Chương 1
Cập nhật: 4 tuần trước
01.
Cuối tuần, tôi ngủ nướng đến tận trưa.
Mới vừa mở mắt ra, đã thấy hội cư dân trong group chat đang thi nhau tung hô bạn trai cũ.
【Tiểu Tống ơi, hôm nay lại nấu gì ngon cho bảo bối vậy?】
【Nhìn cơm trong miệng tự dưng thấy nhạt thếch.】
Tống Vũ Lâm chính là người mới chuyển đến khu tôi cách đây một tuần.
Còn trẻ, đẹp trai, lại một mình nuôi con trai 5 tuổi, nhanh chóng trở thành “người chồng mẫu mực” trong truyền thuyết của cả khu.
【Hình ảnh đính kèm】
【Gà xào cung bảo, cá hấp, rau xào tỏi làm tạm thôi.】
Khốn thật, toàn là món tôi thích ăn.
Tức đến độ tôi bật dậy như cá chép hóa rồng, dọn sạch cả căn hộ từ đầu đến cuối.
Đến cả bộ đồ trên người Tiểu Bảo cũng bị tôi lột xuống giặt lại cho thơm tho.
Tiểu Bảo là con mèo hoang tôi nhặt được trong bụi cây ở khu nhà.
Nó ăn xong cây xúc xích thì cứ tròn mắt kêu meo meo quanh tôi không ngừng.
Tôi mềm lòng, thế là đem về nuôi.
Lúc tôi giặt đồ, nó ở bên cạnh gãi gãi vào thau nước để phản đối.
Vắt cạn sức lực, tôi nằm vật ra sofa tám chuyện với bạn thân.
Diệp Vân tóc ngắn, gọn gàng, nhìn hao hao con trai, nhiều người gặp còn tưởng là bạn trai tôi.
Tôi cũng chẳng buồn đính chính, trông thế lại thấy an toàn.
【Cậu nói xem, có phải ông trời đang cố tình trêu tớ không? Sao mùi đồ ăn nhà anh ta lần nào cũng bay đến nhà tớ vậy hả?】
Diệp Vân nghỉ việc mấy năm nay để ở nhà vẽ truyện tranh, giờ giấc rảnh rỗi, tin nhắn tôi gửi đi lúc nào cũng được rep cực nhanh.
【…Không quên được thì nói đại đi.】
Xàm.
Chúng tôi từng sống cùng nhau ba năm trong một căn trọ nhỏ tối tăm ẩm thấp.
Ngày dọn đi, tôi uống quá chén, tỉnh dậy thì anh ta đã biến mất.
Tôi đi tìm khắp nơi, thậm chí còn đến đồn công an báo mất tích.
Cuối cùng nhận được tin, dưới danh nghĩa của anh ta đã có một đứa con.
Nếu đứa trẻ 5 tuổi, thì đúng vào năm chúng tôi chia tay… anh ta đã kết hôn với người khác.
Một người như vậy, có gì để không buông được chứ.
Tôi lau khóe mắt cay cay, vừa quay sang đã thấy Tiểu Bảo đang bám rào ban công, nhảy qua nhảy lại.
Ngước nhìn, bộ đồ vừa mới phơi đã… biến mất, lượn lờ treo đúng ngay ban công tầng dưới.
Không ai khác, đó là… nhà của Tống Vũ Lâm.
“Tiểu Bảo ngoan, nghe mẹ nói nè, mình bỏ luôn đi ha?
“Mẹ sẽ mua cái mới cho con, được không?”
Tiểu Bảo nằm dài trên rào, gào khóc ầm ĩ, sống chết không chịu nghe.
Nó từng bị bỏ rơi, bác sĩ bảo nó không có cảm giác an toàn, dễ hoảng loạn nếu thay đổi đột ngột.
Nên đồ chơi dù sắp bị cắn rách, tôi cũng không dám đổi.
Biết không còn cách nào khác, tôi đành hít sâu một hơi, gõ cửa tầng dưới trong tâm trạng… ch .t đến nơi rồi.
02
Năm năm không gặp, anh ta gần như chẳng thay đổi gì.
Đôi mắt trong veo, vừa thần bí lại vừa dịu dàng.
Chiếc áo len xanh nhạt khoác hờ trên người anh ta, càng làm nổi bật nét mềm mại và trầm lắng, như thể bước ra từ truyện tranh Nhật Bản, đúng chuẩn kiểu “nam chính dịu dàng”.
Tôi lùi về sau nửa bước, đi thẳng vào chủ đề.
“Anh Tống, tôi có một món đồ bay sang ban công nhà anh. Phiền anh lấy giúp.”
Người trước mặt khựng lại trong giây lát, giọng nói mang theo vẻ không dám tin.
“Anh… anh Tống?”
Tôi cúi đầu, khẽ gãi gãi ngón tay: “Chứ không thì… nên gọi anh là gì?”
Bạn trai cũ?
Gã goá vợ trẻ thuần khiết?
Người cha mẫu mực cảm động lòng người?
Tôi cố kiềm nước mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Chỉ có một cái áo thôi, nhưng với tôi rất quan trọng.”
Tống Vũ Lâm khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
“Nếu quan trọng như vậy thì vào lấy đi.”
Trước đây khi còn sống chung, anh ta cũng hay nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.
Tống Vũ Lâm bề ngoài có vẻ nhút nhát điềm đạm, nhưng khi lên giường thì như biến thành người khác. Mỗi lần không hết một hộp bao thì chưa chịu dừng.
Tôi vội rút ánh mắt về, âm thầm tự chửi mình trong lòng.
Đồ không có tiền đồ, Thời Lăng à.
Người ta con cái năm tuổi rồi, mày vẫn chưa buông được à?
Đúng lúc hai bên đang giằng co, một đứa bé có đôi mắt to tròn như nho bất ngờ ló đầu ra sau lưng, giơ tay cao tỏ ý xung phong.
“Con… con đi lấy!”
Ánh mắt tôi vô thức bám theo nó, liền bị Tống Vũ Lâm bắt gặp.
“Nó tên là Nhung Nhung, giống mẹ nó, lanh lợi lắm.”
Nói không để tâm là nói dối.
Năm đó anh ta chia tay tôi, đến một lời giải thích tử tế cũng không có.
Bây giờ gặp lại, cứ làm như không có gì, còn khoe khoang gia đình hạnh phúc các kiểu.
Tôi chẳng muốn nghe mấy thứ đó.
Tôi ngẩng đầu, cắt ngang lời anh ta.
“Tìm thấy chưa? Tìm rồi thì tôi đi.”
Đúng lúc đó, Nhung Nhung từ ban công bước vào, hai tay giấu ra sau lưng, có chút lúng túng nhìn Tống Vũ Lâm đang đứng ở cửa.
Tống Vũ Lâm như bị nghẹn, yết hầu khẽ trượt xuống ngay trước mặt tôi.
“Nếu tìm thấy rồi thì chắc cũng bẩn rồi. Cho tôi phương thức liên lạc đi.
“Giặt sạch tôi sẽ bảo Nhung Nhung mang trả.”
Lúc mới chuyển đến, anh ta từng gửi lời kết bạn với tôi trong group chung, nhưng tôi không chấp nhận.
Giờ thì, tôi cũng chẳng có ý định đổi ý.
Tôi vừa định từ chối, thì thấy Nhung Nhung ngập ngừng đưa cái áo vào tay Tống Vũ Lâm, giọng lí nhí.
“Ba… cái này đúng không?”
Vẻ dịu dàng trên mặt Tống Vũ Lâm ngay lập tức vỡ nát.
03
Bản thân món đồ đó vốn là mua từ cửa hàng mẹ và bé, giờ bị Tống Vũ Lâm cầm gọn trong lòng bàn tay, lại càng giống đồ của trẻ con.
Tôi không giải thích, chỉ chăm chú ngắm vẻ mặt của Tống Vũ Lâm.
Lúc trên giường, anh ta dù có sung sướng cũng chẳng hé răng kêu nửa tiếng, bình thường thì còn trầm như cục ngọc.
Tôi hầu như chưa từng thấy anh ta có nét mặt như thế này bao giờ.
“Là cái này. Cảm ơn.”
Tôi giật lấy món đồ, xoay người định rời đi.
Tống Vũ Lâm đứng yên tại chỗ, nhưng tay lại nắm chặt bất ngờ.
Tôi chưa kịp giật lại thì đã bị kéo vào lòng anh ta.
Một giọng nghèn nghẹn vang lên từ phía trên đầu tôi.
“Đến một bộ đồ tử tế cũng không nỡ mua cho con sao?
“Ba nó đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Khi rời đi thì chẳng nói lời nào, giờ lại bày đặt ra vẻ đạo mạo cái gì chứ.
Tôi không rõ là uất ức hay cay cú, liền bật lại ngay không chút nể nang.
“Nói chuyện với anh ấy? Anh là gì mà đòi nói chuyện?
“Tôi thích anh ấy, tôi cam lòng sống khổ với anh ấy, liên quan gì đến anh!”
Tống Vũ Lâm nhắm mắt lại, hơi thở cũng run lên từng nhịp.
“Loại vải rẻ tiền như thế này, trẻ con mặc rất dễ bị dị ứng. Người làm ba như vậy mà cũng gọi là biết chăm con sao?!”
Anh ta không biết đâu, nhưng anh thì giỏi lắm đấy.
Anh nuôi con hai người chu đáo biết bao.
Lúc dọn nhà đến, cả một xe chất đầy đồ chuyên dùng cho trẻ con.
Hội hóng hớt trong khu đã đăng ảnh lên group từ đời nào, tôi không muốn nhìn cũng không được.
Tôi cay mắt, bất chợt giật phắt món đồ khỏi tay anh ta.
Vừa định mắng thêm một trận thì đập vào mắt tôi là dòng chữ lơ lửng trên đầu anh ta.
【Cười xỉu, nam chính trước khi mở cửa còn xịt nước hoa, kết quả bị mắng tơi bời.】
【Đừng mắng nữa mà, nhìn vậy chứ anh nam chính nội tâm nát bét rồi đấy.】
【Tui không có thời gian coi hai người cà khịa nhau, tui chỉ muốn xem cảnh ngọt. Làm ơn, khóa cửa lại yêu nhau đi – cả ba người.】
Khoan đã… ba người?
Đứa trẻ có đôi mắt tròn như nho đang đứng sau lưng anh ta, là… con tôi sao?
Câu mắng đến miệng còn chưa kịp bật ra, bụng tôi lại không biết xấu hổ mà réo lên hai tiếng.
Không phải tôi không có chí khí gì, mà là tay nghề nấu ăn của Tống Vũ Lâm thật sự quá đỉnh.
Đặc biệt là món nấm anh ta làm, ngon đến nỗi hương vị còn vượt cả thịt.
Tống Vũ Lâm hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, xoay người lại, cẩn thận gói cho tôi một phần cá hấp.
“Đã lọc hết xương rồi, tán nhuyễn ra cả con nít cũng ăn được.”
Tôi còn đang do dự không biết có nên nhận không, thì lại thấy dòng chữ hiện lên trước mắt.
【Nhận đi chị ơi, ảnh sắp tan thành mây rồi.】
【Tay ảnh run lên bần bật, chắc là đang tức bản thân lắm.】
Tôi vừa định đưa tay ra, thì Nhung Nhung đã kiễng chân, đưa hộp thức ăn đến trước mặt tôi.
Giọng bé xíu, mềm như sữa.
“Tiểu Bảo chắc cũng đói rồi. Nhận đi nha.
“Con xin đó.”
04
“Đúng vậy, rất kỳ lạ, tự nhiên lại hiện ra trước mắt.”
Tôi vừa ăn cơm vừa gọi video với Diệp Vân.
Cô ấy vẫn đang ngồi ngoài ban công vẽ tranh, giọng thờ ơ như đang nói chuyện tầm phào.
“Dòng chữ ấy á, mấy cái đó trong truyện tranh thường thấy mà.
“Biết đâu cậu là nữ chính trong một bộ truyện ‘tái hợp sau chia tay’ thì sao? Giờ chắc đang đến đoạn cao trào của cốt truyện đó.”
Tôi bán tín bán nghi, thuận tay chia nửa phần cá hấp cho Tiểu Bảo.
Nó nằm ngửa tứ chi, thoải mái phát ra tiếng “grừ grừ” đầy mãn nguyện.
Nói là tôi cứu nó, thật ra mấy năm Tống Vũ Lâm biến mất, nó mới là kẻ đã cứu tôi.
Tôi vuốt vuốt bụng nó, đang chuẩn bị đứng dậy thì nhận được lời kết bạn từ Tống Vũ Lâm.
Ăn của người ta rồi.
Tôi ấn đồng ý, định gửi lại cái bao lì xì cảm ơn thì anh ta đã ném qua một loạt đường link cửa hàng mẹ và bé.
Thậm chí còn có cả một món đồ cho… trẻ con bị chướng bụng.
【Vài cửa hàng này đồ trẻ con mặc khá ổn, anh… tụi em chọn món nào thì nói anh, để anh đặt luôn.】
【Em dị ứng nhiều loại vải, anh ta chắc chắn không dám mua loại tốt, cái này em cũng xem đi, thích cái nào?】
【Loại có gân thì đừng chọn, em sợ đau.】
Tôi bật dậy khỏi sofa.
Khoan đã, không phải chứ?
Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?
Anh muốn mua gì cho bạn gái cũ á?!