Chương 1
Cập nhật: 6 ngày trước
1
Sau vụ cãi vã vì bản thỏa thuận kia, Tống Từ biến mất ba ngày không về nhà.
Tôi cũng không còn như trước, gọi điện đi tìm xem hắn đang ở đâu.
Đêm nay, hắn quay về lúc gần sáng.
Hôm nay tôi thấy mệt rã rời, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nên lúc hắn về, tôi vẫn còn thức.
Nghe thấy tiếng động sột soạt sau lưng, tôi chầm chậm nhắm mắt lại.
Rất nhanh, giường bên cạnh lún xuống, lồng ngực nóng ấm áp sát vào tôi.
Cả người tôi cứng đờ.
Vòng tay từng khiến tôi thấy ấm áp giờ đây chỉ khiến tôi thấy muốn tránh xa.
Tôi xoay người né tránh hắn.
Hắn bất ngờ lên tiếng:
“Sao người em lạnh thế này?”
Hôm nay tôi vừa phá thai, cơ thể vẫn chưa hồi phục, không lạnh mới lạ.
Tôi khẽ sờ lên mu bàn tay lạnh toát, bình thản đáp:
“Trong người không khỏe.”
Hắn khựng lại, định ôm tôi lần nữa.
Tôi gạt tay hắn ra, lật người bước xuống giường.
Tống Từ nhíu mày nhìn tôi:
“Em đi đâu đấy?”
“Phòng khách.”
Không rõ thái độ của tôi có khiến hắn phát cáu không, nhưng vẻ mặt hắn lập tức sa sầm.
“Bao giờ em mới trưởng thành được? Lúc nào cũng giở mấy trò con nít thế này à?”
Giọng điệu hắn đầy khó chịu, như thể từ đầu đến cuối mọi chuyện chỉ là do tôi cố tình gây chuyện.
Trái tim vốn dửng dưng của tôi khẽ rung lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng.
“Trong mắt anh, người gây sự luôn là em, đúng không?”
Đôi mắt đen láy của Tống Từ nhìn tôi không rời, môi hắn mím chặt, không nói gì.
Sự im lặng đó chẳng khác nào thừa nhận.
Nụ cười trên môi tôi lạnh hẳn đi, tôi quay lại nhìn hắn:
“Nếu đến mức này rồi, anh dành chút thời gian đi, chúng ta ra cục dân chính ly hôn đi.”
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, mắt Tống Từ lập tức rực lên lửa giận.
Hắn bật dậy khỏi giường, từng bước ép sát lại gần tôi.
“Trình Nhiễm! Anh nói rất rõ rồi, cô ta chỉ mang lại cảm giác mới mẻ mà em không có. Đợi qua giai đoạn này, anh sẽ đá cô ta ngay. Với anh, em mới là quan trọng nhất.”
Nghe mấy lời vô liêm sỉ ấy, tôi trợn mắt kinh ngạc.
Cũng cùng lúc đó, tôi bật cười vì quá giận.
Trong mắt hắn, phụ nữ rẻ mạt đến vậy sao?
Muốn thì vẫy tay gọi đến, chán rồi thì như rác, tùy tiện vứt bỏ?
Tôi run rẩy hỏi:
“Tống Từ, anh còn biết thế nào là lương tâm không?”
Dường như hắn không còn kiên nhẫn, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng khó chịu:
“Em còn dám hỏi anh câu đó? Kết hôn bốn năm, anh đã bạc đãi em lúc nào? Tại sao em không thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua? Tại sao người khác chấp nhận được mà em thì không?”
Tôi bật cười lạnh, hỏi ngược lại:
“Theo anh nói, vậy tôi cũng có thể ra ngoài tìm cảm giác mới mẻ giống anh, mỗi người tự tìm niềm vui riêng?”
Câu nói này như đâm thẳng vào hắn.
Tống Từ lập tức siết chặt cổ tay tôi, nghiến răng:
“Em dám à?!”
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của hắn, khẽ nhếch môi:
“Thấy chưa, đến anh còn không chấp nhận được, sao lại bắt tôi phải chịu đựng?”
“Ly hôn đi, Tống Từ. Tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Hắn vẫn không chịu đồng ý, chỉ nhìn tôi thật sâu, rồi đập cửa bỏ đi.
Tôi ngồi phịch xuống giường, nhìn căn phòng quen thuộc, lòng lạnh ngắt.
Đầu năm nay, ba tôi – người từng được coi là hình mẫu người chồng lý tưởng – lại đi ngoại tình.
Người phụ nữ bên ngoài bụng bầu vượt mặt, ngang nhiên đến tận nhà đòi danh phận, bắt ba mẹ tôi ly hôn.
Chuyện làm ầm ĩ tới mức cả xóm đều biết.
Mẹ tôi sống với ông gần cả đời, sao có thể không nhận ra?
Nhưng bà chọn cách nhẫn nhịn.
Tôi từng thấy họ tay trong tay tình cảm, cũng từng thấy ba tôi ra tay đánh mẹ để bảo vệ nhân tình.
Lúc đó, tôi gần như sụp đổ, là Tống Từ đã đứng ra giải quyết tất cả.
Hắn ôm chặt tôi, giọng run rẩy dỗ dành:
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Từ lúc đó, hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi.
Đi đâu cũng báo tôi một tiếng.
Thậm chí chỉ là đi ăn với bạn, hắn cũng sẽ gọi video để tôi yên tâm.
Thế mà chính hắn – người từng cho tôi cảm giác an toàn nhất – lại sau lưng bao nuôi một cô gái nhỏ hơn tôi ba tuổi.
Nếu hôm đó tôi không bất chợt dọn dẹp phòng sách, có khi hắn định giấu tôi cả đời.
Mắt tôi mờ đi vì cay, bụng dưới bắt đầu co thắt dữ dội.
Tôi ôm lấy bụng, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Liếc thấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, tôi theo phản xạ gọi cho Tống Từ.
Chuông chỉ reo hai lần rồi tắt, chuyển thành tiếng máy bận lạnh lẽo.
Tôi nghiến răng, gọi thẳng 120.
Cơn đau quá dữ dội khiến tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi nghiêng đầu, thấy Tống Từ đang đứng đó, mặt đen như mực, toàn thân phủ đầy giận dữ, như thể chỉ chờ lao tới bóp cổ tôi.
Thấy tôi mở mắt, ánh mắt hắn khựng lại một chút, nhưng lửa giận vẫn không tắt:
“Em bỏ con của chúng ta rồi?”
Trước cơn thịnh nộ của hắn, tôi lại bình thản đến lạ.
Tôi cử động cổ họng khô khốc, khẽ ừ một tiếng.
“Dựa vào cái gì mà em tự ý bỏ nó? Đó cũng là con anh!”
Lần đầu tiên, hắn nổi đóa vì chuyện con cái.
Suốt bốn năm kết hôn, hắn chưa từng hỏi tôi về chuyện có con, thậm chí mỗi lần bố mẹ hắn giục tôi sinh, hắn luôn đỡ lời trước:
“Bọn con còn trẻ, chưa vội.”
Tôi vẫn luôn tưởng hắn không thích trẻ con.
“Trả lời đi! Trình Nhiễm!”
Nghe tiếng hắn gào giận, tôi chẳng buồn phản kháng, chỉ nhạt giọng nói:
“Vì tôi thấy mẹ anh nói đúng. Gen xấu là di truyền. Tôi không muốn con tôi giống bố nó.”
Nghe vậy, cả người Tống Từ khựng lại, sắc mặt trở nên méo mó.
Hắn tức điên, đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh.
Chiếc ghế không chịu nổi lực, đổ rầm xuống đất, vang lên tiếng động lớn.
Tôi giật bắn, tim đập dồn dập, môi khô mím chặt lại.
Tống Từ bật cười trong cơn giận, liên tục nói:
“Trình Nhiễm, cô giỏi lắm.”
Tôi giỏi hay không không biết, chỉ biết mình đã quá mệt rồi.
Tôi không còn chút sức nào để cãi nhau với hắn nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
Không rõ bao lâu sau, phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim.
Lúc tôi mở mắt lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Mẹ tôi nhờ sự giúp đỡ của Tống Từ mà khi ly hôn đã giành được không ít tài sản.
Giờ bà đang cầm khoản tiền đó đi du lịch khắp nơi để khuây khỏa.
Ở cái thành phố này, người tôi có thể tin tưởng chỉ còn cô bạn thân Lâm Vãn.
Nghỉ ngơi một lát, tôi liền gọi cho cô ấy.
Đã quyết định ly hôn, thì phải dứt khoát.
Lâm Vãn vội vã chạy đến, còn chưa kịp ngồi xuống, tôi đã nói thẳng:
“Vãn Vãn, cậu giúp mình một chuyện được không?”
“Giúp gì cơ? Mà sao cậu lại nằm viện vậy?”
Tôi không giấu gì, kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây cho cô ấy nghe.
Lâm Vãn nghe xong thì im lặng hồi lâu.
Trước kia lúc ba tôi ngoại tình, cô ấy từng khuyên tôi đừng kể với Tống Từ.
Cô sợ những vết thương đó sớm muộn sẽ biến thành lưỡi dao đâm ngược lại tôi.
Nhưng tôi quá ngốc, không nghe lời, cứ nhất mực xem hắn là chỗ dựa duy nhất.
Thế nên, thanh kiếm do chính tay tôi trao ra, cuối cùng lại quay ngược lại đâm trúng tôi.
“Giờ nói gì cũng muộn rồi, nhưng mình ủng hộ quyết định của cậu. Đàn ông thay lòng giống như cải thối, đáng bị xé nát rồi vứt đi.”
Tôi cười nhạt:
“Thời gian tới chắc phải làm phiền cậu rồi.”
“Phiền gì mà phiền, hồi mua nhà mình đã để sẵn một phòng cho cậu, lúc nào cũng có thể dọn tới.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy yên tâm hẳn.
Sau hai ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện, tôi trở về nhà.
Chưa kịp ngồi nghỉ, tôi bắt đầu lục tung mọi thứ Tống Từ từng tặng.
Như lời hắn nói, hắn chưa từng bạc đãi tôi.
Trang sức, quần áo đều là loại tốt nhất.
Mỗi lần đi công tác cũng không quên chuẩn bị quà tặng cho tôi.
Giờ lật lại đống đồ đó, tôi mới phát hiện có bộ đồ còn chưa gỡ cả tem mác.
Tôi máy móc xếp lại từng món.
Nhưng khi lôi ra một xấp phong bì dày cộp, tôi bỗng khựng lại.
Những phong bì màu hồng, bên trong là từng dòng chữ đầy yêu thương mà Tống Từ từng viết cho tôi.
Không thể phủ nhận, từng có thời gian hắn thật lòng yêu tôi.
Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, hắn đã cẩn thận ghi lại mọi điều liên quan đến tôi và hắn.
Xấp thư dày ấy, chính là bằng chứng.
Tôi cố nén lại đám ký ức đang cuộn trào, cầm theo xấp phong bì xuống lầu.
“Bác Trương, cho cháu mượn bật lửa được không?”
Bác Trương đang dọn dẹp, tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa cho tôi.
Tôi cầm phong thư và bật lửa, đi thẳng ra khóm hoa trong sân.
Ở đó trồng đầy hoa hồng đỏ, từng gốc một đều do chính tay tôi vun trồng.
Dưới ánh nắng, chúng rực rỡ và lộng lẫy.
Tôi lấy lại bình tĩnh, châm lửa đốt thư.
Sau đó, không chút do dự, ném hết vào giữa khóm hoa.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội như cơn giận không cách nào kiềm chế, ánh lửa đỏ rực lan tỏa khắp nơi.
Bác Trương nhìn thấy thì tái mặt, hoảng hốt chạy ra, vừa đập tay vào đùi vừa hô lên:
“Phu nhân, cô làm gì vậy?”
“Những thứ không cần giữ lại, giữ lại cũng chỉ chướng mắt thôi.”
Dù là hồi ức hay là con người, đều như nhau cả.
Tôi đứng nhìn ngọn lửa rực cháy, trơ mắt nhìn cả khóm hoa xinh đẹp bị thiêu rụi.
Nhưng tôi không hề hối hận.
Tống Từ chỉ biết mẹ tôi đã chịu đựng suốt bao năm trong cuộc hôn nhân đau khổ, mãi không dứt khoát ly hôn.
Nhưng hắn không biết, tôi và mẹ vốn không giống nhau.
Tôi không chịu được một hạt cát lọt vào mắt mình.
Làm xong tất cả, tôi gọi dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp đến, bảo người quét sạch từng ngóc ngách trong căn biệt thự.
Tôi không để lại chút dấu vết nào từng sống ở nơi này.
Bác Trương khuyên tôi mãi không được, cuối cùng quay sang gọi cho Tống Từ.
Chỉ nghe hắn lạnh giọng đáp:
“Muốn làm gì thì kệ cô ta. Từ nay về sau, mọi chuyện liên quan đến cô ta đừng báo với tôi nữa.”
Lúc bác gọi, tôi đứng ngay bên cạnh.
Từng chữ hắn nói, tôi nghe rõ mồn một.
May là tôi đã quyết tâm ly hôn, sẽ không còn để bản thân bị tổn thương vì hắn nữa.
Sau đó, tôi xách hành lý dọn đến nhà Lâm Vãn.
Tống Từ cũng bắt đầu không còn kiêng dè, công khai dẫn cô chim hoàng yến kia tham dự đủ loại tiệc tùng.
Mà trước đây, người đứng cạnh hắn tại những buổi tiệc đó, luôn là tôi.
Vì chuyện này, rất nhiều người bắt đầu đoán rằng hôn nhân của chúng tôi đã có vấn đề.
Lúc Lâm Vãn kể lại, tôi còn đang thương lượng giá cả với người mua mấy chiếc túi hàng hiệu.
Nghe cô nói, tôi cũng chẳng có phản ứng gì.
Cô ấy sốt ruột:
“Cậu thực sự muốn bán hết túi xách với trang sức mà Tống Từ từng tặng sao?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cưới một trận mà trắng tay?”
Giờ hắn không chịu ly hôn.
Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ kiện ra toà để buộc ly hôn.
Mà đến lúc đó, quan hệ rạn nứt, chưa biết chừng ngoài tờ giấy ly hôn, tôi sẽ chẳng lấy được gì.
Tôi đã bỏ việc bốn năm, giờ không có tiền thì lấy gì mà sống giữa xã hội này?
“Cậu tỉnh táo thật đấy.” – Lâm Vãn tặc lưỡi khen – “Nhưng tớ vẫn không ngờ Tống Từ lại ngoại tình, rõ ràng trước kia yêu cậu đến thế mà.”
“Tình yêu thì sao? Đời dài như vậy, ai dám chắc sẽ yêu một người mãi mãi?”