Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01.
Làm chim hoàng yến được bao nuôi cho Phó Dụ Bạch ba năm, vậy mà anh ta vẫn chẳng muốn cưới tôi.
Tại bữa tiệc, vài thiên kim tiểu thư đứng trước mặt tôi, lớn tiếng cá cược:
“Các cậu đoán thử Phó thiếu khi nào thì đá cô ta?”
“Tôi đoán một năm.”
“Lâu thế? Tôi đoán nửa năm. Phó thiếu xưa nay đâu thiếu phụ nữ.”
Tiếng cười của bọn họ sắc như dao, như thể chắc chắn tôi sẽ bị chọc tức.
Nhưng tôi chỉ nhấp một ngụm rượu, ung dung mỉm cười.
Không còn cách nào khác, giữa tôi và Phó Dụ Bạch chỉ là quan hệ hợp đồng.
Tôi cần tiền, còn anh ta cần một bạn gái để đối phó chuyện liên hôn trong gia tộc.
Hai bên đều có lợi, giao dịch rõ ràng, chưa từng nói đến tình cảm.
Chỉ là dạo gần đây, Phó Dụ Bạch có gì đó rất… kỳ lạ.
Cứ như uống phải thuốc bổ, ngày nào cũng sung sức lạ thường.
Không chỉ quấn lấy tôi đủ trò, mà còn bóng gió hỏi tôi:
“Cô của anh sắp kết hôn rồi, em nghĩ bà ấy thích kiểu lễ cưới như thế nào?”
Theo như tôi biết thì, cô của anh ta năm nay 55 tuổi rồi, mãn kinh lâu lắm rồi đấy.
Không đúng.
Có gì đó rất không ổn.
Tôi nghi anh ta có “em gái nhỏ” khác bên ngoài, nhưng tôi không có bằng chứng.
02.
Đêm khuya.
Tôi lại bị Phó Dụ Bạch hành đến sống dở ch .t dở.
Cầu xin suốt nửa ngày, cổ họng khản đặc, cuối cùng đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Đêm nay tha cho em.”
Anh cười khẽ một tiếng.
Giúp tôi xoa lưng, quấn khăn tắm, quay người đi ra ban công.
Tiếng bước chân dần xa.
Hình như Phó Dụ Bạch nhận được cuộc gọi, giọng nói được anh đè xuống rất thấp.
Khoảng cách quá xa, tôi chỉ lờ mờ nghe được một câu:
“Cảnh cầu hôn chuẩn bị xong chưa?”
Tôi đang mơ màng thì bỗng bị câu đó dọa tỉnh.
Tim tôi như chìm xuống đáy.
Gì cơ? Cầu hôn?
Phó Dụ Bạch sắp cầu hôn?
Cũng phải thôi, một người như anh, đại lão thương trường, tuy bình thường ăn chơi thật đấy…
Nhưng cuối cùng vẫn sẽ cưới một người môn đăng hộ đối làm vợ.
Vậy còn tôi… chẳng phải sắp mất việc rồi sao?
Sống mũi tôi cay cay.
Nghĩ đến khoảng thời gian ở bên Phó Dụ Bạch, bao nhiêu chuyện hiện về.
Tôi bật khóc nức nở.
Trời ơi!
Xa rời Phó Dụ Bạch, còn ai trả tôi lương tháng một ngàn vạn (~34 tỷ), bao ăn bao ở bao ngủ nữa chứ?!
03
Mất ngủ cả đêm.
Buổi tụ họp của hội Kim tước hôm sau, tôi mang theo quầng thâm mắt, hồn bay phách lạc.
Cô bạn thân thở dài thườn thượt:
“Thư Ngữ, đêm qua nhà cậu lại bắt cậu trực ca đêm hả?”
Đám Kim tước liền quay sang nhìn tôi.
Vừa húp nước đường, vừa ríu rít bàn tán:
“Cô ấy thật sướng, mỗi ngày đều có trai đẹp ngủ cùng.”
“Khác hẳn với nhà tôi, suốt ngày chỉ biết chuyển khoản, hôn một cái còn không cho!”
Cuối cùng, các nàng nhất trí rút ra kết luận:
“Nếu có thể ngủ với Phó Dụ Bạch, dù phải trả tiền tôi cũng sẵn sàng!”
Tôi bật cười “hà hà”.
Bưng cốc cà phê, lặng lẽ rơi giọt lệ trâu ngựa.
“Không cần phải ghen tị đâu.
“Trâu khó thuần, ruộng khó cày.
“Rõ ràng nói là người yêu hợp đồng, kết quả lão nương phải làm việc suốt 365 ngày không nghỉ!”
Tuy đúng là… rất sướng thật…
Nhưng ai mà tốt tính đến mức đêm nào cũng đi làm ca B thế chứ?
Cứ thế này nữa, chắc tôi phải đến bệnh viện khám rồi, chữa cái chứng thận hư thôi.
“Cũng đúng ha.”
Cô bạn thân nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
Cô ấy vỗ vai tôi, an ủi:
“Nhưng không sao đâu, nghe nói Phó Dụ Bạch có người mới rồi, cậu sắp được giải thoát rồi đấy!”
Tôi ngơ ngác.
“Chuyện anh ta sắp liên hôn, cả cậu cũng biết à?”
Hóa ra chỉ mỗi tôi bị bịt mắt trong chuyện này?
Tên đàn ông khốn nạn.
Giấu cũng giỏi thật đấy.
Nghe tôi nói vậy, cô bạn sững người vài giây.
“Gì chứ, đó là Phó Dụ Bạch mà, đại lão một tay che trời ở Bắc Kinh!
“Loại người như anh ta, cần gì phải đi liên hôn hả trời.”
Hả?
Vậy là vì cái gì?
Tôi nghĩ mãi không ra.
Cô bạn vui ra mặt, chọc nhẹ vào eo tôi, tò mò hỏi:
“Chẳng lẽ cậu chưa biết? Giang Tuyết về nước rồi!”
Ngón tay tôi khựng lại.
Nước đường trong miệng bỗng nhiên trở nên ngấy đến đắng ngắt.
“Ồ, thì ra là vậy.”
Giang Tuyết là thanh mai trúc mã của Phó Dụ Bạch.
Cô ta sinh ra trong danh môn thế gia, là “bạch nguyệt quang” trong mắt rất nhiều người.
Nghe đâu, hai người từng đính hôn từ nhỏ.
Chẳng biết vì lý do gì mà cắt đứt quan hệ.
Ngay sau đó, Phó Dụ Bạch đến tìm tôi.
Người trong giới đều nói, tôi chỉ là người thay thế Giang Tuyết, ngoại hình giống cô ta đến sáu phần.
Nhưng một bên là tranh gốc, một bên là hàng nhái.
Phó Dụ Bạch chọn Giang Tuyết, cũng là điều hợp tình hợp lý.
04
Càng nghĩ tôi càng hoảng.
Không được.
Trước khi thất nghiệp, nhất định phải đòi thêm một khoản phí chia tay!
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Tôi đẩy cửa thư phòng, mềm mại lao vào lòng Phó Dụ Bạch.
Bắt đầu bật khóc:
“Hu hu hu, chồng ơi, chúng ta chia tay đi!”
Tôi cố tình thay một chiếc váy ngắn.
Thân thể mềm mại, quấn chặt lấy Phó Dụ Bạch.
Để diễn cho đạt, tôi còn tự véo đùi mình một cái, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
“Nghe nói bạch nguyệt quang của anh về nước rồi, anh sắp quay lại với cô ấy đúng không?”
Phó Dụ Bạch đang xem tài liệu.
Nghe đến đó, anh tháo kính gọng vàng xuống, bất đắc dĩ day trán.
“Lại thức đêm đọc tiểu thuyết à? Lần này anh là tổng tài bá đạo hay tra nam?”
“…”
Sao anh biết tôi vừa mới nạp hội viên?
Nhưng cái đó đâu mới là trọng điểm?
Bên ngoài đều đồn rằng dạo này anh đang chuẩn bị lễ cưới, nữ chính là Giang Tuyết.
Nếu anh không chia tay tôi, vậy chẳng phải tôi sắp thành tiểu tam rồi sao?
Tên đàn ông khốn nạn.
Ăn trong bát, ngó trong nồi!
Tôi tức tối trừng mắt nhìn anh.
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn chia tay với anh——”
Chưa kịp nói hết.
Sắc mặt Phó Dụ Bạch tối sầm.
Anh bóp lấy đùi non của tôi, ép tôi nằm đè lên người anh.
Đầu ngón tay thon dài luồn vào miệng tôi.
Ép lấy đầu lưỡi mềm của tôi.
“Anh… hu hu… buông ra!”
Tôi bị ép ngửa đầu, phát ra tiếng phản kháng nghẹn ngào.
Phó Dụ Bạch lạnh giọng: “Đừng nói linh tinh. Dạo này hết tiền rồi à, năm triệu đủ không?”
Một tờ chi phiếu đưa tới.
Tôi chẳng thèm nhìn, có khí phách gạt phắt ra.
“Cầm đống tiền thúi của anh đi! Trong mắt anh, tôi là loại đàn bà nông cạn vậy sao?”
Tức quá, tôi cúi đầu cắn lên vai anh.
Ai ngờ răng lại bị va trúng gì đó cứng.
Chết tiệt.
Bên ngoài trông ốm vậy mà cơ bắp lại cứng như đá.
Phó Dụ Bạch bật ra tiếng rên khẽ, vừa cười vừa mắng:
“Đồ vô lương tâm.
“Từ giờ không được nhắc đến chia tay nữa, nói đùa cũng không cho.”
Đôi mắt người đàn ông ấy vẫn lạnh lẽo.
Anh bóp lấy má tôi, cúi người hôn xuống.
Tôi cố gắng kháng cự, nhưng dần dần mềm nhũn, mặc anh chiếm lấy.
Đêm ấy, có vẻ Phó Dụ Bạch thật sự nổi giận.
Anh làm tôi sống dở chết dở.
Thậm chí lúc giúp tôi lau dọn, anh vẫn lạnh mặt từ đầu đến cuối, chẳng nói một lời.
Lạnh lùng thật.
Trước kia rõ ràng còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, khen tôi ngoan nữa mà.
Quả nhiên.
Chỉ cần bạch nguyệt quang quay về, anh lập tức thay đổi!
05
“Vậy cậu định làm sao?”
Nhân lúc Phó Dụ Bạch ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, cô bạn thân hẹn tôi ra ngoài, lo lắng khuyên nhủ:
“Làm nghề Kim tước như tụi mình, cũng phải có nguyên tắc.
“Có thể làm người thay thế, nhưng tuyệt đối không được làm tiểu tam!”
Tôi sụt sịt, nước mắt lăn dài.
“Nhưng… tớ thật sự rất thích Phó Dụ Bạch.”
…thích tiền của anh ta ấy.
Hơn nữa, anh ta còn quyền lực tới mức thông thiên.
Lỡ chọc giận rồi, tôi có khi bị quăng xuống biển làm mồi cho cá mất.
Phải làm gì bây giờ?
Tôi chậm rãi suy nghĩ một lúc, thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Người gọi là Phó Dụ Bạch.
Tôi ho khan một tiếng đầy guilty, ấn nút nghe máy.
Vừa kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ lạnh nhạt:
“Xin chào, có phải là Hứa Thư Ngữ không?
“Bệnh nhân để tên ghi chú là ‘vợ’, phiền cô đến bệnh viện một chuyến.”
Tôi sững người.
Còn chưa kịp hỏi kỹ, đối phương đã báo địa chỉ.
“Chồng cô gặp tai nạn xe… tạm thời… mất trí nhớ…”
Tai nạn?
Nghe thấy hai chữ đó, đầu tôi bỗng trống rỗng.
Không nghĩ được gì cả.
Cũng chẳng kịp nghe kỹ câu sau của cô ấy.
Trong đầu tôi chỉ còn một ý niệm—
Phó Dụ Bạch… xảy ra chuyện rồi?
Tôi run rẩy đứng dậy, đến áo khoác cũng quên mang, cuống cuồng lao thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh ra.
Vừa nhìn vào, đã thấy Phó Dụ Bạch đầu quấn băng trắng, đang nằm yên trên giường bệnh.
Anh nhíu mày, da trắng đến mức gần như trong suốt.
Tim tôi thắt lại: “Phó—”
Còn chưa kịp gọi xong, một người phụ nữ trong phòng đã lên tiếng trước:
“Chồng à, anh thật sự không nhớ em sao?”
Tôi ngẩn ra mấy giây.
Lúc này mới phát hiện bên cạnh Phó Dụ Bạch đang có một người phụ nữ xa lạ ngồi đó.
Cô ta môi đỏ như lửa, tóc dài đến eo.
Đang nắm chặt tay Phó Dụ Bạch, nước mắt lưng tròng nói:
“Em là Giang Tuyết, vị hôn thê của anh mà!”
Nghe vậy, tôi theo phản xạ cúi đầu, nhìn xuống chiếc nhẫn đôi trên ngón tay mình.
Chợt rơi vào một khoảng mơ hồ.
Ờm.
Ý cô là…
Chồng cô và chồng tôi là cùng một người?