Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1

Tôi là chim hoàng yến của Kiều Sâm, đã ở bên anh ta ba năm.

Anh ta đẹp trai, nhiều tiền, kỹ thuật cũng tốt, đối xử với tôi rất hào phóng, yêu cầu duy nhất chính là không được đóng cảnh hôn.

Vì thế tôi đã bỏ lỡ không ít cơ hội đóng phim, cũng bị rất nhiều người mắng là “giả thanh cao”.

Nhưng tôi không thèm để ý.

Từ trước đến nay tôi vốn là kiểu người an phận thủ thường, chưa bao giờ gây rắc rối cho anh ta.

Chỉ là chính tôi cũng không ngờ, lần đầu tiên gây rắc rối lại lớn như vậy.

Tôi đã đánh ánh trăng sáng vừa mới trở về nước của anh ta.

2

Chuyện bắt đầu từ việc Kiều Sâm bảo tôi cùng anh ta tham gia một buổi tiệc.

Tôi vốn dĩ chẳng thể hòa nhập vào giới nhà giàu quyền quý này, định từ chối nhưng ba tháng nay tôi bận đóng phim ở nơi khác, đã lâu không gặp, tôi thật sự muốn ở gần anh ta, cho nên tôi vẫn đi.

Không ngoài dự đoán, tôi gặp phải người mình không muốn gặp.

Tôi vô thức né tránh nhưng bọn họ lại không chịu buông tha cho tôi.

Tôi chỉ ra vườn hoa nhỏ để hít thở chút không khí, vậy mà Diệp Sầm và Trình Tư Tư lại bám theo.

Diệp Sầm là thanh mai trúc mã của Kiều Sâm, mấy năm trước bởi vì việc kinh doanh của gia đình mà di cư ra nước ngoài, gần đây mới về nước.

Còn Trình Tư Tư là đối thủ không đội trời chung với tôi, đã từng mua bài bôi nhọ tôi đẩy lên hot search.

Không ngờ hai người họ lại quen biết nhau.

Tôi ngồi trên ghế dài không muốn động đậy, Trình Tư Tư khoanh tay chỉ cây dâu mà mắng cây hòe:

“Hôm nay không phải tiệc đính hôn của Tổng giám đốc Tống sao? Sao loại người nào cũng có thể tham gia vậy?”

Diệp Sầm liếc tôi một cái, giọng điệu thản nhiên:

“Cô kéo tôi ra đây không phải là có chuyện muốn nói à, chỉ vậy thôi sao?”

Trình Tư Tư vội vàng cười lấy lòng cô ta một tiếng:

“Sầm Sầm đừng vội, trong kia ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài hít thở không khí một chút, vừa đi dạo vừa nói chuyện~”

Diệp Sầm không nói gì, chỉ khẽ tựa người vào bên hồ nước.

“Sầm Sầm, cô và Kiều Sâm chuẩn bị liên hôn đúng không?”

“Ừ, gần như đã định rồi.”

“Tốt quá rồi, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Có những kẻ không biết điều cũng nên tự giác rút lui thôi.”

Diệp Sầm không nói gì.

Trình Tư Tư vẫn tiếp tục, tôi không có tâm tư nghe chuyện, quay người định rời đi thì câu nói tiếp theo của cô ta khiến tôi khựng lại:

“Có những người bản thân đã chẳng ra gì, gia đình cũng là một đống hỗn độn. Năm đó công trình kia xảy ra chuyện làm hại bao nhiêu người mất đi chén cơm, tôi thấy người chịu trách nhiệm bị gãy một chân cũng coi như báo ứng rồi.”

Bước chân tôi chệch đi, lập tức tiến lên tát cô ta hai bạt tai thật mạnh, Trình Tư Tư ôm mặt trợn mắt nhìn tôi: “Thư Ý, cô điên rồi à?”

Tôi cười lạnh: “Nói xấu sau lưng thì cũng thôi đi, còn dám nói ngay trước mặt tôi, cô nghĩ tôi không dám động tay đánh cô à?”

Diệp Sầm cau mày nhìn tôi:

“Cô Thư, đây là nhà họ Tống, cô làm loạn thế này có nghĩ đến hậu quả không?”

Ánh mắt tôi sắc lạnh:

“Cô Diệp, nếu như bố mẹ cô bị người ta lôi ra đâm chọc như vậy, tôi cũng hy vọng cô đủ lý trí để nghĩ tới hậu quả trước.”

Diệp Sầm không nói gì, Trình Tư Tư thì lại xông tới túm lấy tóc của tôi, chúng tôi lao vào đánh nhau.

Tôi cũng không rõ Diệp Sầm tham gia trận hỗn chiến từ lúc nào.

Khi đám người Kiều Sâm chạy đến thì ba người chúng tôi đã đánh nhau thành một đống hỗn loạn.

Kiều Sâm sa sầm mặt, kéo tôi ra khỏi đám hỗn chiến.

Tôi nhếch nhác thảm hại, tình hình bên phía Diệp Sầm lại tốt hơn nhiều.

Tôi lạnh lùng chất vấn Kiều Sâm: “Anh thiên vị à?”

Anh ta nhíu mày, im lặng không nói gì.

Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, ném thẳng vào mặt anh ta:

“Là tôi chia tay anh!”

Nói xong, tôi nghẹn ngào lao ra khỏi cửa, chui thẳng vào chiếc xe taxi vừa dừng lại.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà òa khóc, trái tim như bị nỗi uất ức khổng lồ bao phủ.

Hôm qua bộ phim của tôi vừa đóng máy, ôm đầy nỗi nhớ nhung chạy về gặp anh ta, chưa nói được mấy câu đã bị người khác sỉ nhục, anh ta còn thiên vị người ta.

Điện thoại rung lên liên tục, là Kiều Sâm gọi tới.

Tôi bắt máy, phủ đầu trước:

“Căn nhà ở Nam Loan Uyển đứng tên tôi, trong vòng một tuần anh phải dọn đi!”

Nói xong tôi lập tức cúp máy, chặn tất cả phương thức liên lạc với anh ta.

Tên đàn ông tồi, tôi với anh, kết thúc rồi.

3

Tôi không quay về khu Nam Loan Viên, mà tùy tiện tìm một khách sạn để ở tạm.

Sau khi tắm rửa và bình tĩnh lại, tôi mới mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chắc tôi là con chim hoàng yến đầu tiên dám đuổi kim chủ ra khỏi nhà,

Bây giờ tôi càng ngày càng to gan với Kiều Sâm rồi, rõ ràng ban đầu tôi mới là người rụt rè khúm núm.

Lần đầu tiên tôi gặp Kiều Sâm là trong một bữa tiệc rượu.

Lúc đó tôi bị người đại diện ép đi lấy lòng mấy đạo diễn và nhà đầu tư lớn.

Thực ra, gia cảnh nhà tôi vốn cũng không tệ, chỉ là khoảng thời gian đó công trình của bố tôi xảy ra sự cố, không những bị gãy một chân mà còn phải dốc toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà để bồi thường cho công nhân.

Gia đình nhanh chóng chìm trong nợ nần chồng chất, bố mẹ tôi ngày nào cũng lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.

Tôi muốn đỡ đần cho gia đình, lại bị một gã săn tìm ngôi sao lừa gạt ký vào hợp đồng nô lệ, không chỉ không có bất kỳ tài nguyên nào, còn thường xuyên bị kéo đi hầu rượu.

Tôi không có tiền để đền bù phá vỡ hợp đồng, chỉ có thể giả bệnh, giả ngốc trốn tránh mấy lần.

Cho đến lần đó, không thể trốn được nữa.

Đẩy cửa bước vào phòng riêng, bên trong có mấy người đàn ông trung niên, chỉ có Kiều Sâm ngồi ở ghế chủ tọa là nổi bật nhất, như một dòng nước trong giữa vũng bùn.

Nhưng tôi vừa tới, anh ta đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tôi cuống cuồng chạy theo.

Tôi hỏi anh ta: “Ông chủ, tôi có thể đi cùng anh không?”

Anh ta cao hơn tôi hẳn một cái đầu, cúi mắt nhìn xuống: “Sao hả? Nhìn tôi giống người dễ chọc lắm à?”

Trong đám người bên trong, anh ta rõ ràng là người khó chọc nhất nhưng tôi không dám nói vậy.

Tôi lắc đầu, thành thật đáp: “Anh là người đẹp trai nhất.”

Kiều Sâm khẽ cười khẩy: “Tôi biết.”

Nhìn ra vẻ không kiên nhẫn của anh ta, tôi vội vàng bồi thêm một câu:

“Nhìn anh giống người tốt nhất.”

Anh ta cười như không cười: “Thế thì cô nhìn nhầm rồi.”

Sau đó, anh ta bỏ đi, còn tôi bị người đại diện kéo lại.

Trong phòng, tôi bị ép uống rất nhiều rượu.

Đến khi một đạo diễn mập mạp sờ tay lên đùi tôi, tôi vùng vẫy dữ dội làm đổ cả ly rượu.

Ông ta tát tôi một cái trời giáng, mắng tôi không biết điều, rồi lao vào xé quần áo tôi.

Trong lúc hoảng loạn, tôi vớ lấy mảnh ly rượu vỡ, đâm thẳng vào bắp đùi của ông ta.

Xong xuôi, tôi nghĩ mình chắc chắn phải ngồi tù.

Ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Sâm đứng ngoài cửa.

Anh ta quét mắt nhìn bên trong phòng, gã đạo diễn vốn đang gào thét như heo bị chọc tiết cũng phải nín bặt.

“Không phải muốn đi với tôi à? Còn không mau qua đây?”

Tôi lập tức vứt mảnh thủy tinh vỡ xuống, nhào vào lòng anh ta, cả người run lẩy bẩy đến mức đứng không vững.

Cho đến khi anh ta bế tôi rời khỏi đó.

4

Kiều Sâm đưa tôi về khu Nam Loan Viên.

Đêm đó, tôi đã tắm rửa sạch sẽ từ lâu nhưng vẫn không dám bước ra khỏi phòng tắm.

Tôi nghe thấy anh ta ở bên ngoài đang gọi điện thoại giải quyết chuyện đêm nay.

Chờ khi tiếng nói ngoài phòng dừng hẳn, tôi mới quấn khăn tắm bước ra ngoài.

Anh ta tựa lưng lên ghế sofa một cách lười nhác, mấy nút áo sơ mi trắng cởi lỏng lẻo, xương quai xanh quyến rũ mơ hồ lộ ra.

Tôi bước tới trước mặt anh ta, lấy hết can đảm giật khăn tắm xuống nhưng không dám ngẩng đầu lên.

Anh ta đứng dậy, nhặt khăn tắm lên phủ lại lên người tôi, trêu chọc: “Tuổi không lớn mà cũng lắm chiêu trò đấy.”

Mặt tôi đỏ rực như muốn nhỏ máu, nói lắp bắp: “Tôi… tôi chưa từng với ai… không biết quy trình…”

“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”

Tôi siết chặt lấy khăn tắm, cố lấy dũng khí nhìn anh ta.

Người đối diện đôi mắt sâu thẳm, trong đáy mắt mang theo một tia bỡn cợt, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

“Tin tưởng tôi thế cơ à? Không sợ tôi còn biến thái hơn bọn họ à?”

Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi, trong khó ló cái khôn nịnh nọt: “Không đâu! Người đẹp trai đều là người tốt!”

Anh ta bật cười ra tiếng, kéo tôi lại gần, cúi đầu xuống hôn tôi.

Lần đầu tiên hôn nhau, tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Bàn tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi, thì thầm dụ dỗ: “Đi ngủ đi, dám ngủ một mình không?”