến lợi gửi Dương Tổ vào một trường tư thục quý tộc ở thành phố.
Ngôi trường đó cái gì cũng tốt, chỉ có điều… rất đắt đỏ.
Thế mà chị tiêu tiền chẳng chớp mắt, hoàn toàn không còn dáng vẻ keo kiệt lúc trước đối với Yên Yên.
Đúng là, con ai người nấy xót.
Dương Tổ cũng không phụ lòng chị, cuối kỳ thi được hạng nhất đem về khoe với mẹ.
Chị tôi như một con gà trống vừa thắng trận, hùng hổ dắt con trai đến nhà tôi khoe khoang.
“Ôi chao, Yên Yên thi được bao nhiêu điểm thế? Chắc chắn không được điểm tuyệt đối đâu nhỉ? Vẫn là Dương Tổ nhà chị giỏi, ba môn đều điểm tuyệt đối, còn đứng nhất lớp đó!”
Yên Yên cúi gằm mặt, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tràn đầy áy náy.
“Mẹ ơi, con xin lỗi…”
Con bé làm sao so được với Dương Tổ chứ?
Từ nhỏ Dương Tổ đã được chị trực tiếp nuôi dạy.
Vì tương lai bản thân, chị luôn theo sát việc học của thằng bé, từng chút không lơ là.
Còn Yên Yên thật sự là một đứa trẻ mồ côi, đến chữ còn không biết, thậm chí chưa từng học mẫu giáo.
Vừa vào lớp một, tất nhiên là theo không kịp chương trình.
Nhưng Yên Yên còn nhỏ, chưa hiểu được những khúc mắc này, chỉ nghĩ mình làm mẹ mất mặt, liền thấy tội lỗi vô cùng.
Tôi dịu dàng an ủi con bé.
“Không sao cả, Yên Yên của mẹ là cô bé thông minh nhất. Mẹ tin con nhất định sẽ học được thôi. Đừng để một bài kiểm tra làm con mất tự tin nhé.”
Tôi cố gắng trấn an tâm trạng của con, thì bên kia chị đã bĩu môi, bực bội buông ra một tiếng “hứ”.
“Có người ấy à, đầu óc chậm thì vẫn là chậm, có học bao nhiêu cũng chẳng ăn thua. Người thông minh thật sự thì không cần học cũng biết rồi, đúng không, Dương Tổ?”
“Đúng! Yên Yên ngốc lắm!”
Dương Tổ hằn học nhìn sang, nói như thách thức.
Tâm trạng Yên Yên vừa được tôi dỗ dành xong lập tức sụp đổ.
Tiếng khóc nghẹn ngào xen lẫn những tiếng chế giễu vang lên khắp nhà.
Không nhịn nổi nữa, tôi tống cổ cả hai mẹ con họ ra khỏi nhà.