Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1
Chu Viễn dắt Trần Thu tới tìm tôi.
Hắn trông như đang đau khổ tột độ: “Bác sĩ nói Thu Thu không còn sống được bao lâu nữa, bảo chúng ta cố gắng đáp ứng mọi mong muốn của cô ấy.”
Tôi nhìn tờ chẩn đoán ung thư vú giai đoạn cuối đặt trước mặt Trần Thu, tim tôi như bị bóp nghẹt.
Hai mắt cô ta sưng húp vì khóc, nắm lấy tay tôi, ngại ngùng nói: “Diên Diên, thật ra lần đầu gặp A Viễn tôi đã yêu anh ấy rồi, chúng tôi có tình cảm với nhau. Nhưng cũng biết chuyện này không đúng, nên bao năm nay vẫn luôn kiềm chế.”
Tôi cảm thấy buồn nôn, Trần Thu sao có thể mặt dày nói ra chuyện mình và Chu Viễn vụng trộm như thể đó là điều đương nhiên?
“Nhưng giờ tôi bệnh nặng, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ còn sáu tháng. Cậu giúp tôi được không? Cho tôi được gả cho A Viễn trước khi chết, để có thể được chôn với danh nghĩa vợ anh ấy.”
Thấy tôi có vẻ không đồng ý, Trần Thu càng khóc dữ hơn: “Tôi biết cậu từ nhỏ đã tốt bụng, chắc chắn không nỡ phụ tình bạn mấy chục năm của chúng ta. Nên mới cùng A Viễn đến cầu xin cậu, cậu sẽ không để tôi phải chết trong thất vọng đúng không?”
Chu Viễn xót xa ôm lấy cô ta, dùng đạo lý để ép tôi: “Diên Diên, em và Trần Thu lớn lên bên nhau, là bạn thân thiết nhất. Giờ cô ấy bệnh nặng, chỉ có một nguyện vọng nhỏ xíu vậy thôi, sao em không thể rộng lượng mà giúp cô ấy toại nguyện?”
Trần Thu nằm trong lòng Chu Viễn, khóc đến mức gần như ngất đi.
Chu Viễn thấy tôi vẫn im lặng, liền đổi giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Một tờ giấy không đại diện được điều gì, lòng anh đặt nơi em mới là điều quan trọng.”
Kiếp trước, Chu Viễn cũng nói y hệt như vậy.
Tôi tin lời hứa hẹn của hắn, đồng ý ly hôn.
Sau khi hắn và Trần Thu đi đăng ký kết hôn, ung thư của Trần Thu lại bất ngờ khỏi hẳn.
Hai người họ hớn hở loan tin khắp nơi rằng tình yêu bền chặt mấy chục năm của họ đã cảm động ông trời, tạo nên kỳ tích.
Còn tôi thì phát hiện Chu Viễn đã âm thầm chuyển hết tài sản trước khi ly hôn.
Căn nhà tôi đang ở cũng đứng tên Trần Thu, toàn bộ tiền trong thẻ ngân hàng cũng bị rút sạch.
Tôi tìm hắn xin tái hôn, nhưng hắn thẳng chân đạp tôi lăn xuống cầu thang, lạnh lùng nhìn tôi nằm thoi thóp dưới đất.
Hắn nói: “Nếu không phải vì tài sản nhà cô, năm xưa tôi đời nào cưới thứ phế vật như cô?”
Trần Thu đứng bên cạnh, cũng trừng mắt đầy căm hận: “Nếu không phải cô giành suất đại học của tôi, cô nghĩ đời mình được như hôm nay à? Bao năm nay tôi chỉ hận không thể ăn thịt uống máu cô!”
Tôi gọi điện cho Chu Kỳ, bảo nó tới cứu tôi.
Nhưng nó lại nói loại người như tôi chết là đáng, bảo tôi mau chết đi đừng kéo dài làm gì.
Tôi chết trong hành lang lạnh lẽo, chúng không chỉ ném đồ đạc của tôi vào thùng rác mà còn hiến tạng tôi để đổi lấy tiếng thơm, trở thành tấm gương sáng của cộng đồng, vừa nổi tiếng vừa kiếm bộn tiền.
Sau khi chết, vì hận quá sâu, hồn tôi vẫn luôn quanh quẩn bên Chu Viễn.
Tôi nhìn thấy bản báo cáo bệnh án ung thư giai đoạn cuối của Chu Viễn mà Trần Thu lén giấu đi.
Cũng thấy Chu Kỳ sau khi cưới con gái Trần Thu thì răm rắp nghe lời mẹ con họ, bỏ mặc Chu Viễn trong bệnh viện không đoái hoài gì.
Chu Viễn bị đau đớn hành hạ đến chết, lở loét khắp người, dòi bọ bò lúc nhúc, hôi thối không chịu nổi.
Sau đó mẹ con Trần Thu lừa Chu Kỳ chuyển hết tài sản sang tên họ, rồi đá hắn ra đường, để mặc hắn chết cóng trong đêm tuyết giá rét.
Mẹ con họ lại dùng chiêu cũ, hiến tạng cả hai người kia để tiếp tục gặt hái danh tiếng và tiền bạc.
2
Tôi thật sự biết ơn ông trời đã cho tôi sống lại đúng vào ngày Chu Viễn cầm tờ chẩn đoán ung thư vú giai đoạn cuối của Trần Thu tới tìm tôi.
Mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.
“Diên Diên, thật ra có một điều Thu Thu nói đúng. Nếu năm đó không phải em thay cô ấy đi học đại học, thì người gặp tôi chính là cô ấy, người được chồng thương con quý cả đời cũng là cô ấy.”
“Vì không được học đại học, cô ấy đã chịu bao nhiêu khổ. Chuyện này canh cánh trong lòng suốt hơn ba mươi năm, u uất mãi không giải được, mới sinh ra bệnh ung thư.”
“Nói cho cùng là em nợ cô ấy.”
Chu Viễn khơi lại chuyện cũ, định dùng ơn nghĩa năm xưa để ép tôi nhường bước.
Nhưng tôi đâu có cướp suất học đại học của Trần Thu.
Tôi và cô ta thi cùng điểm, chỉ là năm đó Đại học Nam chỉ tuyển đúng năm người ở khu vực tôi.
Tôi học ban xã hội, điểm văn lại cao hơn cô ta bảy điểm, nên tôi được chọn vào suất cuối cùng.
Vậy mà trong mắt Trần Thu, cô ta chắc mẩm là ba tôi hối lộ phòng tuyển sinh, khăng khăng tin tôi cướp chỗ của cô ta.
“Trần Thu là bạn thân nhất của tôi, tất nhiên tôi sẽ giúp cô ấy toại nguyện.”
Nghe tôi mở miệng, Chu Viễn và Trần Thu đều nhẹ nhõm thở phào.
Hai người họ không giấu nổi mà nhìn nhau đầy tình cảm, cười với nhau một cách thâm tình.
Tay tôi siết chặt dưới bàn, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đỏ máu, tim đau nhói.
Tôi hận sự phản bội của Chu Viễn và Trần Thu.
Càng hận mình ở kiếp trước ngu ngốc đến mức để hai kẻ đó lừa gạt suốt ba mươi năm mà không hề hay biết!
“Nhưng tôi có một điều kiện, nhà, xe, tiền tiết kiệm đều là của tôi, con thì anh nuôi.”
Kiếp trước tôi ngu dại, nghĩ Trần Thu chẳng sống được bao lâu, tôi và Chu Viễn sớm muộn gì cũng tái hôn, nên không đề cập chuyện phân chia tài sản.
Kết quả là tay trắng ra đi, mất cả tiền lẫn người.
Nghe yêu cầu của tôi, mặt Chu Viễn và Trần Thu đều hơi biến sắc.
Đặc biệt là Trần Thu, thứ cô ta muốn không phải Chu Viễn, mà là muốn danh chính ngôn thuận cướp sạch tài sản của hắn trước khi hắn chết.
Ngược lại, Chu Viễn chỉ ngập ngừng một chút rồi dứt khoát gật đầu: “Được, chỉ cần em chịu giúp tôi và Thu Thu, tôi có thể tay trắng rời đi.”
“A Viễn!”
Chu Viễn nắm chặt tay Trần Thu, giọng đầy xúc động: “Em vì tôi mà thiệt thòi cả đời. Chỉ cần em vui vẻ, không còn tiếc nuối gì, đừng nói là tài sản, ngay cả mạng này tôi cũng không tiếc!”
Trần Thu cười còn khó coi hơn khóc, để giữ hình tượng dịu dàng si tình, cô ta đành phải tỏ ra xúc động.
“A Viễn, trước khi chết được làm vợ anh, em không còn gì hối tiếc.”
Nhìn hai người sắp gần đất xa trời ôm chặt lấy nhau, tôi thấy vừa buồn nôn vừa nực cười.
Chu Viễn à Chu Viễn, vậy thì lấy cái mạng của anh ra mà thực hiện tâm nguyện của Trần Thu đi.
Tôi và Chu Viễn vừa ký giấy ly hôn xong, hắn liền cùng Trần Thu đăng ký kết hôn.
Ngay cả nhân viên ở cục dân chính khi thấy ngày trên tờ giấy ly hôn còn mới toanh cũng cảm thấy buồn cười.
Chu Viễn đẩy kính lão trên sống mũi, cười mãn nguyện: “Uất ức cả đời, cuối cùng cũng dám sống thật một lần.”
Thì ra, cưới tôi là sự uất ức cả đời hắn.
Nhìn hai người họ vui vẻ rời khỏi cục dân chính, tim tôi như bị kim đâm từng nhát, đau đến rướm máu.
Tôi chỉ sợ mình không kiềm chế nổi mà siết chặt lấy ngực…
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bên tai vang lên tiếng nhắc nhở sắp hết giờ làm của nhân viên.
Nỗi căm hận trong lòng hóa thành một tiếng thở dài thật dài.
Chu Viễn, tôi mong lúc bị Trần Thu vứt lại trên giường bệnh mặc kệ sống chết, anh đừng hối hận vì lần duy nhất trong đời mình “can đảm”!
3
Sức khỏe của Chu Viễn luôn không tốt, nhất là mấy năm gần đây thường xuyên cảm cúm sốt không rõ lý do.
Tôi tưởng chỉ là tuổi già sức yếu, đề kháng kém.
Dù lưng đau đến mức đứng không nổi, tôi vẫn cố dậy từ tờ mờ sáng, chen chuyến xe buýt đầu tiên ra chợ mua đồ tươi ngon nấu cháo bổ cho hắn.
Học châm cứu đến mờ mắt chỉ để giúp hắn dưỡng bệnh.
Vì lo cho hắn, tôi mất ngủ triền miên, tóc bạc lớp này nối lớp khác.
Thế mà Chu Viễn chẳng biết ơn.
Hắn lén đổ đi nồi cháo tôi nấu, cho rằng tôi nghi thần nghi quỷ, coi sự quan tâm của tôi là gánh nặng, là kiểu kiểm soát bệnh hoạn.
Hắn chán ghét chuyện bếp núc gia đình, khi tôi bận rộn hết việc này đến việc khác, hắn ngồi ở ghế mây ban công mơ mộng lại những chuyện lãng mạn hồi còn trẻ với người đàn bà hắn yêu.
Tôi lỡ nói chen vào một câu, hắn liền lộ vẻ khinh miệt, châm chọc: “Loại đàn bà quanh năm suốt tháng chỉ biết quanh quẩn trong bếp như cô thì hiểu cái gì là lãng mạn?”
Lúc đó tôi không cảm thấy có gì sai khi mình quanh quẩn trong căn bếp cả đời.
Tôi có người chồng đã cùng mình đi qua hơn ba mươi năm, có một đứa con trai học đại học danh tiếng đầy triển vọng, vài năm nữa sẽ có thêm cháu ngoan đáng yêu.
Dù chồng lạnh nhạt, con có lúc phản nghịch, nhưng nhà nào chẳng có lúc sóng gió?
Đời phụ nữ chẳng phải như thế là đủ rồi sao?
Tôi từng nghĩ mình hơn hẳn Trần Thu – người phụ nữ ly dị, nuôi con gái bỏ học sớm – không biết bao nhiêu lần.
Ít ra tôi đã hoàn thành thiên chức, một đời này gọi là viên mãn.
Sống lại một kiếp, tôi mới nhận ra mình ngu đến mức nào.
Đồng hồ vẫn chạy, tôi liếc nhìn lịch, còn đúng nửa năm nữa là Chu Viễn phát bệnh.
Một trăm tám mươi ngày là quá đủ để hắn nhận rõ bản chất của Trần Thu, đủ để hắn chết không nhắm mắt.
Tôi đang định thu dọn quần áo của Chu Viễn rồi quẳng ra ngoài, thì nhận được cuộc gọi của con trai – Chu Kỳ.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã hét vào tai tôi: “Cũng tại mẹ không chịu ly hôn với ba, hại dì Thu cả đời không thể danh chính ngôn thuận.”
“Mẹ hưởng cả đời sung sướng, giờ ly hôn rồi còn mặt mũi nào cướp hết tài sản của ba? Dì Thu nói đúng, mẹ ích kỷ lạnh lùng, vì tiền mà bỏ cả chồng con!”
Tôi ngồi lặng trên sofa, nhất thời không biết phải phản bác Chu Kỳ thế nào.
Để sinh ra nó, tôi đã chịu đủ mọi đau đớn; để chăm sóc nó, tôi từ bỏ suất biên chế giáo viên.
Nó bị rối loạn đọc hiểu, tôi dắt nó chạy khắp nơi tìm bác sĩ, hết lần này đến lần khác kiên nhẫn cùng nó trị liệu phục hồi.
Nó cứ nói tuổi thơ quá khổ, nhưng nó có hiểu nỗi khổ làm mẹ không?
Những gì tôi chịu, còn nhiều hơn nó gấp bội.
Đứa con mà tôi yêu bằng cả trái tim, khi tôi sắp chết lại nói tình yêu của tôi khiến nó ngạt thở, nói tôi ép buộc, thao túng cuộc đời nó.
“Mẹ thao túng cả đời tôi, giờ ly hôn còn lấy tài sản ra khống chế cả ba.”
“Sao tôi lại xui xẻo như vậy, có người mẹ như mẹ?”
Tiếng buộc tội lạnh lùng từ ống nghe vọng ra, mà tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Mặt trời khuất sau chân trời, tôi chậm rãi nói: “Chúc mừng con, từ giờ có một người mẹ mới sẽ không ‘kiểm soát’ con nữa.”
Cha mẹ yêu con là nghĩ cho tương lai của con.
Nhưng nếu tình yêu ấy lại trở thành gánh nặng, thì thôi, buông tay vậy.
Người chồng như thế, đứa con như thế… không đáng để giữ.