Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Chồng tôi Hướng Nam, đã ch.t.
Anh ta dẫn người tình cũ Đổng Man Man đi chơi du thuyền, gặp sóng lớn, tàu đâm vào đá ngầm.
Anh ta nhường cơ hội sống cho Đổng Man Man, còn bản thân thì chết chìm ngoài biển.
Khi cảnh sát thông báo cho tôi, đầu anh ta đã bị cá mập cắn mất rồi.
Thi thể không đầu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mấy ngư dân định kéo lên thì lại có con cá mập khác bơi tới tha đi luôn.
Cuối cùng chỉ vớt được ví tiền và điện thoại của Hướng Nam.
Hướng Nam là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố này, ai cũng muốn tìm lại xác anh ta.
Cảnh sát hỏi tôi có cần tìm đội cứu hộ không.
Tôi vẫn là câu đó, phất tay một cái: “Không cần, đừng phí tài nguyên công cộng.”
Một tiếng sau, tôi cầm giấy chứng tử đi huỷ hộ khẩu. Nhân viên làm thủ tục nhìn chứng minh thư của anh ta, còn rơi hai giọt nước mắt.
“Anh Hướng là người tốt, chị Hướng xin nén bi thương.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Cô ta nói đúng, Hướng Nam đúng là người tốt.
Vốn dĩ mấy hôm nữa anh ta định đi làm thủ tục ly hôn với tôi, rồi đăng ký kết hôn với Đổng Man Man.
Ai ngờ giờ thì ch.t rồi, để lại cho tôi một mớ tài sản khổng lồ.
Không có thi thể, tôi đành đốt vài món đồ của Hướng Nam làm vật tượng trưng cho tro cốt.
Thế là tôi gom giấy tờ phế thải ở văn phòng công ty anh ta với vài món đồ sinh hoạt cá nhân mang đi đốt.
Đốt xong, tôi gom tro bỏ vào túi nilon, định mai ra tiệm mua hũ đựng tro cốt.
Sau đó tôi liên lạc với luật sư để bắt đầu thanh lý tài sản của Hướng Nam.
Sáu công ty, tám chiếc xe, sáu mươi sáu căn mặt tiền, tám mươi tám căn hộ, cùng với mớ vàng trong ngân hàng, quỹ đầu tư và cổ phiếu trong tay.
Trong lúc tôi còn đang tính xem tất cả những thứ này có bao nhiêu con số 0, thì luật sư báo:
“Có hai căn nhà, lúc còn sống anh Hướng đã chuyển nhượng cho cô Trần rồi.”
Cái gì?
Tôi không cho phép ai phá vỡ con số phong thủy của tôi!
Tôi quay sang hỏi luật sư: “Những thứ Hướng Nam cho cô ta, tôi có thể đòi lại chứ?”
Không hổ là luật sư thu nhập cả trăm vạn mỗi năm, hiểu ý ngay.
Chiều hôm đó, dữ liệu trong chiếc điện thoại ngâm nước của Hướng Nam đã được khôi phục.
Và thư yêu cầu pháp lý cũng được gửi đến tận nhà Đổng Man Man.
Đổng Man Man đến nơi, tôi vừa mở một chai champagne.
Cô ta lập tức cầm ly hắt thẳng vào mặt tôi:
“Cao Mộng Mộng, lá thư luật sư cô gửi có ý gì hả?!”
Tôi nghiêng người né, chất lỏng trong ly đổ sạch lên thảm.
“Chiếc thảm thủ công Ý của tôi…” Tôi nhìn Đổng Man Man bằng ánh mắt đau lòng:
“Cái này cũng tính trong danh mục tổn thất, đến lúc đó nhớ bồi thường cả thể nhé.”
“Cô lấy đâu ra dũng khí đòi mấy thứ đó từ tôi? Tất cả là do Hướng Nam cho tôi!
Chúng tôi sắp kết hôn rồi, mấy thứ đó là của tôi!”
“Cô Trần, cô có biết pháp luật không?”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Những gì Hướng Nam cho cô thuộc tài sản chung vợ chồng.
Tôi có quyền yêu cầu cô hoàn trả.”
Mặt Đổng Man Man tái mét, rút điện thoại ra:
“Những chuyện này chắc chắn cô chưa hỏi ý Hướng Nam. Tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay, cô cứ chờ đó, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu!”
Thấy vậy, tôi lại bật cười:
“Đừng gọi nữa, không gọi được đâu.
Hướng Nam giờ đang nằm trong bụng cá mập rồi.”
2.
Lông mày và mắt của Đổng Man Man như muốn xoắn vào nhau:
“Cao Mộng Mộng, cô thật độc ác! Dù gì hai người cũng là vợ chồng một thời, cô có cần phải nguyền rủa anh ấy như vậy không?!”
Tôi chờ cô ta gào xong, lấy từ trong túi ra chứng minh thư của Hướng Nam đã bị cắt làm hai đoạn:
“Sao thế? Cô không tin à? Đây là chứng minh thư của anh ta, sáng nay tôi vừa cắt đấy.”
Đổng Man Man nhìn hai nửa chứng minh thư, sững người một lúc, vẫn không tin:
“Chắc chắn là cô đang giở trò gì đó! Tôi gọi cho anh ấy ngay bây giờ, cô đừng hòng lấy được xu nào!”
Cô ta bấm vài số trên điện thoại, rất nhanh sau đó, điện thoại trong túi tôi đổ chuông.
Tôi lấy chiếc điện thoại của Hướng Nam ra, trên màn hình hiện lên hai chữ “vợ yêu” đang nhấp nháy.
Sắc mặt Đổng Man Man lập tức trắng bệch:
“Điện thoại của anh ấy sao lại ở chỗ cô?”
“Đã nói với cô là anh ta ch.t rồi mà.”
“Thế thi thể đâu?”
“Bị cá mập ăn rồi.” Tôi nhún vai,
“Cô Trần, cô quên mất là hai người cùng đi du thuyền sao? Tại sao chỉ có mỗi cô quay về?”
“Tôi tưởng… tôi tưởng…”
Đổng Man Man đột nhiên ngồi thụp xuống, cả người run rẩy, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Tôi không nhịn được liếc mắt.
Chiếc thảm thủ công Ý của tôi đấy, nước mắt cũng dơ lắm chứ chẳng chơi.
Đổng Man Man khóc được một lúc, bỗng nhiên bật dậy, lao thẳng về phía cây cột trong phòng khách:
“Hướng Nam, em đi theo anh đây!”
Tôi sợ đến mức lùi mấy bước, vội vã cầm điện thoại gọi ngay:
“Alo, cảnh sát ạ? Có người đang tự tử trong nhà tôi!”
Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi hiểu rõ tình hình, họ dẫn Đổng Man Man đi.
Trước khi ra cửa, tôi còn không quên nhắc nhở cô ta:
“Nhớ trả đồ cho tôi, không thì tôi sẽ kiện đấy.”
Một trong số các cảnh sát nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói:
Cô ta như vậy rồi, còn chưa đủ sao?
Tôi nhún vai.
Thì đấy là mấy trăm vạn chứ có phải mấy trăm đồng đâu. Đặt ai vào chỗ tôi mà không sốt ruột?
Sáng hôm sau, tôi bắt đầu tính toán chuyện tổ chức tang lễ cho Hướng Nam.
Dù sao anh ta cũng có nhiều họ hàng giàu có như vậy, hai năm nay tôi đã đi đám cưới – đám tang của họ không biết bao nhiêu lần, giờ là lúc thu hoạch rồi.
Tôi liên hệ với một đống họ hàng của Hướng Nam, rồi còn tìm một ông thầy phong thuỷ dẫn đi xem đất chôn.
Kết quả là những mảnh đất phong thuỷ ông thầy chọn tôi đều không ưng, tôi lại thích cái mảnh đất nằm ở rìa ngoài cùng kia.
Trống trơn, chẳng có gì mọc.
Thầy phong thuỷ nói:
“Không được đâu, nếu chôn ở đó, con cháu trong nhà sẽ khổ cả đời.”
Tôi đập tay cái “bốp”:
“Vậy thì tốt quá! Chọn cái đó đi, phong thuỷ tốt như thế mà giá lại rẻ.”
Dù sao tôi với Hướng Nam cũng không có con cái, càng chẳng có hậu duệ gì cả.
Mua xong đất chôn và hũ tro cốt, tôi tìm một công ty dịch vụ tang lễ, làm cho Hướng Nam một lễ tang hoành tráng ra trò.
Tại buổi lễ, tôi vừa giả vờ khóc, vừa liếc xem phong bì tiền phúng điếu.
Quả không hổ là mấy người lắm tiền, phong bì càng lúc càng dày, dày đến mức tôi suýt bật cười tại chỗ.
Buổi lễ sắp kết thúc thì Đổng Man Man tới.
Cô ta mặc đồ đen, tay dắt theo một bé trai chừng bảy tám tuổi, đi thẳng về phía di ảnh của Hướng Nam.
Không khí vốn đã yên lặng, giờ càng im phăng phắc.
Tất cả ánh mắt và lỗ tai đều dán chặt về phía đó.
“Giản Giản.” Giọng Đổng Man Man yếu ớt vang lên,
“Quỳ xuống! Đây là ba con.”
Khi cậu bé chuẩn bị quỳ, tôi lập tức bước tới đỡ nó dậy.
“Nhóc con, không thể nhận bừa người làm ba được đâu.”
Đổng Man Man hoảng hốt:
“Nó là con trai tôi với Hướng Nam!”
“Ồ.” Tôi cụp mắt,
“Cô nói là có thì là có à? Tôi không tin, ai có thể chứng minh?”
“Chúng tôi có thể.”
Ở cửa lại xuất hiện hai người.
Là bố mẹ chồng cũ tôi – đã lâu không gặp.
3.
“Cao Mộng Mộng, con tiện nhân này!”
Vừa trông thấy tôi, mẹ chồng liền lao tới,
“Con trai tôi chết rồi, cô báo cho cả thiên hạ mà không thèm báo cho chúng tôi, rốt cuộc cô có ý đồ gì?!”
Làm sao tôi có thể để bà ta đánh được?
Tôi lùi một bước, vung tay một cái, lập tức có người lao đến cản bà ta lại.
Tôi đứng một bên nói:
“Mẹ, không phải mẹ từng nói, trừ khi tôi chết, còn không thì đừng bao giờ liên lạc với mẹ nữa à?”
Xem ra mẹ chồng quên rồi.
Năm đó chính bà ta đuổi tôi ra khỏi nhà, và nói với tôi câu đó.
“Con đàn bà độc ác này! Con trai tôi nhất định là bị cô hại chết!
Vì tiền mà cô làm ra mấy trò bẩn thỉu thế này, không có kết cục tốt đâu!”
Mẹ chồng liên tục xông về phía tôi, chắc là muốn cào nát mặt tôi.
May mà vệ sĩ tôi thuê khá có lực, giữ chặt bà ta không nhúc nhích được, chẳng chừa lấy một kẽ hở.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết Hướng Nam chết như thế nào à? Anh ta đi với cô Trần…”
“Giản Giản, mau gọi ông bà nội đi!”
Đổng Man Man lập tức cắt ngang lời tôi, kéo đứa bé kia đi đến.
Mẹ chồng cúi xuống sờ mặt cậu nhóc:
“Đây chính là cháu trai nhà họ Hướng chúng ta à? Nhìn giống hệt Hướng Nam lúc nhỏ luôn!”
Nói rồi bà ta quay sang nhìn Đổng Man Man:
“Man Man à, bao năm nay vất vả cho con rồi. Một mình nuôi con lớn thế này.”
Nhìn cái cảnh nhận thân cảm động đậm màu phim truyền hình ấy, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi tốt bụng nhắc nhở:
“Mẹ, cô ấy nói gì mẹ cũng tin à? Đứa bé này là ai còn chưa biết đâu.”
Nghe thế, Đổng Man Man nổi giận:
“Cao Mộng Mộng, ý cô là đứa trẻ này không phải con của Hướng Nam à?!
Tôi nói cho cô biết, đứa bé này chính là con tôi với Hướng Nam.
Hồi chúng tôi chia tay, tôi đã mang thai rồi. Mấy năm nay tôi sống cùng con.”
Mẹ chồng cũng xen vào:
“Đứa nhỏ này nhìn cái biết ngay là giọt máu nhà họ Hướng!
Cô là đồ đàn bà độc ác, không đẻ được con nên ghen tị với người ta!”
Thấy mẹ chồng một mực bênh mình, Đổng Man Man cũng mạnh mồm hơn.
Cô ta bắt đầu khóc lóc kể lể bao nhiêu khổ cực trong những năm làm mẹ đơn thân, bị người đời khinh thường ra sao.
“Ồ, thế à?”